Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

NHẮN MÙA THU TRỞ LẠI

Lỗi đâu phải tại mưa ....

 

Lỗi đâu phải tại mưa

Buổi chiều mưa tầm tã. Tối lại mưa. Em đi ra đi vào trong căn phòng chật hẹp. Ngồi bên cửa sổ ngắm màn mưa giăng xiên xiên em thấy lòng mình nao nao. Mưa cuối mùa. Những cơn mưa không ồn ào, dai dẳng nhưng cũng đủ làm lạnh một tâm hồn.
Ba tuần, đã ba tuần nay anh không đến. Em không biết vì sao anh không đến. Không điện thoại, một tin nhắn cũng không. Một mình em. Em bật điện thoại. Tiếng chị tổng đài đều đều “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau”. Em cúp máy, quăng nó vào giữa đống chăn mền bừa bộn. Úp mặt vào gối, em thổn thức.
Bên ngoài mưa vẫn hối hả. Em nghĩ về anh, về những ngày đã qua. Em tình cờ quen anh trong một đêm mưa, khi mà đường vắng hoe, không một bóng người. Trong khi xe bị hư, em đang ngơ ngác không biết cầu cứu ai, nước mắt em chực chảy thì anh đến. Anh đỗ xịch xe máy và hỏi xe em bị làm sao. Lúc này nỗi sợ vỡ òa ra, nước mắt em hòa với nước mưa ướt mèm. Một hồi loay hoay, anh kết luận: “Xe em hết xăng”.
Nhìn quanh quẩn một hồi không thấy trạm xăng nào, em không biết phải làm sao nếu lại một mình dắt xe giữa đêm tối. Em hỏi: “Giờ phải làm sao hả anh?”. “Thì dắt bộ đến chỗ có xăng chứ sao”. Thế là anh tình nguyện dắt xe giúp em. Quãng đường xa như ngắn lại. Anh nói chuyện thật dí dỏm, anh đã xua đi trong em nỗi sợ hãi, anh nói về mưa, những cơn mưa chợt đến chợt đi. Tối đó anh đã đưa em về. Từ đó anh và em quen nhau, rồi chúng mình yêu nhau tự khi nào chẳng hay.
Tiếng mưa như gõ nhịp vào nỗi nhớ. Em nhớ anh. Cồn cào. Da diết. Em lại ngồi ngắm mưa. Màn mưa xiên xiên. Dưới ánh đèn vàng, giàn hoa tigôn đang run run vì lạnh. Những cánh hoa màu hồng li ti rụng tơi tả dưới mái hiên. Đưa tay ra ngoài em bắt gặp giọt mưa mát lạnh. Nhói đau.
Quay vào, em bật máy. Không ai online. Chẳng biết làm gì, em lang thang blog của mình. Đây là nơi em có thể mở lòng mình với bè bạn, có thể viết bất cứ điều gì mà em suy nghĩ. Có mấy comment của những người bạn mới. Em trả lời họ hờ hững. Ngoài trời vẫn mưa. Anh vẫn bặt vô âm tín. Chiếc loa nhỏ đang phát ra những ca từ buồn bã “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao….”. Bài hát như rót vào lòng em những u buồn. Em vặn nhỏ tiếng nhạc, nhắn tin cho vài người bạn.
Có một mặt cười sáng. Em nhận ra đây là nick quen thường xuyên comment những bài viết mới của em. Người này thật lạ. Em chưa gặp bao giờ, cũng chưa từng quen, vậy mà thường xuyên nói chuyện với nhau như thể đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Toàn những chuyện vu vơ nhưng rất thú vị. Hôm nay cũng thế. Tình cờ gặp. Tình cờ nói chuyện.
“Mưa thế này, chỉ làm cho con người thêm ướt át khó chịu. Em có thấy thế không?”.
“Mưa đẹp mà anh, em thích những hạt mưa xiên, thích cảm nhận sự mát lạnh của mưa thấm vào mình. Em thích được đi dưới mưa”.
“Không phải thế chứ cô bé, coi chừng cảm lạnh đó”.
Em không còn nghe tiếng mưa rào rào ngoài mái hiên. Mưa đã ngớt tự khi nào. Tự nhiên em thèm đi ra đường, để thấy không khí rộn ràng của cuộc sống.

User Posted Image

oOo

Anh vẫn bặt vô âm tín, không một lời nhắn. Nỗi buồn xua tan khi em và người bạn mới gặp nhau. Người mà em thường xuyên nói chuyện trên mạng. Anh ấy khác anh, khác tất cả những người bạn của em. Anh ấy nhẹ nhàng, tinh tế trong từng câu nói. Lần đầu tiên gặp nhau, em đã bị anh ấy thôi miên bằng những câu chữ. Anh ấy khác em, không thích mưa, anh ghét những cơn mưa dai dẳng.
Với anh ấy, những cơn mưa trong ký ức vẫn chưa nhạt nhòa. Đó là những ngày mưa quê anh triền miên nước. Những cơn mưa không biết khi nào dứt đã ám ảnh anh. Những ngày đi học, mưa xối xả tạt vào mặt, vào người. Mùa mưa đến, nước lên, đi học phải ôm quần lội qua suối. Những ngày mưa bố không lên rừng được, nhà lại rơi vào cảnh thiếu đói. Và mỗi lần nghĩ về mưa, ký ức lại làm anh thổn thức. Có lẽ vì vậy anh ấy rất phản đối khi em có ý thích muốn đi chơi dưới mưa. Em cười, đột nhiên anh ấy cũng bật cười.
Trời đã cuối thu. Không khí mát mẻ hẳn và có chút se lạnh của mùa đông. Em thấy chút gì lạnh lẽo trong lòng. Em không còn chờ đợi những tin nhắn, những cuộc điện thoại của anh. Mấy ngày trước em có nhận được một tin nhắn của anh. “Anh đang ở rất xa em. Anh nhớ em nhiều. Chờ anh em nhé”. Anh làm trong ngành an ninh nên việc giữ bí mật về thân phận, về công việc là điều tất nhiên. Em xem xong tin nhắn thở dài thườn thượt. Em nằm ườn ra giường, nhìn lên trần nhà. Những ngôi sao xanh xanh bằng nhựa phát quang tỏa ra màu nhờ nhờ trong đêm tối mịt. Em để mặc cho ngày tháng trôi.
Em không biết mình có lỗi, khi mà những tháng ngày này em lại không nghĩ về anh, không nhớ về anh. Em hoang mang trước mình. Có những hôm anh ấy đến rủ em đi chơi, em tự nhủ với lòng mình sẽ không được làm gì có lỗi với anh. Mỗi lần đi về em lại tự nhắc mình lần sau không được thế. Em đang mắc lỗi. Phải không anh?
Vậy là đã bao lâu rồi em chưa được gặp anh? Một mùa mưa, hai mùa mưa đi qua… Anh vẫn chưa về. Em cũng từng trốn tránh anh ấy. Rồi những buổi trò chuyện thường xuyên trên mạng lại thôi thúc em gặp anh ấy. Đi bên anh ấy, em thấy lòng mình ấm áp.
Buổi chiều thứ bảy thật buồn. Lũ bạn thân đứa nào cũng đi chơi với người yêu. Có chuông điện thoại reo. Là anh ấy. Em băn khoăn tự hỏi, có nên nhấc máy hay không. Ngồi nhìn “con dế” nhỏ réo chuông ầm ĩ, em chần chừ rồi bật máy.
“Cô bé rảnh không? Đi chơi với anh nhé”.
“Đi đâu hả anh?”.
“Một nơi anh nghĩ là em sẽ thích đấy”.
Một khoảng yên lặng trong em, nhưng rồi em không thắng nổi mình. Em nhận lời.
Anh ấy đợi em trước cổng nhà. Trời bắt đầu mưa. Em ngạc nhiên khi thấy anh ấy khoác áo mưa đứng chờ em. Anh ấy vốn ghét mưa mà.
“Mưa to quá, hay là anh em mình vào quán nào ngồi, không anh ướt hết đấy”.
“Chắc không mưa to đâu, thời tiết dạo này thất thường lắm, một lát là tạnh thôi”.
Em lên xe khi trời vẫn còn mưa lay bay. Ngày cuối tuần, những cặp tình nhân tình tứ bên nhau. Trông họ thật hạnh phúc. Em nhìn họ và mỉm cười. Em không biết mình cười cái gì. Chắc em cười chính bản thân em thôi. Nếu ai đó để ý sẽ thấy ngay. Em ngồi sau xe anh ấy mà cách anh ấy hàng kilômet. Em sợ nếu vô tình mình chạm vào anh ấy. Em sợ… Không biết có khi nào anh tưởng tượng cảnh em sẽ ngồi sau xe người con trai khác đi chơi không. Nhưng em thấy có gì đó day dứt khi nghĩ về anh.
Anh ấy đưa em đến với ngày hội thả đèn trời của thành phố. Mưa vẫn rơi, từng hạt, từng hạt.
“Em có bị ướt không?”.
“Không sao mà, em thích đi dưới mưa”.
“Vậy thì đi nhé!”.
Mưa nặng hạt dần nhưng không làm cho không khí sôi động của đêm hội giảm đi chút nào. Những chiếc đèn trông như những chiếc bao tải, miệng được uốn bằng tre, giữa có dây thép chăng ngang để buộc bấc từ từ được châm lửa rồi thả lên trời. Những đôi bạn trẻ cùng nhau thả đèn và khấn lời cầu nguyện gửi tới thượng đế. Mưa mau hạt hơn. Họ vẫn say sưa với trò chơi của mình. Những chiếc đèn hơi chao nghiêng vì gió, vì những hạt mưa tấp vào nhưng rồi cũng bay lên, mang theo những ước mơ.
Đêm, những ánh đèn sáng đỏ như những vì sao. Em cũng từng mơ ước, cũng từng gửi gắm biết bao điều vào những ánh đèn lung linh.
Em và anh ấy cùng đứng giữa trời mưa như thế. Một chiếc áo mưa không đủ che cho hai người khỏi ướt. Trời càng về khuya càng lạnh, những giọt nước mưa tấp vào mặt lành lạnh. Ngồi sau xe anh ấy, chiếc áo mưa chỉ đủ che đầu, nhưng cả hai vẫn say sưa ngắm từng chiếc đèn đang chao lượn trên bầu trời. Nghiêng qua bên, em nhìn rõ khuôn mặt anh ấy hơn. Không có kính, cặp mắt sáng trong, thông minh hiện ra dưới hàng mi cong vút. Đôi mắt đẹp như mắt con gái.
Thật dở cho những người chỉ là bạn, lại là bạn mới quen như em trong trường hợp oái oăm này. Là người yêu hay bạn thân lại khác. Đằng này anh ấy và em chỉ là những người bạn mới quen. Anh ấy không thể chăm chút cho em. Anh chỉ dám quay lại và hỏi: “Em có bị ướt không?”. Em không biết lúc đó anh ấy nghĩ gì, có khó xử, có ngượng ngập như em không? Hai người mới quen, đi với nhau cũng thật khó.
Trời càng lúc càng mưa lớn, anh ấy chở em về trong màn mưa trắng xóa. Em thích mưa, thích đi dưới mưa là thế, nhưng lúc này em lại thấy ghét nó. Mưa làm em khó xử. Hai người chung một áo mưa, tức là em phải ngồi gần anh ấy hơn, tức là… Anh ấy cũng chẳng dám nói, hai người với hai suy nghĩ dưới cơn mưa ầm ào. “Em có thể ngồi gần lại cho khỏi ướt, kẻo về lại ốm”. Em cười, giọng em run run vì lạnh. Anh ấy không biết em đã ướt hết tự lúc nào. Em ngồi sau xe anh ấy nhưng em chẳng thể ôm lấy anh ấy như em từng ôm anh, bởi anh là người yêu của em, còn anh ấy chỉ là bạn. Một người bạn em mới quen. Lúc này em thấy ân hận sao em lại nhận lời đi chơi để tự đẩy mình vào trường hợp khó xử này.
Về đến nhà, người em lạnh run. Em chui vào chăn như con mèo cuộn mình trong ổ của nó. Em có tin nhắn. Của anh ấy: “Em nhớ lau khô đầu rồi hãy đi ngủ nhé, cẩn thận không cảm lạnh đấy”. Em cười, tin nhắn này sao giống của anh vậy. Ngày xưa anh vẫn thường nhắc em không được đi đầu trần dưới mưa.
Giật mình nhớ lại sau mỗi cơn mưa, em đã đi cùng ai? Hôm nay người đó không phải là anh. Em có lỗi hay mưa có lỗi? Nếu như anh biết được lỗi này không phải tại mưa.

NGUYỄN THỊ THU HÀ


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com