Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 49
Tôi khẽ vuốt những sợi tóc dài óng mượt:
- Hai mươi mốt tuổi đầu có phải là già chưa? Sao tự dưng mày cứ đòi tao lấy chồng vậy?
Bội Tần không trả lời, nó nâng tách trà lên uống, mặt có vẻ suy nghĩ. Nhận ra trà đã nguội, tôi đứng dậy:
- Để tao châm thêm nước nóng.
Vừa cầm lấy bình trà, chưa kịp châm, Bội Tần vụt lên tiếng:
- Hai vợ chồng Khiết Anh đã trở về đây rồi!
Chiếc bình tuột khỏi tay rơi xuống nhà bể làm mấy mảnh, tôi quay lại nhìn sững Bội Tần:
- Khiết Anh đã trở về?!
Bội Tần lắc đầu, nó cúi nhặt những mảnh vỡ của chiếc bình, nói lảng:
- Ngày mai lại phải tốn tiền mua bình trà khác! Mày đoảng thật.
Tôi cắn môi ngẹn ngào:
- Họ còn trở về đây làm gì? Sao họ không đi vĩnh viễn? Đi Châu Úc, Châu Âu, Châu Mỹ. Họ định để tao nhìn thấy cảnh hạnh phúc của họ mới vừa lòng ư?
Bội Tần buồn:
- Phương Kỳ! Mày vẫn còn yêu Khiết Anh quá! Mới nhắc đến tên mày đã làm bể bình trà, tao sợ gặp Khiết Anh mày sẽ tự đánh vỡ ngay chính bản thân mày mất!
Tôi vẫn ngu ngơ nhìn:
- Mày bảo tao phải trốn ở đâu bây giờ Bội Tần? Tao không dám gặp mặt Khiết Anh nữa! Mày nói đúng, gặp lại chỉ gây ra sự đổ vỡ mà thôi!
Bội Tần chỉ biết vỗ nhẹ vai tôi.
- Tao xin mày một điều! Nếu Khiết Anh có tới tìm hỏi về tao mày đừng nói gì cả nhé! Cứ để anh ấy tưởng tao đang hưởng hạnh phúc, khơi lại chuyện xưa ích lợi gì?
- Mày muốn Khiết Anh mãi mãi nguyền rủa mày là kẻ bội bạc sao?
- Tao không muốn anh ấy bận tâm vô ích, anh ấy đã có vợ rồi, mày nhớ không?
- Được rồi! Tao hứa, nhưng chắc gì Khiết Anh sẽ tới tìm hỏi mày!
Vâng! Chắc gì chàng còn nhớ đến tôi, không chừng bây giờ họ đã ẵm con trên tay, vậy mà tôi vẫn còn quay cuồng đau khổ, thế có khùng không chứ? Bình đã vỡ, không còn trà để uống, củi đã tàn dần, lạnh phủ kín hồn tôi. Bội Tần ra về với lời dặn dò :
- Noel tới nhà ăn tiệc Réveillon với tụi tao nghe Kỳ?
Bội Tần! Đó là người duy nhất còn nghĩ tới tôi. Trở về gieo mình bên lò sưởi lạnh, nước mắt rơi bên đống tro tàn, linh hồn chợt buồn như khói. Cái rét mướt châm vào da thịt, tôi không muốn gầy lại lò sưởi nóng, ngồi ôm đôi vai chịu lạnh. Ngày xưa chàng đã gọi tôi là chim Thiên Di và tôi có trốn lạnh được đâu?
Làm sao trốn được khi cái lạnh xuất phát từ tâm can? Hình ảnh ngày nào lại hiện về trong trí não. Chàng ngồi đàn dưới khóm trúc lừng hương, tôi nằm gối đầu ngắm mây bay. Đời người cũng phiêu bồng như đám mây bay vô định. Người yêu tôi với dáng dấp phóng túng, mái tóc hoang dã, chiếc áo sơ-mi hở cổ rộng, nụ cười hồn nhiên như thiên thần rừng xanh trong những buổi leo núi cắm trại. Chàng đưa tay bẻ chiếc nón rơm rộng vành của tôi cong lên như chàng cao bồi, cụng trán với tôi trong lời yêu thương cuồng nhiệt.
“Phương Kỳ! Anh yêu em muốn chết đi được!”
Bây giờ còn ai nói với tôi những lời đó nữa? Lặng câm đứng lên tắt đèn mờ, tôi còn phải đi ngủ để mai còn đi làm sớm, trong cơn mơ tôi khóc vì nhớ chàng. Uông Khiết Anh! Em còn phải khổ vì anh đến bao giờ nữa đây?
Sáng hôm sau đến nơi làm việc với nỗi mệt mỏi, chán chường ngồi vào bàn, giấy tờ đã chờ sẵn một đống, tôi làm như cái máy không hồn. Bên tai, các nữ giáo sư đang vây quanh chiếc bàn lớn cắn hạt dưa nói chuyện huyên thuyên, những đề tài được nêu ra thật ồn ào, tình hình kinh tế xã hội, nạn đạo đức suy đồi, những khó khăn trong việc dạy dỗ con cái.
Gần đó có nhóm đàn ông lại tranh luận hào hứng về bom nguyên tử, bom khinh khí, những nguy cơ ở eo biển Panama... Những vấn đề đó làm đầu óc tôi thêm rối mù. Bỏ mặc công việc, tôi ngồi ôm đầu với cơn nhức vừa hiện. Sao mà nhức quá! Bệnh nhức đầu đã trở thành quen thuộc với tôi, có lẽ chỉ cần nằm nghỉ một lát là khỏi. Đang ngồi chịu đau bỗng có tiếng chân lại gần và giọng nói âu lo của Hạo Bình:
- Phương Kỳ! Kỳ bị đau đầu à?
Ngó lên, Hạo Bình ăn mặc chỉnh tề đứng đó, trên tay chàng là ly nước. Bình đưa nước và thuốc cho tôi:
- Uống thuốc đi Kỳ! Để tôi xin phép cho Kỳ nghỉ hôm nay vậy!
Đón lấy hai viên thuốc, khẽ cám ơn Hạo Bình. Chàng đã đi ra ngoài, tôi còn nhìn theo, người thanh niên này lúc nào cũng tận tình thật. Bỗng nhiên tôi thấy mình quả là ngu si, tại sao lại không thân mật hơn với Hạo Bình? Biết đâu ta sẽ có một ông chồng bô trai chẳng kém ai? Học thức và không đến nỗi cù lần, tại sao tôi không làm được điều đó. Có phải tim tôi đã lỡ đóng băng rồi không?
Thuốc làm đầu bớt nhức. Hạo Bình đã trở lại phụ tôi thu xếp giấy tờ trên bàn. Đeo túi xách lên vai tôi bước ra hiên, ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, giăng màn dày đặc, không biết Thượng Đế tạo ra mùa đông làm gì mà để phải lạnh thế này!?
- Phương Kỳ!
Tôi quay lại, vẫn là Hạo Bình.
- Để tôi đưa Kỳ về nhà nhé? Kỳ có vẻ choáng váng rồi đó!
Tôi không từ chối nữa:
- Có làm phiền anh không? Mất hai giờ dạy sau của anh!
- Kỳ đừng ngại! Hơn nữa đám học trò cũng thích giáo sư lâu lâu nghỉ một lần, chúng còn cầu cho giáo sư bận việc mãi.
Tôi cười, thời còn đi học tôi cũng thế, bây giờ hồn nhiên cũ đã về nơi đâu? Hạo Bình vui vẻ lấy xe, chàng mở cửa xe, lịch sự mời tôi bước vào. Yên vị rồi, Hạo Bình quay cửa kính lên, những hạt mưa bỗng trở thành xa cách, tôi ôm chiếc túi xách da trong lòng im lặng nhìn ra ngoài trời. Thái độ của tôi có lẽ làm Hạo Bình phật lòng, chàng nói bằng giọng không mấy vui.
- Mưa có gì lạ không mà Kỳ thích ngắm quá vậy?
Làm sao Bình biết những hạt mưa biết nói? Chúng đang nhắc cho tôi thời yêu đương đã qua, những tối lang thang trên hè phố ướt, đội chung một chiếc áo mưa, tôi và chàng mỗi đứa giữ một đầu, những khi cùng lỡ buông tay ra làm người ướt như chuột lột. Cái cảnh “nhân bất trung toàn” ấy bây giờ còn đâu nữa ?
- Anh không biết chứ nhìn mưa cũng là một cái thú. Mỗi hạt mưa nhiều khi cũng chứa đựng một cái gì đó! Tôi đang tìm những ý nghĩ của mưa!
- Đối với tôi đó chỉ là những giọt nước rơi xuống từ trời cao, còn Kỳ khi nhìn mưa Kỳ nghĩ ra sao?
- Tôi đang tự hỏi nếu chúng biết đời mình chỉ là tan vỡ liệu chúng có rơi xuống không?
- Tất nhiên chúng vẫn rơi vì nếu không làm gì có mưa.
- Vâng! Chúng vẫn phải rơi xuống vì chúng quá mong manh yếu đuối! Chúng phải chìu theo sức hút của trái đất này. Những giọt mưa đành để đời mình tan vỡ mà không thể thảnh thơi bay lượn muôn nơi. Con người không sống được cuộc đời theo ý mình cũng chỉ buồn như mưa rơi.
- Phương Kỳ! Cô đúng là một nữ thi sĩ sầu muộn!
- Một kẻ lẩm cẩm thì hơn! Phải không anh?
Hạo Bình không tranh luận với tôi nữa, chàng lo lái chiếc xe tránh chiếc cam-nhông đằng trước. Tôi tự mắng thầm mình ngáo quá, tại sao đem những ý nghĩ đó ra nói với Hạo Bình? Nhìn ra ngoài cửa kính tôi chợt nhận ra Bình đã cho xe đi về phía bờ sông.
- Hạo Bình! Anh lộn đường rồi, nhà tôi ở đường Nguyễn Lăng cơ mà! Anh cho xe quay lại đi!
- Tôi chưa định đưa Kỳ về nhà bây giờ!
Tôi tròn mắt:
- Bộ anh định đưa tôi đi thăm Hà Bá sao?
- Kỳ lại gắt gỏng nữa rồi! Nếu Kỳ biết Kỳ cười đẹp như thế nào thì xin Kỳ đừng nên gắt gỏng nữa!
- Nhưng rất tiếc tôi không thích cười chút nào khi đang đau đầu như thế này mà vẫn đi lang thang, anh làm ơn cho tôi về nhà!
Hạo Bình vội nói:
- Kỳ đừng nghĩ ngợi không hay, tôi chỉ muốn mời Kỳ đi dùng trà ở Ngọc Lan Đình, trời lạnh uống trà là ấm người và khoan khoái dễ chịu hơn, sau đó sẽ đưa Kỳ về nhà ngay để Kỳ nằm nghỉ!
Ánh mắt chân thành của Bình làm tôi nhượng bộ:
- Thôi được! Nhưng lần sau anh nên nói rõ mục đích trước khi mời tôi lên xe, tôi không thích có cái cảm tưởng bị bắt cóc đâu.
Bình cười tươi nhận lỗi:
- Kỳ khó quá! Tôi nào dám ngỏ ý trước!
Hạo Bình đưa tôi đến một trà thất nằm yên tĩnh trên sông. Ngồi ở chiếc kỷ trà ngoài hiên, trước mặt là một ấm trà ướp sen thơm ngát với những chiếc chung bằng sứ thật xinh. Mùi hương thoảng bay làm không khí thêm phần thanh hương nhẹ nhõm. Hạo Bình khẽ đẩy dĩa bánh ngọt về phía tôi mời. Tôi nâng chung trà lên tay, tư lự nhìn ra bầu trời mông lung. Ngay bên đường là cụm liễu thướt tha ngậm gió như muốn bay lên.
- Ngoài mưa ra Kỳ còn thích nhìn liễu nữa à?
Giọng Bình trách móc, tôi quay lại:
- Dương liễu là loại cây đầy thú vị, vẫn thường gặp trong thơ cổ, anh nhớ không? Nó tượng trưng cho sự thương nhớ đợi chờ. Người ta hay bẻ tặng nhau một nhánh dương liễu. Cành liễu đã đi vào giai thoại và tình sử. Tôi thích bốn câu thơ nói lên sức gợi cảm của màu liễu rũ:
Khuê chung thiếu phụ bất chi sầu
Xuân nhật ngưng trang trang thương thúy lầu.
Hốt kiến mặc dầu dương liễu sắc
Hối giao phu tế, nịch phong hầu.
Anh thấy không? Thoạt nhìn màu liễu xanh ngắt ở đầu đường người thiếu phụ không biết sầu đã chạnh lòng nhớ đến chồng, hối tiếc nhớ nhung... à mà xin lỗi, chắc anh không thích nghe chuyện thơ văn?
- Không! Kỳ cứ nói nữa đi, tôi thấy Kỳ có vẻ thích hợp với văn chương, hình như Kỳ có viết văn?
Tôi lắc đầu:
- Viết văn cần có một tư tưởng nào đó để truyền cho độc giả. Tôi thì hoàn toàn trống rỗng không làm sao viết văn cho được. Thỉnh thoảng tôi cũng viết lăng nhăng, nếu bảo gởi tâm sự trên giấy cho vơi buồn thì đúng chứ nuôi hy vọng thành một văn sĩ thì không bao giờ tôi nghĩ đến!
- Có lẽ Phương Kỳ mang một tâm sự não nùng? Tôi có thể chia xẻ nỗi buồn đó với Kỳ được không?
- Tôi không muốn người ngoài phải bận tâm vì những ưu phiền riêng của mình!
Hạo Bình uống một ngụm trà, giọng chàng trầm xuống:
- Phương Kỳ! Sao lúc nào Kỳ cũng khép mình trong cõi u sầu của mình mãi vậy? Kỳ luôn luôn lạnh nhạt xa xôi. Chẳng lẽ Kỳ không biết rằng tôi thật tình quý mến Kỳ lắm sao? Hay nói đúng hơn là... tôi yêu Kỳ!
Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 50
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com