Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

nhatkismb

Ngày 4/1/2007

Đây là lần đầu tiên tôi viết nhật kí, điều mà trước đây tôi chưa hề nghĩ tới. Không phải tôi viết vì thấy nhiều người viết mà tôi viết vì mình không thể nói cho ai tâm trạng của tôi lúc này, viết ra sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vì đó là điều tôi có thể bày tỏ được những tâm sự của mình một cách thoải mái mà không ai biết, tôi sẽ giấu chúng trên mạng, sẽ cập nhật hàng ngày, quan trọng hơn là tôi có thể xem lại con đường mà đã mình đi qua.
Mấy ngày qua tôi thấy mình buồn quá, muốn đi thăm một vài người bạn để tâm sự nhưng nghĩ rồi lại thôi. Kể từ ngày gặp người ấy, tôi thấy dường như cuộc sống của mình đã có gì đó thay đổi. Hôm nay lại được nghỉ học trên trường, trời gần vào Tết nên học hành rảnh rỗi quá. Nếu cùng thời gian này năm trước có lẽ tôi đã nhảy ra quán internet ngồi lướt web hoặc chơi những trò game yêu thích, còn bây giờ tôi không cảm thấy hứng thú nữa, tôi thấy những điều đó thật tẻ nhạt, tôi không biết mình nên làm gì lúc này và thiếu hẳn tính kiên nhẫn. Lý do là vì đâu?
Chẳng có lý do nào có thể thay đổi con người một cách nhanh chóng đến vậy bằng tình yêu, bây giờ tôi cảm thấy sợ cái tình yêu mà mình đang theo đuổi, sợ sẽ thất bại, sợ bị bỏ rơi. Nói thẳng ra là tôi đang đi trên con đường tình mà một người đã đi qua, tôi là người đi sau và cố gắng lượm nhặt những mảnh tình rơi vãi mà tự cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi cũng là nước mắt và nỗi chán chường.
Tôi sẽ kể cho những người bạn của mình về tâm sự của mình? Không, họ sẽ cười tôi hoặc là cho tôi một lời khuyên mà tôi không bao giờ dám nghe. Chuyện tình tôi nói ra đụng chạm đến nhiều người lắm, tệ hơn là có thể phá vỡ một trò chơi mà một người đã bày ra và một người cố gắng là người chiến thắng. Trong trò chơi đó tôi có vai trò gì chứ? Có đấy, tôi là người chứng kiến và thấy được những gì đang diễn ra : cả hai người chơi đều thất bại.
Mà tôi cũng chẳng muốn kể cho ai chuyện này làm gì cả, tôi vẫn muốn xem trò chơi này sẽ đi đến đâu, sẽ cố gắng ủng hộ cả hai người, sẽ lau nước mắt cho một người thất bại.
Chuyện của tôi đến thật tình cờ, nó chỉ thoáng qua nhưng đã để lại tron lòng đầy ưu tư, nghĩ suy và nỗi buồn. Nỗi buồn trong tôi thật khó tả, đôi khi tôi không biết mình buồn về điều gì, vì cái gì, vì ai. Nỗi buồn ấy bắt đầu từ khi tôi gặp người ấy : Vân.
Tôi gặp Vân thật tình cờ trên mạng, có thể vì tôi có quen một người có nick là kama nên chúng tôi quen nhau rất nhanh. Mặc dù chỉ nói chuyện trên mạng nhưng trong lần đầu tiên tôi đã rất ấn tượng về Vân, ấn tượng về tính cách của cô ấy. Rồi Vân rủ tôi đi chơi, do điều kiện không cho phép nên tôi không đi được, những tưởng sẽ khó gặp nhau nhưng vào một ngày tôi đã gặp Vân. Một ngày thật tình cờ.
Ngày 23/12/06, khoa công nghệ thông tin của tôi được nghỉ 1 tuần, nhận được tin tôi liền bắt xe khách về nhà ngay ngày hôm sau. Tôi về đến nhà vào sáng 24/12, nhà tôi nằm nơi cuối của con đường đất hẹp chỉ vừa cho 1 chiếc xe công nông đi vào, một nơi thật yên tĩnh với cây cối xung quanh. Đón tôi là ba mẹ và em trai tôi, sau hơn 3 tháng chúng tôi mới gặp nhau, hạnh phúc đến nghẹn ngào. Ngày đó, biết tin tôi về, bạn bè tôi đến nhà gặp mặt, chúng tôi đã đi chơi rất vui.
Hai ngày sau tôi bắt xe buýt đi Buôn Ma Thuột, tôi đi dọc đường Hùng Vương đến trạm xe buýt, xe buýt ngày Tết đông chưa từng thấy, mọi người chen chúc nhau mà đứng, mà dựa. Đang lơ mơ ngắm cảnh thị trấn buổi sáng thì tôi nghe có tiếng gọi tên mình, nhìn lại tôi nhận ra kama – một người bạn từ thời trung học, đi với kama là một người con gái trông quen quen, hỏi ra mới biết là Vân. Đó là ngày đầu tiên tôi gặp Vân.
Vài ngày sau tôi lên lại thành phố Hồ Chí Minh, tôi hẹn gặp Vân tại cổng Đầm Sen. Tôi chở Vân đi vòng vòng trong thành phố, Vân chỉ cho tôi những địa danh mà tôi lần đầu mới nghe tới, nói thật là ở thành phố đã hơn một năm nhưng tôi biết rất ít về thành phố, đến giờ tôi mới nhớ được tên vài con đường mà tôi hay đi qua. Dạo một hồi, chúng tôi đi uống trà đạo. Đó là một ngôi nhà sạch sẽ, yên tĩnh, tôi theo Vân lên tầng hai, bước vào một căn phòng nhỏ bên trong có những chiếc bàn thấp bằng khung tre hay mây gì đó. Tại căn phòng đó, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, cả những chuyện buồn lẫn vui, mà dù là chuyện buồn hay vui thì tất cả đều nói đến một người : kama.
Qua cuộc trò chuyện tôi mới biết được chuyện gì đã xảy ra với Vân và kama, biết được vì sao mà Vân muốn gặp tôi đến vậy, vì tôi biết nhiều về kama. Vân nói rất nhiều về chuyện của hai người và tôi là người chịu trận, suốt cả buổi nói chuyện tôi cố gắng đưa ra những lời khuyên, trả lời những câu hỏi của Vân. Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như thế này. Lúc ấy Vân kể với giọng rất buồn và giận dữ, tôi đã cố gắng làm cho Vân vui vẻ trở lại hoặc xem chuyện đã qua chỉ là một trò chơi, nhưng ngay lúc ấy, ai mà biết được chứ, lòng tôi cũng buồn và đau nhiều lắm, nỗi đau của Vân có thể nói ra, còn nỗi đau của tôi cứ âm ỉ cháy trong lòng, trong tim, dường như có thể đốt cháy mọi thứ.
Liệu bạn có đau không khi người mình yêu lại luôn nhắc tới người khác??!!
Sau đó chúng tôi đi ăn và tôi về lại kí túc xá. Câu chuyện của tôi chỉ bắt đầu có thế, chẳng liên quan gì đến mình nhưng kể từ đó mọi thứ đã bắt đầu thay đổi trước mặt tôi.

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com