Another perfect day

Thông tin cá nhân

PhamTuanTrung
Họ tên: Phạm Tuấn Trung
Sinh nhật: 11 Tháng 2 - 1991
Nơi ở: Hà Nội
Yahoo: trungmeofatcat  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Welcome to my life!!

One Moment In Time

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30



Bình luận mới
beocnlemlinh trong Diary 17
PhamTuanTrung trong Diary 16
bietdenbaogio trong Diary 16
Guest_Beconlemlinh_* trong Diary 14 - About myself
Guest trong Diary 14 - About myself
Guest_Beconlemlinh_* trong Diary 14 - About myself
PhamTuanTrung trong Diary 7
gaby trong Diary 7

5 Trang  1 2 3 > » 

 
Một ngày bình thường...
Đang chơi AU thì bị chửi, đành ra ngoài viết blog. ^_^
Hôm nay có ông thầy vào dạy thay tiết tiếng Anh. Cái dáng của thầy cười đau cả bụng. Lại còn chửi um cả lớp lên nữa. Thầy mà dạy lớp mình thì hông bít thầy bó tay trước hay lớp vào nề nếp nhỉ. Tình hình là chắc thầy không dạy. Mấy hum nay nằm ngủ muỗi cắn đau quá. Cái tội không mắc màn. Trời thì nóng mà cứ phải mang chăn ra đắp. Đắp chăn thì nóng. Thế là phải bật thêm quạt. Đắp chăn thì ấm. Bật quạt thì mát. Đắp chăn bật quạt - Vừa ấm vừa mát.

Cũng quá nửa năm học rùi. Càng về cuối năm mình càng lên cơn lười bất tử. Chả bù với đầu năm. Cũng giống như quyển vở. Trang đầu thì viết rõ là đẹp. Càng về sau viết càng ẩu. Chắc ai cũng mệt mỏi sau một năm học dài. Vậy mới cần nghỉ hè để nghi ngơi và dọn sạch đầu óc chứ. Tự nhiên lại nhớ nghỉ hè.

 
user posted image






When that day I hear your voice
I have some special feeling
Let me always think I don't wanna forget you
I remember at the day
You are always on my mind
Eventhough I just can think about you
If the day in the future
This love will becoming true
I've never change my mind that I will love you forever
I don't care how fool it is
I will let my dream come true
I will tell you something I wanna let you know, I let you know

I love you, loving you, as the mouse love the rice
Even every day has storm, I will always by your side
I miss you, missing you
I don't care how hard it is
I just want you be happy
Everything, I do it for you

Bản dịch:
Chuột yêu gạo

Vào cái ngày mà em nghe giọng nói của anh
Em đã có nhưng cảm xúc thật kì lạ
Khiến cho em , thực sự ko thể và ko muốn quên anh

Em còn nhớ rõ ngày tháng , nhớ cái cách mà anh đã ngự trị trong em

Nếu một ngày nào đó trong tương lai , tình yêu này trở thành sự thật
Em mãi mãi ko bao giờ thay đổi tình yêu dành cho anh

Em ko quan tâm có thể mình sẽ ngốc nghếch thế nào ,dại dột ra sao?
Khi giấc mơ trở thành sự thật
Em thật lòng muốn anh biết rằng

Em yêu anh , rất yêu anh , như con chuột yêu hạt gạo lớn
THậm chí mỗi ngaỳ đều là bão tố , vẫn thiết tha muốn bên cạnh anh
Em nhớ anh , nhớ anh vô cùng
Không cần biết sẽ khó khăn thế nào
Chỉ cần anh hạnh phúc
Em sẽ làm tất cả

 
Không chỉ buồn mà còn nhiều thứ khác nữa. Đến lớp thì cười nhiệt tình, toàn khởi đầu cho những trò vui của đám bạn. Nhưng không hiểu sao vẫn thiếu đi một điều gì đó. Một điều mà chính bản thân cũng không nhận ra. Có lẽ bởi vậy mà nỗi buồn lại có cơ hội trở lại. Nhưng chỉ trong thoáng chốc thui nha. Có rất nhiều điều tuyệt vời đang đợi mình ở phía trước. "Dù bạn có đau khổ đến đâu thì trái đất cũng không vì thế mà dừng lại". Nếu vì một nỗi buồn mà bỏ lỡ đi những điều sắp đến với mình thì không nên. Nhưng khi buồn thì những điều tuyệt vời bỗng không còn thú vị nữa. Có thể mình cười ở trường. Có thể nghĩ ra những trò nghịch tinh quái của riêng mình. Nhưng không hiểu sao mình vẫn thấy buồn. Buồn khi nhớ đến những điều đã xảy ra trong quá khứ. Buồn vì sợ rằng những điều đó sẽ lặp lại trong tương lai. Buồn vì không biết làm thế nào để điều ấy không xảy ra. Buồn... Cái gì đến nó sẽ phải đến? Không! Tương lai không có sẵn. Nó là một thứ mà chính ta tạo ra. Nhưng không phải lúc nào nó cũng theo ý muốn. Có lẽ chính vì thế mà tôi cảm thấy buồn...

Thời gian trôi đi thật lạnh lùng...

 
Những bài thơ thường phản ánh tâm trạng của tác giả. TMFC cũng không phải ngoại lệ


Có một chàng học sinh hiền lành
Thông minh, ít nói và vui vẻ
Có một người bạn gái vô tư
Xinh xắn, dễ thương và lạnh lùng…

Một lúc nào đó, bạn chợt cảm thấy mình quan tâm đến 1 người hơn mức một người bạn bình thường. Khi ấy, bạn trở nên thật ngốc nghếch. Vui khi một người cảm thấy vui và buồn khi người ấy cảm thấy buồn. Bạn muốn dành cho một người những điều tốt đẹp nhất, cho dù bạn chẳng biết người ấy có đón nhận món quà của bạn theo cách bạn mong muốn không. Bạn hài lòng với tất cả những gì người ấy dành cho bạn, cho dù đối với mọi người, nó chẳng có gì đặc biệt. Tất cả những gì người ấy nói luôn cuốn hút bạn, bạn không thể xoá đi bất kỳ một Email hay tin nhắn nào người ấy gửi cho bạn. Bạn nhớ luôn nhớ đến người ấy, ban đêm bạn ngủ muộn hơn và thường nghĩ về một người trước khi ngủ, bạn muốn người ấy xuất hiện trong giấc mơ của bạn. Khi ấy, không còn nghi ngờ gì nữa, bạn đang có cảm tình với một người. Chính vì thế nên đôi khi người ta cảm thấy ngốc nghếch cũng thật thú vị…
Và đó là câu chuyện của chính TMFC. Câu chuyện cũng chỉ bắt đầu gần đây thôi. Và cũng chính vì điều đó mà đôi khi TMFC cảm thấy buồn. Không thể tặng người ấy một món quà trong ngày lễ Nôel, không thể gửi tới người ấy những lời chúc tuyệt vời nhất trong ngày 14/2, không thể tặng cho người ấy những bông hoa tươi thắm nhất trong ngày 8/3, hay chỉ một mong muốn đơn giản là gặp và nói chuyện với người ấy cũng chưa thể thực hiện được. Người ấy trở nên thật xa vời, như đang ở bên kia thời gian và khoảng cách.



 
Hôm nay cô giáo thể dục nghỉ, tiết cuối được chơi thoải mái. Mấy thằng bạn kiếm quả bóng nhựa về chơi. Đá bóng da quen rui, bây giờ đá bóng nhựa cứ chạm vào là bóng lại văng đi mất. Chạy theo đã mệt. Lại còn đá hết cả giờ nữa. Mệt bở hơi. Chưa nghỉ được bao lâu đã phải đi bộ về nhà. Hix. Đi mãi mới về đến nhà. Về đến nơi rùi mới nhớ là nhặt được cái khoá xe dưới sân. Trông giống của Sam. Thế là chưa kịp thay quần áo, lại chạy bộ đến trường. Đến nơi lại chẳng thấy thằng nào. Về nhà gọi điện mới biết là nó bẻ khoá về luôn rồi. Mệt muốn xỉu. Cũng lại TMFC nhặt được của rơi tạm thời đút túi, nhưng lương tâm lại không cho phép cầm luôn. Bây giờ nghĩ lại thì buồn cười. Nhưng lúc đấy thì vừa tức vừa mệt. Kể cho bạn bè thì.... thấy mình đau khổ sao ai cũng cười nhỉ.

5 Trang  1 2 3 > »  
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com