TẢN MẠN VỀ TÌNH YÊU Tình yêu ... là gì mà khiến con
người ta vui mừng, phấn khích-buồn bã, đớn đau. Không biết bao lần trái tim lạc
nhịp rung lên, niềm vui tràn ngập nụ cười - cuộc sống đang nở hoa với từng nhịp
đập của tình yêu.Và ta đã thấy cuộc sống thật đẹp, tình yêu là màu hồng ngọt
ngào-màu tím thủy chung-màu xanh của mộng mơ-màu vàng của hy vọng.
Ta bỗng thấy bên mình thứ tình cảm kỳ lạ-trái tim rộng mở đầy ắp yêu
thương, thấy thế giới quanh ta chỉ còn một chữ tình mà thôi. Một nụ cười, một cái
nháy mắt thuộc về nhau, một nụ hôn trao vội đã làm chúng ta mất ngủ bao ngày. Con
tim run rẩy vì yêu và được yêu-thời gian ngưng lại quanh ta. Đâu đó là tiếng
cười khẽ tinh nghịch của thần ái tình khi mũi tên tình yêu trúng đích.
Cũng không biết bao lần trái tim nhói lên đau đớn khi tình yêu tan vỡ. Dường như
những mảnh vỡ của tình yêu đang làm trái tim nát vụn, nghẹn ngào khôn tả. Ai đã
từng trải qua cảm giác này thì hẳn từng biết: khi tình cảm không còn, nỗi đau mà
nó để lại là sự cô đơn buồn bã, cuộc sống không còn tiếng chim ca mà chỉ là một
màu xám xịt.
Có những giọt nước mắt âm thầm chảy trong nỗi tức tưởi nghẹn ngào, trong sự cô
đơn và tuyệt vọng. Có những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt theo mỗi
giấc ngủ, theo từng con đường từng hàng cây, từng góc phố mà tình yêu đã đi
qua-theo cả những kỷ niệm được chôn dấu.
Trái tim tưởng chừng đã khép lại với nỗi đớn đau mà tình yêu đã vô tình đem
đến. Tiếng thở dài thật khẽ của thần ái tình vì đã sơ ý làm mũi tên tình yêu rơi
mất khiến đôi lứa chia lìa.
Nhưng dù cho mùa đông có giá băng, trái tim có lạnh lẽo, thì thời gian vẫn xóa đi
tất cả. Trái tim lại rộng mở, tình yêu lại đơm bông kết trái, nỗi niềm đã qua
đươc chôn dấu trong chiếc túi kỷ niệm. Và...trái tim lại cháy bỏng những yêu
thương...
CỔ TÍCH TÌNH YÊU
Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm
xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình
Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy
tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối
cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói:
"Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời:
"Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không
có chỗ cho anh đâu."
Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất
đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu
ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với
cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình
..."
Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi",
đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ
đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi
con đường của mình.
Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu
được giá trị của Tình Yêu"
...
"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và
nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ
cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không
còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy
vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.
Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư,
không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả
được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi
con người