Các bài viết vào Friday 10th November 2006
Nov 10 2006, 03:28 PM
Bởi: binladen_carry
Ngày... tháng... năm... Em gái ạ, Từ ngày anh em mình từ giã gia đình, sống xa nhau, xa mái ấm mà mấy chục năm qua đã chứng kiến không biết bao nhiêu kỷ niệm của một thuở bé thơ cả hai anh em cùng được ấp ủ trong vòng tay yêu thương của bố của mẹ, thì năm nào cũng vậy, cứ đến những ngày mùa đông, anh lại nhận được từ em một lá thư và một cánh thiệp với những lời nguyện chúc rất tốt đẹp, rất thánh thiện. Mỗi năm như thế, anh đều xem những nét chữ mà trong đó chứa đầy lòng yêu thương của một đứa em gái quí yêu, là lời nhắc nhở chính mình chuẩn bị tâm hồn sao cho xứng đáng để đón mừng mầu nhiệm Thiên Chúa làm người, đón mừng năm mới thật ý nghĩa. Mỗi mùa đông, nhận được thư của em, anh mừng đến nao nao tâm hồn. Mùa đông dẫu buốt giá nhưng lòng anh ấm áp lạ thường, bởi một ngọn lửa của tình ruột thịt, vượt không gian xa lắc, vẫn rực cháy lớn trong lòng của cả hai anh em.
Nhưng em gái ạ, lần này em có bi quan quá không? Trong thư em viết rất nhiều về nỗi muộn phiền, bất bình về cuộc sống. Đã có lúc em căm giận, phẫn nộ: "Con người đối xử với nhau càng ngày dường như càng tệ bạc hơn, nham hiểm hơn...". Còn ở đoạn kết, em viết: "Có gì vui để mà vui hở anh. Xung quanh chúng ta, mỗi ngày, trong cuộc sống, biết bao nhiêu chuyện lừa lọc, chèn ép, cướp giật xảy ra. Bao nhiêu kẻ tham ô, thoái hóa, bao nhiêu kẻ bạo quyền, giàu tiền đã khéo làm "phép lạ" đổi trắng thay đen, không thành có, có thành không; người vô tội bị kết án, còn người có tội chỉ cần có tiền, trở nên vô tội. Các giá trị tinh thần, những truyền thống, những lề thói tốt đẹp tích tụ biết mấy ngàn đời, có sức mạnh lớn lao để đào tạo nhân cách con người, bị hạ bệ xuống hàng thứ yếu, để đồng tiền lên ngôi, vật chất trở thành ông chủ. Biết bao nhiêu người trở thành chủ nhân ông của thời đại mới, nhờ bóc lột sức lao động của anh chị em công nhân. Họ làm giàu trên nhân phẩm, trên sức lao động cật lực của người công nhân, chẳng những không biết ơn mà còn trả lại cho anh chị em công nhân bằng sự đánh đập tàn nhẫn. Biết bao nhiêu kẻ chỉ lo hưởng thụ, ăn chơi, xài phí. Biết bao nhiêu kẻ giàu có, nắm quyền hành trong tay, nhưng đê hèn và tội lỗi cho đến mức, đêm ngày chỉ suy nghĩ để tìm cách, hay người ta còn gọi là "sáng tạo những kỹ thuật mới", nhằm hưởng lạc thú trên thân xác kẻ khác, trong khi bao nhiêu kẻ lầm than, đói khổ...".
Hãy nghĩ lại đi em. Hãy đặt niềm tin vào cuộc sống, vì dẫu cho đâu đó còn băng giá, thì cuộc sống vẫn còn nắng ấm của mùa xuân. Chắc em biết rõ, hầu như năm nào đồng bằng sông Cửu Long cũng bị lũ lụt, dẫu có những cá nhân, những tập thể bỏ tiền ủng hộ anh chị em sống ở đồng bằng sông Cửu Long, mà họ rêu rao là "cứu đói", "cứu nghèo", chỉ là một cách khoe khoang sự giàu có hoặc để quảng cáo những sản phẩm của một xí nghiệp, một công ty nào đó, nhằm lợi dụng sự bất hạnh của người khác, mà quay ngược lại làm giàu cho chính mình, thì trong dòng người đang làm việc "bố thí" ấy, có biết bao nhiêu tấm lòng thực sự nhân ái hướng về đồng bằng sông Cửu Long trong tình nghĩa đồng bào tha thiết, trong đó có rất nhiều tấm gương của những người con gái đáng quí, đáng yêu, đáng trân trọng như em. Mới đây, khi nghe tin Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế của thành phố Hồ Chí Minh cháy, đốt thành than quá nhiều người đang làm việc ở đó, đã làm cho hàng ngàn tấm lòng xốn xang, hàng ngàn con mắt phải ứa lệ ngậm ngùi đấy em à! Lòng nhân ái lạ lùng đến mức chính anh cũng không thể nào hiểu hết: Ở một trường Cao đẳng nọ, khi được tin nhà của một anh sinh viên bị cháy, thì trong vài giờ đồng hồ sau, các bạn sinh viên cùng trường đã trích những đồng tiền sinh viên còm cõi của mình để tặng anh. Số tiền lớn đến nỗi không ai ngờ, và anh sinh viên đã bật khóc như một trẻ thơ. Nhìn cảnh tượng đó mà lòng anh cứ rung lên, rung lên...
Một hình ảnh khác, rõ ràng nhất diễn ra hằng ngày xung quanh ta, đó là cảnh ăn xin. Có thể họ là những em bé mồ côi, nghèo rách thật; những cụ già neo đơn thật, những người bệnh tật, què quặt thật, những người cơ nhỡ thật... nhưng cũng có những người lừa lọc, lười biếng, gian dối, lợi dụng lòng tốt của mọi người, xem việc đi xin ăn như một nghề nghiệp để khỏi vất vả, khỏi phải làm lụng... Theo thống kê của báo Công An thành phố Hồ Chí Minh, cách đây trên 10 năm, vào năm 1991, chỉ tính riêng thành phố, đã có khoảng 6.000 người ăn xin. Nếu ngồi nhẫm tính trên cả nước, ta sẽ phải rùng mình vì con số quá lớn. Thế như tất cả họ, dù thật hay giả, đều có thể sống được là nhờ đâu, nếu không phải là lòng nhân ái của mọi người. Vậy đó, lòng nhân ái không chết đâu em. Nó là sức mạnh diệu kỳ để tạo thêm hương, góp thêm sắc cho đời. Nó cũng là sức mạnh diệu kỳ để nhân loại cậy dựa vào nhau mà sống, mà tồn tại. Anh tin rằng một con người dù bậm trợn đến đâu đi nữa, thì thẳm sâu trong đáy lòng của họ, lòng nhân và bản tính con người vẫn còn tiềm ẩn, nếu gặp môi trường thuận lợi, nó sẽ bùng lên... Lòng nhân ái, dòng nước ấm âm thầm chảy trong sóng biển lạnh của cuộc đời. Anh muốn nhắc lại với em một lần nữa và muốn nhắc rất nhiều lần rằng: Lòng nhân ái, điều cóthật, là dòng nước ấm lành trong đã, đang và sẽ chảy mãi, chảy mãi đó em... |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
(♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
CỦA RIÊNG
TỦ THƠ
CÂU CHUYỆN HAY CHUYỆN LẠ |