Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Cô Độc

TO YOU

buổi trưa nay buồn lạ...trống vắng gieo rắc cả trong không trung,..thu..,trời cao sâu chót vót, đã bao la giờ còn trở nên mênh mông bất tận...nhưng sao thấy nó thật gần gũi,nếu trải lòng mình ra để ra để mà so sánh với độ mênh mông của trời đất chưa chắc đã thua kém.
tự nhiên t nhớ m,1 người bạn,nhưng hơn cả 1 ng bạn,m là ng hiểu t nhất,9 năm..đủ cho một tình bạn,nhưng t nghĩ m hiểu t nhiều hơn thế.m biết ko lúc này t lại thấy cô đơn,nhưng là sự cô đơn bình yên.bình yên vừa đủ để dừng lại và nhìn lại cuộc đời mình,t ko biết t đang đứng ở đâu và m ở đâu nữa.chúng ta đã có được gì trong tay?? liệu có bao giờ là đủ ko m? và t tự hỏi cái mình thực sự mong có trong tay là cái j.......?
m đã bước chân lên con đường đi tìm thành công,sau 4 năm du học m sẽ chắc chắn làm được 1 số thứ.còn t,t ko biết t đang ở đâu nữa?nhất là vào lúc này,t ko biết đâu là sự lựa chọn đúng??? tại sao t ko phải là 1 ng bình thường với mong muốn 1 cs bình thường?t thừa sức được như vậy mà.t nhớ cũng có lần t nói với m như vậy,và m cười nói với t "nếu m sống được như thế thì cứ thế đi,chẳng cần mệt mỏi phức tạp làm j...." t biết đó là câu khiêu khích,m thừa hiểu t mà,t chưa bao giờ hài lòng với cs của t,nhiều lúc t chửi cs này chó chết nhưng thực ra bởi vì t chưa chinh phục được nó,và bởi vì t chưa tìm ra được câu trả lời t là ai?vì sao t tồn tại?...nhưng rồi cho đến giờ,t đã làm được j chưa? tình cảm lấn chiếm lí trí của t,t muốn ở những nơi đông vui ồn ào,t muốn đàn hát,t muốn đứng trên đó...t 1 lần nữa trở lại là t của thời cấp 2,t nghĩ đó là thời gian chúng ta dám ước mơ nhất 1.gif nhưng giữa t với m có 1 sự khác nhau,m đã theo đuổi ước mơ của m từ đó đến giờ và m sắp đạt được n.còn t,cs xô đẩy t hết chỗ này đến chỗ khác và giờ đây t ko biết t thực sự muốn j? tham vọng,vẫn là 2 từ đấy làm t phải vật lộn với cs,tham vọng cả trong tình yêu chính vì thế vẫn chỉ là con số 0 mà thôi...nhiều lúc t sợ chính mình,t sợ lòng tham và sự lạnh lùng của chính mình.m là ng hiểu rõ nhất điều đó,m cảm nhận rõ sự lạnh lùng của t mà,tại sao m vẫn là bạn t vậy? m nói t là người lạnh cho nên chính người nóng như m mới là bạn t,để bù cho nhau buồn cười nhỉ,nhưng mà có lí,t cảm thấy may mắn lớn nhất đối với t là có 1 người bạn như m đấy,luôn bênh vực giúp đỡ t khi t gặp khó khăn,cho dù m chưa bao giờ khuyên được t,chưa bao giờ m ngăn cản đc t làm j nhưng t biết rằng đó là sự chân thành.m còn nhớ lần t bỏ nhà đi ấy ko,lúc đó t thấy m như chị t ấy,lo cho t từng chỗ ăn chỗ ở,m dạy t nấu ăn với đun bếp tổ ong nữa thú vị thật đấy,nhưng mà nói thật đừng buồn nha cho đến bây giờ t vẫn chưa biết nấu ăn,t cũng chẳng biết làm thế nào mà lửa nó lại cháy được vào than m ah có lẽ đó là thời gian vui vẻ nhất t từng có đấy,cho dù có những lúc bị dằn vặt và uất ức vì chuyện gia đình.giờ nghĩ lại lúc đó vẫn còn sướng chán so với bây giờ,nhưng t quen rồi,t chắc chắn rằng sau vấp ngã này t sẽ lại đứng lên,nhưng vấn đề là đứng lên,tiếp tục đối mặt với những thử thách khắc nghiệt để làm j? liệu t với m có thực sự hạnh phúc khi có thành công ko? có 1 số ng khuyên t sống với những j mình có và vui vẻ với chúng.t trân trọng những j t đang có nhưng t chưa bao giờ vui vẻ,t mong muốn nhiều hơn là những điều đơn giản,t sẽ còn chưa để lòng mình yên khi nào chưa đạt được nó.ranh giới giữa thất bại và thành công rất gần m ah,cho dù lúc này t còn ở xa hơn phía sau vạch xuất phát,nhưng chỉ cần bước tiếp..t tin như vậy.nhưng t sẽ chưa thể tiếp tục được khi nào còn chưa trả lời được câu hỏi "để làm gì"? t thiếu một thứ gì đó,chắc chắn là vậy.m có bao giờ thấy thiếu 1 thứ j đó ko?...............

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com