Năm đó, xứ lạnh nằm yên trong lồng ngực. Em nhớ những ngày mình cùng đội mưa đến trường trong cái lạnh duy nhất ở xứ này. Cái lạnh làm tay em co cứng trong đôi tất mỏng. Em đã thầm cảm ơn cái lạnh ấy đã cho em được những phút giây ngọt ngào trong bản tình ca anh hát.
"Người yêu hỡi xin giấu lệ sầu khi chia tay tình đầu...", trên hành lang ký túc xá, anh vẫn say sưa đàn ghita hát cho em nghe. Hát như thể bao nhiêu đam mê đã ứ đầy, đã bung ra thành những thanh âm giàu giai điệu.
Những tháng ngày bình yên ấy, những bữa cơm bụi sinh viên, những đêm giao lưu thơ nhạc tại giảng đường... tất cả vẫn còn đây, vẹn nguyên và đủ đầy. Đôi lúc em tự hỏi vì sao anh để mất em giữa những ngày bộn bề công việc và cơm áo.
Tại sao anh không ủ ấm em bằng những nụ hôn ngọt ngào, mà lại bỏ em giữa những bộn bề của cuộc sống. Nhưng mối tình đầu của em, anh vẫn nguyên vẹn trong tim em với những vết cào quá khứ.
Những cơn đau đã qua, em bình an tồn tại khi không anh và vượt qua những va vấp đời thường, em đứng dậy bởi những điều cần phải sống. Sống đẹp như một ngày đẹp trời anh đã viết cho em!
Có những giấc mơ em chỉ nhìn thấy hình ảnh anh đi trong mưa, cười trong mưa và anh khóc. Anh nói với em về một điều bình dị của tình yêu, đó là anh không bao giờ quên em. Trong giấc mơ anh thường ngồi đàn thật buồn, hát thật buồn và nhìn em thật buồn.
Một bản tình ca buồn! hic
uh.nhung rat ngot ngao va lang man
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com