1. Có một gã phóng viên truyền hình một hôm đến cơ quan cứ tủm tỉm cười một cách rất... khả nghi. Khả nghi hơn nữa khi lâu lâu lại thấy gã chúm tay lại... vê vê như đang... vắt bột làm bánh. Anh em, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ, xúm vào truy. Truy mãi, lão đành thú nhận bằng cách đọc mấy câu thơ sau:
2. Nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng, Chủ tịch Hội VHNT Bình Định là một trường hợp đặc biệt ở nước ta trong việc hai vợ chồng đều là nhà văn, nhà báo. Vợ anh là nhà văn Trần Thị Huyền Trang. Nguyễn Thanh thi sĩ là người hoạt và hóm, đặc biệt anh ứng khẩu bằng thơ “Bút tre folklorits” rất tài.
Có một đêm giao lưu giữa các nhà văn Việt Nam với sinh viên Trường đại học Hồng Đức (Thanh Hóa). Vợ chồng anh được mời lên cùng một lúc . Giao lưu một đỗi, có một em sinh viên rất đẹp, tóc dài đến tận kheo chân, đứng lên rụt rè hỏi: “Dạ thưa, cháu hỏi khí không phải, thế nhà thơ... chồng có sợ nhà thơ... vợ không?”. Ngay lập tức anh trả lời:
Tranh sơn dầu : THIẾU NỮ
Tiếng vỗ tay vang dội hội trường. Trời ơi, đau thương chưa cho các gã “nhà thơ chồng”. Trông hùng dũng thế kia, hoành tráng thế kia, thế mà... Sau một hồi biểu diễn kiểu cười có - một - không hai, không thể bắt chước được kéo dài gần năm phút, nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng đọc tiếp:
Trời ơi là trời, đến thế nữa là cùng. Cũng là nhà thơ, tôi... tự ái đùng đùng, bởi nghĩ cho cùng, tay nào mà chả... sợ vợ, thế thì tại sao lại chường ra cho thiên hạ biết, đặc biệt là các cháu sinh viên xinh đẹp, trong trắng thế kia. Chưa hết, sau đấy, câu chuyện này và bài thơ “tự tố” kia được in ở Báo Tuổi trẻ... cười, trong mục “tổ chim câu”.
Nghe nói Nguyễn Thanh Mừng nhận được mấy trăm nhuận bút. Có hai nhà thơ đã nhắn tin vào máy di động cho anh như sau:
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com