Hai
vợ chồng làm cùng ngành xuất bản sách. Ðêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói
với nhau đủ chuyện, từ chuyện yêu đương, gia đình, bè bạn, đến chuyện nghề
nghiệp...
Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:
Sách mới cho nên phải đắt tiền
Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp
luôn:
Hôm nay xuất bản lần đầu tiên
Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:
Anh còn tái bản nhiều lần nữa
Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:
Em để cho anh giữ bản quyền.
Vài năm sau... Cô vợ
đọc:
Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Ðể sách mơ thêm giấc mộng lành
Anh chồng ngâm nga:
Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Ðọc tới đọc lui, truyện cũ mèm
Cô vợ thanh minh:
Sách cũ nhưng mà truyện nó hay
Ðọc đi đọc lại suốt đêm ngày
Hết kiểu thế này rồi thế khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay.
Anh chồng lầu bầu:
Ðọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Thuộc lòng từng chữ như cháo chảy
Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi...
Cha hàng xóm lẩm nhẩm:
Sách cũ nhưng mà tôi chưa xem
Nhìn anh đọc miết ... thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem ?
Anh chồng thấy cha hàng xóm, giật mình:
Sách cũ, nhưng là sách của tôi
Nào phải mật ngon để nhử ruồi
Xóm giềng tôi bảo cho mà biết
Đừng để có ngày ... móc mắt đui !
Con mọt sách
kia chắc chán đời
Sách nhà không đọc, đọc sách "Tui"
Nếu mà bắt được mi đọc lén
Ông đây châm lửa nướng đen thui !
Rồi về nói với vợ:
Sách hay đọc mãi vẫn không nhàm
Gáy thủng, bìa long vẫn cứ ham
Chữ nhoè là bởi anh đọc mãi
Đêm bảy ngày ba, vẫn chưa cam ...
Cô vợ nghe nói khoái ghê
lắm,
nhưng nhớ lại những lời lạnh nhạt cũ của chồng thì dỗi:
Dẫu sao sách cũng đã cũ rồi
Có mùi mốc mốc giống mùi vôi
Giấy thời vàng úa rờ nham nhám
Thôi thì vứt mẹ nó đi thôi !
Anh chồng biết ngay là
cô nàng hờn dỗi, thôi thì dỗ vài câu cũng chẳng
chết ai :
Đồ cổ thực ra quý đó mà
Gừng già cay lắm đến xuýt xoa
Rượu để lâu ngày càng ngon tuyệt
Như sách này đây... úi chà chà!
Cô vợ vẫn còn nũng nịu:
Cuốn sách cũ rồi chán lắm thay
Đọc tới đọc lui cũng chừng này
Thôi thì đem sách đi "rờ tút" (retouché)
Thiếu gì thẩm mỹ kể cũng hay....