Các bài viết vào Wednesday 16th January 2008
Có lẽ không ai muốn mình có một cuộc đời ảm đạm, buồn nhiều hơn vui, đau khổ nhiều hơn hạnh phúc. Vậy mà lại có tôi, một con người thích như thế! Nghĩa là hạnh phúc với tôi luôn đến thật mong manh, đôi khi là thoáng qua, tôi chưa có chút cảm nhận rằng đó là hạnh phúc. Tôi là người không thể khóc với nỗi buồn của chính mình nhưng có thể khóc bất kỳ lúc nào khi thấy một cảnh phim buồn, đau... Xem tiếp » Các bài viết vào Saturday 12th January 2008
Đã hết rồi một chiều nắng thênh thang
Người ta gọi đó là ngày của Gió. Em có biết tại sao không? Vì hôm ấy trong lòng đột nhiên trống trải đến nỗi một làn hơi nhẹ bên người cũng đủ làm những sợi dây tâm hồn căng lên vì lạnh lẽo. Em đã bao giờ sống một ngày của Gió?
Làn hơi nhẹ mang những khúc mắc trong cuộc sống hay là những thầm thì to nhỏ của những yếu đuối không tên. Cứ sống thử một ngày của Gió. Cứ sống thử một cách hoang dại như bản ngã của từng con người. Để rồi vỡ vụn và khắc khoải với chính mình. Rồi một ngày khi bản ngã đã quá quen với những thay đổi , bản ngã sẽ tự bảo rằng: -Tại sao ngày của Gió lại nhạt nhẽo và vô vị đến vậy? Tại sao cái cảm giác run lên vì sợ hãi và phấn khích đã không... Xem tiếp » Các bài viết vào Monday 7th January 2008
Thú thực là tôi không thích bóng đá. Cũng không hiểu sao nữa. Có thể do tôi không thấy sự thú vị trong những trận cầu nảy lửa ấy. Hoặc là do tôi là con người thích sự nhẹ nhàng, không ưa được những va chạm, rượt đuổi mà đó lại là đặc trưng của bóng đá. Mà cũng có thời tôi từng quan tâm đến bóng đá đấy chứ! Thực ra là chỉ khi nào có Việt Cứ nói là thích Thể Công, mà nếu ai hỏi Thể Công có những ai thì quả thực cũng chịu tiếng cười mà thú nhận mình chẳng biết. Ngay cả một đội bóng ra sân bao nhiêu người tôi còn chẳng biết nữa là những tên tuổi xa xôi… Ngày hôm kia, đi học về, vô tình ngang qua cái tivi, vô tình... Xem tiếp »
Xem tiếp » |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Hành trình của tôi
Có những con đường rất dài mà chúng ta biết mình không bao giờ đến đích. Có những lối đi mà ta không thể biết trước mình sẽ đi tới đâu, thậm chí là đi để làm gì? Cũng không biết nữa! Cuộc đời như những con đường dài vô tận, quẩn quanh và không có đích đến. Chợt hỏi mình đi để làm gì bây giờ? Đi để trở lại! Cảm ơn Mỹ Tâm đã cho tôi câu trả lời ấy. Sẽ có ngày ta trở lại mà. Vì đâu có chuyến đi nào là đến đích. Cái đích của chuyến đi chính là sự trở về! Rồi một ngày vui... Ngày gió trở về. Ngày những yêu thương trở về. Và tôi cũng thế, tôi đang trở lại... Bài viết cuối
Bình luận mới
Lê Thanh Thu Hà trong
Bói: qua màu sắc, đoán tính cách...
Guest trong Khi "gái gọi" là sinh viên! Guest_trinh_* trong Fan Mỹ Tâm- tại sao không? Guest trong Ca sĩ Minh Hằng kiện nhà thơ Chế Lan Viên cogaikhoihai244 trong Ca sĩ Minh Hằng kiện nhà thơ Chế Lan Viên Mai Thị Huệ trong Fan Mỹ Tâm- tại sao không? bui thi ngoc trong Bói: qua màu sắc, đoán tính cách... Guest trong Bi Rain 360 [hot] tunglogak trong Khi "gái gọi" là sinh viên! Huỳnh Vân trong Fan Mỹ Tâm- tại sao không? Thực đơn người xem
Tik Tik Tak
Fukameiki news
Album vol6 "Trở về"- Mỹ Tâm
Tiện ích blog
----Xem truyền hình trực tuyến---- Ý kiến
Nhắn nhủ nè
Quảng cáo
|
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com |