Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 34
Cha lẩm bẩm:
- Không hiểu sao hôm nay tôi lại mang câu chuyện quá khứ ra kể làm gì để gặp thằng nhỏ lắm mồm này!
Khiết Anh không giận, chàng mỉm cười, cha bước về phía cửa:
- Mưa đã tạnh rồi! Đã đến lúc sự có mặt của kẻ này không cần thiết nữa!
Ra đến ngoài cửa ông còn ngoái đầu lại:
- Uông Khiết Anh! Có thể cậu nghĩ đúng. Một ngày nào đó tôi sẽ quên đi, nhưng bây giờ thì chưa. Lần sau gặp lại mong rằng tôi với cậu sẽ đổi cách xưng hô kẻo con Kỳ nó không bằng lòng!
Ngoài trời những giọt mưa cuối cùng tạnh hẳn. Mùa đông đã thực sự chấm dứt hoàn toàn!
Chúa xuân đã về ngự trị trên vạn vật!
- Phương Kỳ! Bây giờ có đem cả thế giới để đổi lấy em anh cũng không màng.
Còn đối với tôi, ngoài chàng ra trên đời này không còn người đàn ông nào đáng quan tâm. Hình ảnh trong mắt là Uông Khiết Anh, trong trí não cũng là Uông Khiết Anh, mà trong tim cũng chỉ là Uông Khiết Anh. Chàng là niềm hy vọng của tôi, tâm nguyện của tôi. Chàng là linh hồn của tôi, là mạch máu, là tim cho tôi sống, còn là phổi cho tôi thở... còn... là... tôi chẳng biết còn lời nào để diễn tả mối tình cuồng nhiệt của tôi với chàng.
Bức màn đen tối đã vén lên, trời đẹp như chưa bao giờ đẹp thế, chúng tôi quấn quít bên nhau như hai loài cỏ Chi Lan, đem rải rác những bước chân tình yêu lên hè phố. Mưa dầm dai dẳng đã chấm dứt. Những cánh hoa nghinh xuân bừng nở đón chào, mưa phùn lất phất in ánh nắng vàng hổ phách. Đứng dưới gốc cây to chàng ngước nhìn qua kẽ lá rọi sáng khuôn mặt tràn sinh lực, chàng mơ mộng:
- Phương Kỳ! Em đã nhặt bao nhiêu thứ trên đường này?
- Hạt phong, chim sẻ này, những đóa hoa xuân...
- Còn anh, anh nhặt được hạt ngọc quý, ẩn mình trong đôi vỏ cứng. Anh đã tách rời khỏi mảnh vỏ vô dụng vất đi và bây giờ đang giữ được hạt ngọc trong tay.
Tôi là hạt ngọc trai? Có lần chàng nói:
- Em dễ thương như nàng tiên mộc, thường rời bỏ thân cây cứng ra nhảy nhót trên những cánh hoa dã tưởng vilađa.
Nàng tiên trong thân cây? Lại một lần nữa:
- Phương Kỳ! Em đúng là một vì tinh tú diễm kiều rực rỡ, còn anh là một mảnh thiên thạch. Từ trước anh vẫn bay lang thang không có mục đích, nhưng từ khi gặp em anh đã bị mù lòa trước ánh sáng của em, anh đã bị em hút lấy. Bây giờ anh đang nằm yên trong sức hút của em và chúng ta cùng nhau quay cuồng trong vũ trụ.
Vì tinh tú và mảnh thiên thạch! Không biết còn ý nghĩ kỳ cục nào trong khối óc quái đản của chàng nữa. Còn tôi, tôi chỉ biết trả lời chàng một cách đơn giản:
- Khiết Anh! Anh là mối tình duy nhất của em từ khi em là một cô bé mới lớn lên, bắt đầu biết mơ mộng đến khi em già đi thành một cụ già chín mươi tuổi.
Chàng la lên:
- Em không bao giờ già, chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi.
Sau khi nói với nhau những lời ý nghĩa, chúng tôi lại nói với nhau những lời vô nghĩa.
- Sao anh hư quá vậy! Thấy ghét, chắc em thương anh hết nổi rồi!
- Trời đất! Sao hôm nay em giận dai chi mà mặt mày giống như cái bánh bao ế! Anh muốn cắn cái bánh bao này quá!
Tình yêu! Mệt thật, lúc nào cũng suy nghĩ, cũng mất công nhớ nhung. Tôi sống trong chàng. Chàng sống trong tôi. Mỗi lần đi dạo phố đều phải giao hẹn trước, vì lúc nào chàng cũng sẵn sàng ôm đại tôi giữa đường giữa xá, bất chấp những con mắt trần gian. Anh chàng này vốn chẳng biết mắc cở là gì? Con người chi mà dễ sợ. Đêm ngủ cũng chẳng yên thân, đang ngủ ngon lành bỗng nhiên chuông điện thoại réo điếc tai. Khiết Anh đã cho mắc điện thoại ở nhà tôi để dễ liên lạc. Vừa chụp ống nghe tiếng chàng tỉnh khô ở đầu dây biên kia:
- Kỳ ơi! Anh vừa nằm mơ thấy em! Thôi bây giờ ngủ đi, sáng mai cho anh gặp, anh kể cho nghe hay lắm.
Biết chàng phá, tôi nổi sùng:
- Còn em thì mơ thấy anh biến thành con chim gõ kiến, cái mỏ dài ơi là dài cứ thích mổ người ta hoài.
Đi học cũng bị chàng phá phách. Dụ dỗ tôi trốn học đi chơi. Không được, chàng bèn gọi điện thoại đến trường, đóng vai ông bố xin cho con gái nghỉ học.
Tôi tưởng cha có chuyện gì hấp tấp ra về. Mới ra khỏi cổng đã bị bắt cóc đi mất. Ra xa lộ Xuyên Dương hóng gió đến tối mịt. Chúng tôi thường quanh quẩn ở những nơi giải trí trong thành phố vì vết thương nơi vai Khiết Anh vẫn chưa khỏi hẳn, lái xe còn khó khăn, chàng cũng nghỉ trình diễn một thời gian, luôn luôn phiền nhiễu bên tôi. Tuy thế ngày nào chàng không làm phiền tôi cảm thấy cuộc đời này vô vị làm sao ấy!
Diệp Bội Tần đã trở về, thoạt đầu nó còn ngạc nhiên nhưng lại cười ngay:
- Phương Kỳ! Tao vẫn nghĩ mày với Khiết Anh xứng hơn Ánh Tuyết! Xin chúc mừng cho mày. Kỳ nè, đừng cho Khiết Anh biết có thời gian tao si tình anh chàng nhé! Ai trong đời không một lần ôm mộng? Chuyến nghỉ lạnh vừa qua giúp tao biết thêm về tình yêu. Hiện thời tao đang là một kẻ quy cố hương. Giang Triết cũng dễ thương đấy chứ!
Bội Tần và Giang Triết làm tổng số lượng hạnh phúc của nhân loại tăng lên một tí. Tôi cầu mong sao mọi người hạnh phúc như chúng tôi.
Cha nhìn chúng tôi tung tăng trong tình yêu bằng cặp mắt bao dung. Nhà cửa sạch sẽ khang trang hơn, dì Hoa không còn rắc rối. Cha được Khiết Anh giới thiệu vào làm tại một hãng xưởng nọ. Ông làm việc cần cù và bớt uống rượu đi. Nhờ đó cũng ít khi gây gỗ với người chung quanh. Mặc dù tiếng tăm cha vẫn còn, nhưng bây giờ tôi có thể ngẩng đầu khi nghe ai nhắc đến tên cha, ông đã là một người lương thiện.
Việc Khiết Anh yêu tôi cũng là một đề tài dậy sóng ở trường và làm phiền tôi không ít. Một buổi sáng thứ bảy, tôi ngồi ở chiếc bàn dài trong thư viện vắng ngồi chăm chỉ soạn bài. Khiết Anh ngồi đối diện tôi, chàng đang nhăn:
- Phương Kỳ!
Tôi dùng đầu bút chì đẩy tấm bảng có dòng chữ “Xin giữ im lặng” đến trước mặt chàng. Khiết Anh đẩy ra, chàng vươn tay nắm lấy tay tôi:
- Kỳ ơi! Nghe anh nói này, bỏ học đi xi-nê đi! Rạp Thanh Long có bộ phim mới hay lắm!
Tôi lấy thước kẻ gõ lên bàn tay phá rối.
- Để cho em học.
Chàng tức giận:
- Học để trở thành một nữ giáo sư đạo mạo và dữ dằn như bà la sát.
- Có vậy mới trị nổi các cậu nam sinh ba gai vô lễ và hỗn láo.
- Anh không phải là học trò của em! Nên yêu cầu em đừng có trang nghiêm như đang ngồi trên bục giảng thế này!
Tôi vẫn tỳ trán vào lòng bàn tay cắm cúi ghi chép.
- Đừng anh! Để yên cho em học, gần thi rồi. Dạo này bài vở làm tệ bê bối vì anh đó!
Chàng ngồi im được một chút rồi lại gọi tên tôi nho nhỏ, tôi sốt ruột ngẩng lên:
- Kêu em làm chi vậy?
- Anh thích em ngước lên để nhìn.
Tôi châu mỏ giận hờn:
- Em không hiểu anh là hạng người gì mà quấy phá em hoài vậy?
- Hạng người yêu em!
- Bớt dùng chữ yêu đi được không?
- Được! “I LOVE YOU”.
Tôi hết nói nổi lại cúi xuống hý hoáy viết. Bàn chân chàng tiếp tục quấy rầy chân tôi dưới gầm bàn.
Thở dài nhè nhẹ, tôi đặt bút xuống khoanh tay lại:
- Bây giờ muốn nhìn em thì nhìn đi, nhưng trong mười lăm phút thôi làm ơn về cho em học hành.
Chàng gật đầu! Chúng tôi ngồi đàng hoàng nhìn nhau như hai ngọn nến đối chiếu qua gương. Một lát chừng như đã mắt, chàng mỉm cười:
- Anh về đây! Tối anh đến đón em đi chơi.
Xô ghế đứng lên chàng nhoài người qua hôn tôi một cái. Không tránh kịp tôi đành ngồi nhìn chàng ngán ngẩm.
- Anh đúng là đồ quỷ sứ!
- Còn em là tiên nữ siêng năng!
Khiết Anh vừa quay lại thì Ánh Tuyết bước vào, đôi giày kiểu mới cao gót, làm dáng đi của nàng thật khiêu khích. Ánh Tuyết mát mẻ:
- Chào Khiết Anh, nếu em không lầm thì anh đâu có phải là sinh viên trường này?
Chàng nhìn tôi:
- Nhưng tôi đang lỡ có người yêu đang học ở đây!
Ánh Tuyết xám mặt nhưng rồi thản nhiên:
- Chắc nãy giờ hai người đang thảo luận về luyến ái học, một môn học không có ghi trong course?
- Đó không phải là vấn đề của tuổi trẻ sao?
Khiết Anh vừa đi ra Ánh Tuyết ngồi thế chỗ chàng. Chúng tôi nhìn nhau như hai đại sứ của hai quốc gia có chiến tranh. Ánh Tuyết lên giọng khinh miệt:
- Phương Kỳ! Cô lấy tư cách gì yêu Khiết Anh?
- Tôi không hiểu sao chị lại có thể hỏi một câu vô lý như vậy? Chị lấy tư cách gì để hỏi câu đó?
- Tư cách của một kẻ đến trước. Tôi quen Khiết Anh trước cô, cô là kẻ đến sau mà dám giành giựt người yêu của tôi à!
Tình yêu không phải mua vé xi-nê mà phải xếp hàng cho đến lượt mình.
- Nếu Khiết Anh yêu chị thật tình, thì làm sao tôi đạt được chàng đã yêu tôi!
- Nhưng cô là một thứ hồ ly tinh, làm chàng mê mẩn.
Tôi nghĩ đến chiếc áo lông chồn mà Ánh Tuyết vẫn mặc trong mùa đông.
- Trong hai chúng ta chẳng biết ai là người đội lớp hồ ly?
Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 35
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com