Tôi dụi mắt ngắm kỹ một lần chót nữa. Quả nhiên,
cũng như cảnh tượng vừa hiện ra lúc tôi mới đến, tất cả sự vật chung
quanh mình tôi cứ tựa hồ như chứa đầy một vẻ bí mật thiêng liêng rùng
rợn, một vẻ bí mật mà hình như rõ rệt tôi đợc mục kích càng làm cho dữ
dội nặng nề.
Hiện trạng đương phô bày trên mái đồi kia, trớc mắt tôi không xa
mấy, dưới ánh nắng vàng đỏ của buổi chiều tà, hiện trạng đó có quả thực
là một hiện trạng hay không, hay chỉ là một hình ảnh mơ hồ mà đôi mắt
quáng của tôi lầm tưởng là một bức tranh kỳ quặc tôi phân vân không
biết tự đáp thế nào. Ngắm đi ngắm lại, rồi lại dụi mắt, dụi mắt xong
lại nhìn, tôi hết sức nghiền ngẫm cho chắc chắn, cho kỳ mối ngờ vực của
tôi thành hẳn ra ngờ vực, hoặc biến thành một tín ngưỡng sâu xa.
Nhưng... có lẽ nó hóa ra tín ngưỡng mất.
Vì, chỉ cách tôi bảy tám cột đèn, nghĩa là non hai trăm thước, giữa
ban ngày, sự lạ lùng hiện ra cho tôi trông thấy vẫn không hề biến đi,
mà cũng không thay đổi. Sự ấy thực là một kỳ quan độc nhất vô nhị, một
sự tối vô lý mà mình phải tin là thật, nhưng cũng có khi ngờ là giả
dối, mơ hồ. Cứ lấy con mắt hết sức chú ý nhìn, thì sự đó vẫn không trốn
tránh tính tò mò hiếu sự của ta; song, hễ khi nào ta dùng đến một vật
gì để đi gần lại trường hoạt động của nó, thì nó biến vụt ngay nh làn
khói bị gió lùa. Hoặc ta tìm cách đi lại gần chân đồi, còn độ hai ba
cột đèn sẽ tới nơi, trông lên không thấy gì nữa cả; hoặc ta đem lên mắt
một cặp ống nhòm để phóng đại trưởng quan sát, phong cảnh càng to ra
bao nhiêu thì hình như ta muốn thấy mờ đi bấy nhiêu, có khi hóa thành
trong vắt như kính, nghĩa là không có hình sắc nữa.
Bằng cứ chịu khó đứng xa mà ngắm nhìn thì dẫu ngắm chán mắt, sự kỳ
quặc kia cũng vẫn hiện ra cho mình trông thấy, hiện ra một cách nửa rõ
rệt, nửa mơ hồ lạ lùng khó tả quá! Nhưng không phải ngày nào, giờ nào,
bất cứ lúc nào, ta cũng có hạnh phúc được nhìn nó. Nó chỉ thoát khỏi
cõi âm trở về cõi dương một năm có vài kỳ, mỗi lần sự biến thiên của
khí hậu gợi cho nó nỗi nhớ tiếc một thời oanh liệt thủa xưa.
Sự biến thiên đó họa hoằn mới xảy ra; ấy là một điều tối không may
cho những khách tò mò hiếu sự. Như tôi chả hạn. tôi đã phải dằn lòng
gắng sức đợi đến ngót tháng trời mới đợc trông thấy hình bóng tôi muốn
thấy; nào phải đâu là sự dễ dàng.
Cảnh tượng dị kỳ tôi đã được mục kích, nó là hai con ma, hai cái
oan hồn uất ức của hai kẻ chịu tử hình, lâu ngày không tiêu đi được tụ
lại thành bóng, hấp thụ mãi khí thiêng liêng của trời đất, nên mỗi khi
bị hoàn cảnh xúc động đến là hiện được lên ngay, hiện lên để diễn lại
một tấn trò mà xưa kia, hai oan hồn đó thường diễn những giờ cao hứng.
Phàm giả người ta, trong buổi sinh thời, có một thú gì mình yêu
nhất, mê nhất, một thú gì làm then chốt cho tất cả bao nhiêu tính hình
dục vọng của mình, một thú gì mình đã biết hưởng và đã đặt trên tất cả
những khoái lạc của cuộc đời , thì nhiều lúc, sau khi đã lìa bỏ cõi tục
rồi, vẫn còn nhớ tiếc đến thú ấy luôn luôn chỉ ngong ngóng chờ có dịp
hưởng lại là chộp lấy ngay, không bỏ sót.
Cũng bởi cớ đó nên một khi thi nhân đã chết, hồn thi nhân còn muốn
ngâm thơ, một khi nhạc công đã chết, hồn nhạc công còn muốn gảy đàn.
Câu thơ của Đường Vương Bột văng vẳng trên dòng sông Lạc, liệu đàn cua
Sư Quyên véo von trên mặt sông Bộc chẳng phải là những chứng cớ rõ ràng
cho thuyết ấy hay sao?
Mà nhất là khi kẻ bị thác lại là người mệnh bạc, vì nghiệp chướng
mà chết oan, chết yểu, bất đắc kỳ tử hay bị nhục hình, thì một điểm
linh hồn bay phiêu diêu trong gầm non nước không tài nào siêu linh tịnh
độ được, cứ mập mò khi tan khi tụ, bơ vơ trôi dạt, không đâu là bến là
bờ. Điểm linh hồn đó vẫn còn nhớ rõ rệt cuộc sinh hoạt mình vừa trải,
vẫn còn đầy dục vọng và tình cảm, nhưng chỉ vì không có xác vật chất
nên khó lòng diễn được dục vọng và tình cảm đó mà thôi. Nhiều linh hồn
còn muốn sống thêm nữa trên cõi thế, bởi chưa dứt hẳn trần duyên, còn
muốn vẫy vùng nữa, ganh đua nữa cùng người đời cùng tranh đấu cho tới
cùng. Có linh hồn thì một khi thác đã tỉnh ngộ ra, bay lên một gầm
thiêng liêng cao sạch để ngao du, tịnh dưỡng. Những linh hồn đó không
mấy khi trở lại nữa, một đi, đi chẳng trở về. Còn như các linh hồn bi
nghiệt duyên dục vọng buộc chặt với cuộc sinh hoạt của loài người. thì
chúng thường thường bay vẩn vơ quanh quẩn bên mình ta, trông ta một
cách ham muốn thèm thuồng, chỉ đợi có dịp tốt là trở về sống chung lại
với ta, dẫu rằng trong một phút.
Mỗi khi có đàn tràng cúng tế, là chúng lần mò cùng đến, để rồi chóp
lộc cúng cơm, mỗi khi có kẻ ngồi đồng, hay có kẻ thần hồn bị suy nhược
là chúng ám vào người để được cử động quay cuồng cho đắc ý. Lại những
lúc có cuộc thi hội, thi hương, thì chúng tụ họp cả ở cửa trường, để
đợi gọi đến thì ùa vào mà báo ân báo oán.
Nói ra không hết được; ta chỉ biết bởi cớ có nhiều âm hồn còn muốn
sống nữa, nên có khi xảy ra những chuyện kỳ dị mà, nếu mắt ta không đợc
quan sát thì ta vội cho là hoang đường. Song le , nêu ta chịu khó bỏ
hết cả các thành kiến, nếu ta chịu lưu tâm suy xét đôi chút đến nhẽ
huyền vi của máy âm dương, ta sẽ nhận thấy rõ là không có sự gì hoang
đường cả. Trên đời chỉ hoàn toàn có sự thực mà thôi, cái gì có thể xảy
ra được đều là thực cả.
Chỉ có một điều, là không phải ma nào, oan hồn nào cũng hiện lên
được cả. Ma muốn hiện hình tất phi đủ tư cách, phải ở trong những
trường hợp không bị ngăn trở mới biến hóa được. Tỷ như vàng muốn biến
hóa ra nước tất phi nấu lên ngoài ngàn độ, sự biến từ thể nọ sang thể
kia có phải bất cứ trường hợp nào cũng xảy ra đâu?
Cho nên, ma có thể hiện hình được, trước hết cốt phi thiêng, mà
muốn thiêng, thì theo như sự chúng ta cùng biết, phải có một vài điều
kiện. Một là chết đúng giờ. Hai là chết trẻ, mà chết một cách thê tham
dữ dội. Ba là chết oan. Bốn là được chôn ở chỗ đất có mạch. Năm là phải
hấp thu được khí thiêng của trời đất.
Phi mấy điều kiện ấy, thì chỉ là một mảnh hồn yếu ớt, phất phưởng,
khi tán khi tụ, bay là là vô định trong gầm vô định mà thôi. Mà có được
cả mấy điều kiện vừa kể, cũng phải tùy từng buổi, từng chỗ, từng thời,
mới hiện lên được. Ngày xưa, lúc văn minh Âu Mỹ chưa tràn sang bên cõi
Á Đông, lúc máy móc chưa rầm rộ chạy dưới gầm trời Trung Hoa và Nam
Việt, thì các chốn thị thành không đông đúc lắm, các đường sá không mở
mang nhiều, những chốn hoang vu lạnh lẽo nhiều hơn những chốn phồn
thịnh, mà sự tối tăm cũng lâu hơn sự sáng sủa vì đêm không có đèn điện
rọi đường; bới thế nên trong một hoàn cảnh lặng lẽ đìu hiu khí âm tràn
ngập cả non sông mà phủ trên cuộc sinh hoạt của loài ngời, khiến dương
khí không có thể hưng thịnh lên được.
Nhưng, sau một cuộc suy vong, khí dương lại dần dần hăng hái, nó từ
cõi Âu Tây tràn sang Đông Á, khiến cho các sự vật thay đổi cả. Máy móc
ngày nào cũng rầm rộ, xe pháo ngày nào cũng xôn xao, đêm thì đèn sáng
như ban ngày, ngày thì ầm ầm như chợ, lúc nào cũng có kèn có trống, có
âm nhạc hùng hồn; mà người thì, bị hoàn cảnh run rủi, cũng ưa múa may
quay cuồng hoạt động cạnh tranh, hơn là nhàn cư mà tĩnh dưỡng.
Cuộc sống ồn ào đã đánh tan âm khí, ma thiêng phi bạt đi xa. Những
linh hồn, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng khó lòng hiện lên được vì khí dương
mạnh quá. Có lẽ các ma thiêng đều chạy cả về những chốn đồng rừng xa
vắng, ở lẩn lút trên đồi, trên ải, không còn hy vọng gì phảng phất ở
những đô thành.
Chả bù với thời thái bình êm ái thủa xưa: đâu đâu âm khí cũng đều
vượng cả, muốn rong chơi chỗ nào cũng được, không bị một mãnh lực gì
ngăn cản, đánh tan đi. Thủa đó, người âm phủ với người dương gian nào
có xa nhau mấy: ông Bồ đã vì sự người với ma hay chung chạ mà viết nên
pho truyện Liêu Trai. Đến thời này, Liêu Trai đã hóa ra một cuốn truyện
hoang đường vô lý! Cho hay ma cũng có thời!
Tôi có lẽ còn được nhiều hạnh phúc hơn Bồ tiên sinh là tôi đã được
thấy ma hiện hình giữa ban ngày, trong thời đại bây giờ, lại ở một nơi
không cách xa đô thành phồn nhiệt mấy. Đó thực là một sự lạ; và, cũng
vì sự lạ đó, tôi mới chép nên câu chuyện này, khiến các bạn cùng được
như tôi, thưởng thức một chuyện thần linh, gọi là những lúc thanh nhàn,
quên được cuộc vật lộn quay cuồng mà ngày ngày ta phải dấn thân vào để
kiếm cách mưu y mưu thực.
Thì đây, câu chuyện thần linh.
Hôm đó, cách đây chừng khoảng hai năm, tôi về vùng Nam Định xuống
ga Gôi, vào thăm một ngời bạn cũ. Lâu ngày mới gặp được nhau, bạn tôi
mừng lắm, vội vàng sai vợ con đi giết gà mổ vịt, lại cho người vợ ra
chợ đón mua những món quà ngon. tôi được thấy bạn cũng mừng, hai anh em
ngồi uống trà đàm đạo mãi cho tói chiều, không biết mệt.
Lúc ấy, vào khoảng bốn giờ. Trời tháng qui hạ, nồng nực lắm, tuy
sắp sang thu mà cũng vẫn còn oi. Tôi đến lúc một giờ chiều, ngồi hàn
huyên với bạn đã ba giờ có lẻ. Lúc tôi đến, trời nắng chang chang như
lửa đốt, nhưng khi vào nhà bạn được hơn một tiếng đồng hồ thì trời bỗng
đâu sa sầm mặt lại; mây đen bốn bề rầm rộ kéo đến, rồi sấm chớp nối
tiếp nhau xé toạc quãng không gian bằng những tiếng nổ ầm ầm và những
luồng quang tuyến sáng xanh chói lọi. Sau cuộc thị uy thị hùng ấy, mưa
ở lưng chừng tới xuống trần ai như thác chảy, nhưng chỉ trong quãng nửa
giờ lại tạnh ráo ngay. Mây đen, tụ lại ít lâu, cũng theo chiều gió tan
đi hết cả. Trời lúc nãy bi vẩn ám , bây giờ quang đãng như không; vài
tiếng sấm cuối mùa thỉnh thoảng nổi dậy, nhưng chậm rãi uể oi, không có
vẻ hùng tráng như khi mưa chưa rỏ giọt.
Mặt trời , khỏi bị che kín sau bức màn mây tối, lai vui vẻ tia ra
những luồng ánh sánh đỏ rực và gay gắt; hình như sau mỗi trận mưa rào,
thì ánh nắng càng nồng càng đượm; để cỏ cây mau chóng được khô ráo nhẹ
nhàng. Mưa xuống nắng lên là một sự rất thường trong thời tiết. nhưng
sự đó không xảy ra trong các mùa êm dịu như xuân thu, và trong vụ mấy
tháng mùa đông rét mướt. Nó chỉ thường xảy ra giữa mùa hạ, là một mùa
hay có giông tố thất thường.
Mỗi một lần mưa xuống nắng lên, thì khí đất lại ngùn ngụt bốc cao
khỏi đầu ngọn cỏ, hơi thở của Tạo vật lại nặng nề bực bội, mà khí hậu
thì lại hóa ra độc địa vô cùng.
Những buổi trái trời trái đất ấy, ngoài sự làm cho khí hậu hóa nên
ám chướng, có lẽ còn có một mãnh lực gì u ẩn, huyền bí, xúc động cả các
âm hồn. Người ta phòng nghiệm ra rằng, sau một cơn bão, khí trời ở chỗ
thôn quê có mùi khen khét, khiến nhiều kẻ tưởng lầm là sét đốt cháy một
vùng nào. Sự thật chỉ là, dưới sức mạnh âm ỉ của các luồng điện nhấp
nhoáng trong không gian, dưỡng khí tụ đặc lại mà gây nên mùi khét. Sự
tụ đặc ấy vô hình, ta chỉ nhận thấy như hưởng của nó mà thôi ; nếu
không có nhà bác học thí nghiệm xét ra, có lẽ ta cũng cho là hoang
đường.
Hoang đường là tất cả mọi sự mà loài người chưa tìm ra cội rễ căn nguyên vậy.
Sự tôi sắp nói ra đây, vì chưa dò xét được nguyên cớ, nên cũng phải
tạm liệt vào loại hoang đường. Ấy là sự thay đổi trong cõi huyền bí do
sức của luồng điện trong không khí tạo nên. Âm hồn làm bằng chất gì, ta
không được rõ; ta chỉ biết nó vô hình ảnh, nó nhẹ nhàng phảng phất, đằm
như hơi sương, thoảng như làn gió, nó tan đi hay tụ lại theo những luật
riêng óc mình không xét đoán được Nó cũng ví như những khói, những
luồng điện trong vũ trụ vậy
Những nhà phù thủy cao tay, những kẻ thôi miên thiện nghệ phần
nhiều đều luyện được một thứ mãnh lực tiềm tàng có thể sai khiến âm hồn
tan tụ, tỷ nhà nhà kỹ sư biết cách phát điện đi hay gom điện lại. Nếu
ta cho âm khí là một thứ điện, thì ta sẽ nhận rằng mỗi khi mưa dầm gió
bấc, mỗi khi trời đất nặng nề, mỗi khi có mưa xuống nắng lên, thứ điện
đó thường hay tụ lại thành khối. Nó tựa như chịu ảnh hưởng mật thiết
của các luồng điện trong không khí, mỗi khi có sấm sét thì bị rung
chuyển, xúc động; rồi, khi sấm sét đã nguôi nó cũng đông lại, cũng đặc
lại như dưỡng khí, để hiện ra thành bóng.
Vì tình cờ run rủi, tôi đã được mục kích sự âm hồn hiển hiện, sau
một trận mưa sau một ngày gay gắt nắng. Hôm đó, ngồi đàm luận cùng bạn,
tôi đương vui vẻ, kể lể mọi nỗi hàn huyên tâm sự, thì bỗng thấy bạn tôi
như chợt nghĩ đến sự gì, vùng đứng dậy, vừa kéo tay tôi, vừa nói:
-Bác hây theo tôi, sẽ cho bác xem một sự lạ lắm!
Tôi ngạc nhiên, hỏi bạn:
Trời đang mưa xuống nắng lên thế này, khí đất bốc lên ngùn ngụt như kia, bác muốn chúng ta đi đâu?
- Bác cứ theo tôi, rồi tự khắc rõ! Bác sẽ không phải hối hận xông pha mưa nắng đâu. Mau lên, kẻo bỏ mất dịp này thì uổng quá!
Nói đoạn, bạn kéo tay tôi rõ mạnh. tôi không cưỡng cũng không dùng
dằng, vội đứng dậy cùng đì. Hai chúng tôi ra khỏi nhà, lần theo bờ
ruộng đi một quãng khá xa, gần tới một cái đồi. Đến một nơi cổ am, có
bóng cây cao rườm rà phủ kín một vùng đất rộng, bạn tôi ra hiệu bảo tôi
ngừng bước. Tôi theo đúng lời bạn, đứng tựa lưng vào gốc cây, nhưng
chưa hiểu bạn tôi định tâm cho xem một cảnh vật thế nào.
Anh ta đứng trước mặt tôi độ vài bước, ngoảnh đầu nhìn bốn phía,
rồi ngước mắt trông ra phía chân đồi như tìm kiếm sự gì. Một chốc, hình
như anh ta đã thấy sự muốn cho tôi được mục kích, anh lùi lại, bá vai
tôi, một tay trỏ ra phía sườn đồi xanh biếc:
- Này, anh cứ thẳng tầm mắt trông theo ngón tay tôi chỉ, có phải ở
ven đồi , chỗ có nương khoai mà ta nhìn xa chỉ thấy màu đất vàng đỏ
hiện rõ giữa một màu xanh thẫm, chính chỗ ấy, có hai người đang diễu võ
dương oai, vật nhau chán thì cùng múa một bài quyền...
Trong lúc bạn nói, tôi chăm chú thu hết nhỡn lực cố phóng luồng
nhỡn tuyến ra mé đồi để ghi lấy cảnh vật mà anh đương tả một cách hùng
dũng. Nhưng khốn nạn cho tôi? Hai mắt đã hết sức nhận xét cho rõ rệt,
mà vẫn chưa thấy tí gi! Ngàn trùng mây lam lợt lợt, ruộng lúa xanh rờn,
đồi cây thẫm biếc; chả có một dấu hiệu gì tỏ cho tôi là có người đương
nhảy múa cả. Bạn tôi thì cứ níu chặt lấy vai tôi, bắt đầu tôi phải gần
sát đầu anh, hình như muốn truyền sang cho tôi nhỡn lực của anh vậy.
- Chết nỗi? Anh chưa thấy gì ư? Kia kìa, anh cứ chú ý nhìn vào
nương khoai đo đỏ kia, chúng nó đương vờn nhau hay lắm. Anh đã thấy
chưa?
Bấy giờ hình như mắt tôi mới đỡ quáng đỡ mờ, tôi thình lình thấy
một vệt trắng xám, hung hung ở sườn đồi, mé dới nghiêng về bên tả. Liền
lúc ấy, tôi cũng hình như trông thấy hai cái bóng sẫm, tựa hồ hình dáng
người nhưng rất lạ. Buột mồm, tôi kêu lên rông:
-Quái! Làm sao nó không đầu!
Tôi vừa dứt tiếng, một đống cát bụi, ở đâu cạnh chỗ chúng tôi đứng,
bỗng vụt bốc lên. Tôi nhắm mắt lại. Bụi cát và lá khô phả vào mặt tôi
rõ mạnh, tôi cảm thấy một luồng gió dữ dội đương quấn lấy thân tôi, hút
tôi, làm cho tôi nghẹn ngào khó thở. Mũ tôi tự nhiên bi cuốn lôi lên.
tôi níu chặt lấy bạn.
Một khắc như thế, không thấy bụi phả vào mặt nữa, tôi mở mắt ra,
thì bị một cảnh tượng làm cho giật mình kinh sợ. Một luồng gió lốc,
nhanh như chớp, cuốn chiếc mũ trắng của tôi lôi đi rõ xa, ở lưng chừng
trời. Cơn gió lốc ấy như tiến lại mé chân đồi vùn vụt Khi đến chỗ nương
khoai, chiếc mũ tôi - lúc đó trông chỉ là một điểm trắng cỏn con, bỗng
rơi xuống đất tỏ rằng cn gió đã tan rồi.
Cố nhìn, thì chẳng thấy bóng dáng của hai anh chàng múa võ nữa. tôi lấy làm lạ, chưa kịp hỏi bạn, anh đã cười bảo tôi:
-Thực là anh làm uổng mất một tấn tuồng đặc biệt! Vì anh mà cuộc
phô diễn này bị bỏ dở; nếu không ta đã được một phen khoái trá vô cùng!
- Cớ sao anh lại bảo vì tôi...
- Anh mới đến nên không biết. Sự mà tôi muốn anh được mục kích là
một sự lạ lắm: ma diễn võ giữa ban ngày. Ở chân đồi kia, có hai oan hồn
của hai nhà thiện xạ, vì phạm phép nước nên bị chém đầu. Hễ cứ có mưa
xuống nắng lên, thì hai oan hồn đó lại hiện về, cùng nhau thí võ. Muốn
xem họ nhảy múa, phải đứng rõ xa mới thấy, lại gần quan sát thì biến
mất. Mà lại phải kiêng, không nên nói đến sự mất đầu. Nếu lở mồm, ắt
xảy ra cái cảnh tượng như hai anh em mình vừa thấy đó. Thôi, bây giờ ta
hãy đi lại nương khoai nhặt lấy mũ về, rồi đợi đến dịp khác sẽ thưởng
ngoạn cuộc múa võ kia, tưởng không lấy gì làm muộn...
Bạn tôi dìu tôi cùng đi lại mé chân đồi. Nhưng can đảm của tôi ít
ỏi quá, tôi đành mất mũ, không dám đi xa nữa chỉ cầu xin bạn dẫn về nhà
mà thôi. Bạn cười tôi là hèn nhát, song cũng chiều lòng; anh đem tôi về
nhà và sai một tên gia đinh ra chân đồi lượm mũ về cho tôi.
Tôi ở nhà bạn non bể, ba tuần nóng ruột muốn thỏa chí tò mò hiếu sự
của mình ngay, nưhng ngặt nỗi không gặp ngày nào có mưa xuống nắng lên
cả. Tôi đã xếp sẵn những khí cụ để sự quan sát được dễ dàng; lại luôn
luôn mình tự dặn mình đừng bao giờ nói đến hai tiếng "không đầu" khiến
cho hỏng việc một lần nữa.
Thấm thoát vài hôm sau, tính đốt tay thì ra tôi quấy quả bạn tôi đã
trọn hai mươi hai ngày. Hôm đó, may quá, vào khoảng chín mười giờ sáng
trời đương nắng chang chang bỗng có cơn mưa. Tôi mừng quá. Mưa vừa ngớt
hột, tôi thủ ngay cái máy ảnh và ống dòm, rủ bạn đi lại chỗ có cái miễu
thần và cây cổ thụ mà chúng tôi đã đến một lần hôm trước.
Tới nơi không cần bạn phải chỉ bảo, tôi tự đứng lên mé trên nhìn
phương hướng, rồi quay trông đầu về vệt hung đỏ ở sườn đồi. Quả nhiên
bạn tôi nói có ngoa đâu, Tôi nhận thấy hai cái bóng đương vờn nhau nhảy
nhót.
Mới đầu tiên, trông không được rõ lắm; nhưng dần dần mắt tôi trông
càng quen càng sáng suốt ra. Cảnh vật tôi được mục kích thật là kỳ dị ,
từ bé đến giờ tôi mới thấy một sự thú vị như thế này.
Đó chỉ là hai cái bóng, nhưng quái dị làm sao! Hai cái bóng giống
hệt như hai người, có tay chân, biết cử động, song chỉ không có đầu!
Hai cái bóng ma cụt trốc! Đứng mé xa trông lại, tuy hình ảnh mình được
thấy không lấy gì làm đích xác nhưng cũng rõ rệt vô cùng. Mới trông thì
chỉ thấy lờ mờ hai vệt xám, hiện rõ trên màu hung đỏ của nương khoai;
để ý nhìn lâu tý nữa, thì rỏ ràng là hai thân thể đàn ông, đương đấm đá
nhau hùng dũng lắm.
Hai cái bóng ấy màu xám thẫm, xanh biếc, như màu khói đặc tụ lại.
Không thấy rõ quần áo mặc ra làm sao, chỉ hình như cùng mặc áo chẽn mà
quần thì xắn đến tận đùi. Đó là một thứ y phục tôi tưởng tượng ra, vì
tôi trông na ná như thế: sự thực thì chỉ có hai cái bóng chập chờn như
hai hình ảnh nhấp nháy trên màn chớp bóng. Ngắm kỹ quái trạng hiện ra
đó, ta có thể vừa trông vừa đoán, nhận ra rằng hai bóng ma kia là hai
thân thể vạm vỡ cờng tráng mà cũng lanh lẹn phi thường. Chúng nó tuy
không đầu, song đánh nhau chả kém gì người có mắt, lại có phần giỏi
giang, sắc sảo hơn những người có mắt nhiều.
Chúng diễn những đường võ cực kỳ bí hiểm, trông ngoạn mục và lý thú
vô cùng. Cũng đấm, cũng đá, cũng né, cũng xông, cũng quay đi lộn lại,
cũng cúi xuống ngửng lên, thực chẳng khác gì hai võ sĩ còn sống cùng
nhau thi quyền trong một kỳ đả lôi đài hay cử võ vậy. Võ vẽ đôi ba
miếng côn quyền học lỏm, tôi nhận rằng bản lĩnh của hai oan hồn kia
siêu quần, xuất chúng, ít người thời này sánh kíp. Có lẽ hai con ma đó
thuộc về thế hệ trước, một thế hệ còn trọng những môn đao kiếm, một thế
hệ chỉ suy tài nghệ trong các đường quyền hiểm hóc, chớ không ỷ vào
súng đạn để thủ thân. Thế hệ ấy ngày nay đã mất, đã biến trong cuộc di
vãng xa lắc xa lơ; vết tích của nó, có chăng còn là hai bóng ma này,
lạc loài vào một thời đại mới, mà vẫn còn mê muội trong cái chí hướng
ngang tàng của thủa bình sinh?
Hai bóng ma kia cứ rạp rờn quay lợn mãi. Chúng nó xử nhau những
miếng võ tuyệt kỹ th các miếng Song long quá hải, Mãnh hổ tầm sào, Thái
Sơn áp đính, Hạng Võ phi truy v.v... nhưng tựa hồ chúng không có ý làm
hại nhau, chỉ thi nhau trổ hết tài nghệ cho thỏa thích, cho bõ nhớ
nhung cái thời oanh liệt chúng đã từng sống, mà không được sống tới
cùng.
Đứng ngắm nhìn sự phô diễn tự nhiên kia, cũng thực là một khoái lạc
ý vi. Trong buổi văn minh ngày nay, dễ đâu đã có dịp xem hai ngời sử
võ?
Giả dĩ có xem xiếc hay xem tuồng Tàu, thì chi toàn một màu là múa
may cho qua loa câu chuyện, mấy khi đã gặp hai tay thiện nghệ hết sức
trổ tài quyền cước cho mà coi? Bời thế khi gặp trường hợp mà tình cờ
tôi được trải qua, tôi ngắm nhìn mãi không hề mỏi mắt.
Ngắm chán. tôi lại giơ ống dòm lên quan sát cho rõ rệt: nhưng, thực
là kỳ quặc mỗi khi tôi để mắt vào ống nhòm, thì chỉ còn được thấy nương
khoai hiện ra, tuyệt nhiên không nhận được bóng dáng của hai nhà vo sĩ
"cụt đầu" nữa! tôi thí nghiệm đến mười mấy lượt; lượt nào cũng vậy; cứ
bỏ ống kính ra thì tha hồ mà trông mà ngắm, hể đem ống kính lên mắt,
hình ảnh kia lại biến lúc nào rồi...
Kế ấy không xong tôi dùng kế khác. Tôi trao ống nhòm cho bạn, chỉ
đeo có một chiếc máy ảnh, một mình đi sát lại chân đồi. Cách xa độ bốn
cột đèn tôi còn trông rõ bóng hai con ma đương đấm đá. Đi thêm lên độ
chục bước nữa hai bóng ma ấy cứ mờ dần đi rồi, sau cùng, khi tôi chỉ
còn cách đồi độ chừng mươi bước, trông lên chỉ thấy không khí một màu
trong vắt, ruộng khoai một màu vàng đỏ, hình như không hề xảy ra sự gì
cả.
Cho rằng mắt tôi bị các âm hồn làm cho mờ quáng đi, tôi đem máy ảnh
ra cứ chụp lấy năm sáu bức, mong rằng may ra con mắt kính sẽ hơn tôi,
ghi dợc cảnh thần bí mà mắt người không ghi nổi. Về nhà, rửa ảnh, tôi
vẫn bị thất vọng như thường; trên kính không có dấu vết gì của hai
người võ sĩ cả!
Sự bí mật thực là hoàn toàn bí mật. Tôi vừa ngạc nhiên kinh dị, vừa
tức tối khó chịu. Khó chịu cũng đành vậy, chớ biết làm thế nào! Mình
còn ở cõi dương gian, lại muốn vén tấm màn huyền vi của Tạo hóa để nhìn
rõ sang cõi âm, thì làm sao cho được. Hai oan hồn kia chỉ có thể hiện
lên cho loài người thấy chúng một cách lờ mờ mà thôi; muốn thấy rõ nữa,
thì ít ra cũng phải là con ma phù thủy đặc biệt thế nào mới được chứ!
Tôi có hỏi bạn về sự tích hai nhà võ sĩ bạc mệnh chịu bất đắc kỳ
tử; bạn tôi chỉ biết lờ mờ rằng hai người đó đã chết năm chục năm nay,
lúc anh chưa đẻ, mà, theo như lời các cụ già kể lại, là hai tên cướp bị
sa vào lưới pháp luật và bị hành hình ngay ở chỗ chân đồi. Bạn tôi biết
có thế thôi, câu chuyện của anh càng làm tăng tính tò mò hiếu sự của
tôi, càng gợi lòng tôi muốn đi sâu vào bí mật của Thời Gian để giải cho
ra vấn đề tôi suy nghĩ. Tôi muốn biết thủa bình sinh, hai vong hồn kia
làm gì, mà tại sao cùng chịu chết thảm thương uất ức. Uất ức, bởi lẽ họ
hiện lên múa võ như thế; chớ nếu họ làm nên tội rồi bị giết, thì còn
oan khổ nỗi gì mà đến nỗi, ngoài năm mươi năm, khối hận vẫn chưa tiêu?
Thực là một sự lạ.
Tôi nhất định phải dò xét sự lạ ấy cho tới gốc ngọn, dù phi tốn
công khó nhọc cũng cam lòng! Trong lúc hăng hái, tôi tự nhận lấy một
nhiệm vụ bí hiểm như thế; nhưng rồi dần dần, tôi phải tin rằng tôi, một
kẻ cuồng ngông, chỉ nói khoác hão huyền và ước muốn những điều vô lý.
Làm gì có đủ vật liệu mà đi ngược Thời Gian để đem ra ánh sáng một câu
chuyện trong hàng nghìn chuyện có lẽ còn ly kỳ hơn, đã xảy ra hồi nước
Đại Pháp vừa dựng cờ bảo hộ trên đất Việt Nam này?
Tuy nghĩ thế thì nghĩ, nhưng lòng tôi cũng muốn biết vì sao lại có
hai oan hồn cụt đầu, cứ mưa xuống nắng lên, là hiện lên diễn võ. Trước
còn là một ý muốn, rồi sau dần thành một dục vọng, sau nữa thành hẳn
một định ý cứ bám chặt lấy hồn tôi. Tôi như kẻ đứng trong cảnh ngộ một
nhà toán học chưa tìm ra kết quả một bài tính khó nhưng thú vị. Cả
ngày, cả đêm, tôi chỉ mải mê về chuyện ma không đầu của tôi; rồi tôi
lục các sách trong nhà Bác Cổ để họa may có tìm đợc một vết tích gì về
hai nhà võ sĩ bạc mệnh kia không. Trong sách tôi thấy nói rất nhiều
chuyện về hồi ấu trĩ của cuộc bảo hộ, xong chả có pho nào đả động đến
hai nhà thiện xạ chịu tử hình ở mạn núi Gôi...
Sau khi tôi ở nhà bạn ra về, cách đến hai năm, tôi vẫn còn nhớ cảnh
vật tôi trông thấy tựa như nó mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy. Tôi rất
bực mình vì đã cố tận tâm gắng sức, mà không tài nào biết thêm tí gì về
quái trạng ấy cả. Những chuyện mà các người ở quanh vùng Gôi kể cho tôi
nghe đều là những vật liệu lờ mờ, không chuyện nào giống chuyện nào, vì
mỗi người lại thêm bớt mỗi vẻ theo ý riêng mình.
Sau cùng, biết rằng tôi vô lực, tôi đành gắng quên dục vọng của tôi
đi. Quên! Quên làm sao được? Càng ở những chỗ phồn hoa đô thị, lòng tôi
lại càng như quằn quại khó chịu; tôi càng tự trách mình sao không cố
gắng thêm chút nữa, dò xét thêm chút nữa; biết đâu trong một pho sách ở
viện bảo tàng, hoặc trong ký ức của một ông già đã sống thời loạn lạc,
lại không có một vết tích, một dấu hiệu, chỉ cho tôi biết đường lần mò
để đi sâu vào câu chuyện huyền bí của hai nhà võ sĩ không đầu, hiện lên
mỗi lần mưa tạnh nắng lên?
Ấy, cũng bởi tin rằng có người biết được sự tôi cần biết, nên tôi
bỏ hẳn nhà một dạo, đi ngao du khắp đây đó, mong rằng sự tình cờ sẽ cho
tôi được thỏa lòng. Không ngờ khi đến Đồng Giao, tôi đã không biết được
tí gì về câu chuyện của tôi, lại nghe thêm được một câu chuyện ly kỳ
hơn, khiến cho tính tò mò của tôi càng sôi nổi thêm lên nữa.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com