Bài viết này Trần Lê Vy xin gửi đến bạn có biệt danh Người lạ lùng trên báo Mực tím số 807. Câu chuyện của bạn ấy thế này:
" Gia đình mình không khá giả gì cho mấy, nhưng ba mẹ rất thương yêu mình. Mình cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ bởi vì mình là một người con xem như là "khác thường", mình không mạnh dạn như người khác, nhất là tiếng nói của mình rất lạ. Mỗi khi mình nói là một tràng cười vang lên. Lúc ấy tim mình như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Năm nay mình đã là học sinh lớp 11, mỗi ngày đến lớp mình rất sợ hài những ánh mắt ngạc nhiên và những tràng cười diễu cợt kia. Mình phải làm sao đây? Cứ mỗi đêm đến là mình khóc thật nhiều, tội nghiệp ba mẹ mình, chắc họ cũng sẽ xấu hổ với bạn bè khi có một đứa con đang sở hữu một giọng nói kì lạ và trên cả kì lạ. Mình thật sự xin lỗi họ. Sức chịu đựng của con người có hạn, chắc đến một lúc nào đó, mình không đủ sức chịu đựng, thì mình sẽ tự tử mất thôi...." Người lạ lùng thân mến!
Đây là lần đầu tiên tôi viết thư cho một người mà tôi không quen biết. Và cũng là lần đầu tiên tâm hồn tôi nức nở cho một thân phận khá giống mình. Tôi cũng là một người khác thường bạn ạ!...
Tôi thấy buồn nhiều lám khi đọc những dòng bạn viết. Buổi chiều trên tuyến xe buýt từ Thủ Đức về Tân Bình thật mệt mỏi. Vừa mua tờ Mực Tím, tôi vô tình lật ra đúng trang bạn viết. Bạn thân mến! Tôi hiểu rất rõ cái cảm giác mà khi bạn nói là “một tràng cười vang lên”. Tôi hiểu cái suy nghĩ tội nghiệp cho ba mẹ “đang xấu hổ với bạn bè khi có một đứa con sở hữu một giọng nói kỳ lạ và trên cả kỳ lạ” của bạn. Cả ý định tự tử kia nữa. Chỉ vì đó từng là cảm giác của chính tôi…
Tôi muốn kể cho bạn câu chuyện của chính tôi!
Tôi sinh ra trong một gia đình vất vả, đông anh em. Tôi lại là con trai cả. Con trai cả đấy bạn, vậy mà yếu ớt, ẻo lả vô cùng…Tuổi tôi bắt đầu biết bối rối khi ai đó nhìn mình, tôi nhận ra mình không hoàn hảo. Không hoàn hảo- nói cho oách thế thôi chứ thực ra tôi là một con người kì dị. Chưa bao giờ tôi dám đứng nói chuyện trước đám đông bởi cái giọng eo éo đến khó chịu của mình. Giọng tôi không cao, không mạnh mẽ, nó trầm một cách khác thường, trầm một cách nữ tính. Tôi đã im lặng trước mọi cuộc vui của mọi người, chưa bao giờ dám nói những điều mình đang nghĩ. Tôi dần trở thành con ốc co ro trong cái vỏ bọc của chính mình. Càng ngày, tấm vỏ kia càng chắc chắn, không thể nào phá vỡ…
Và bạn ạ! Tôi còn sở hữu một thân hình chẳng có chút gì gọi là đẹp! Đấy, tôi lại kiêu căng mà đề cao mình lên đấy. Cứ nói trắng ra, thực chất tôi xấu dã man và khủng khiếp. Một khuôn mặt, một dáng đi chẳng có dáng của nam nhi. Đến cái tên Trần Lê Vy cũng là tên con gái nốt. Tính tôi lại quá lãng mạn. Thế là mọi người trêu chọc tôi bằng hai tiếng Pê đê. Hai tiếng ấy để chỉ tôi từ lâu lắm rồi, tự bao giờ tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng tôi đã quá mệt mỏi khi đối diện những lời bông đùa ấy. Tôi biết họ không ác ý. Nhưng cái không ác ý ấy lại vô tình giết đi tâm hồn nhẽ ra phải hồn nhiên và nhí nhảnh như bao bè bạn đang thời áo trắng khác. Tôi già đi trong sự đa man và cuộc sống khép kín. Tôi thấy khó chịu khi ai đó nhìn thấy gương mặt hay nghe thấy giọng nói của mình. Thế nên cái mũ tôi đội bao giờ cũng được kéo xuống che gần hết mặt, chỉ đủ để thấy đường đi.Mà chẳng biết còn đường kia có hạnh phúc và no đủ như ba mẹ mong đợi hay không, chỉ thấy rằng càng đi, tôi càng thấy lạc lõng và mệt mỏi…
Cuộc sống vô tâm. Người ta vô tâm. Và giá chi tâm hồn tôi cũng vô tâm thì tốt biết mấy. Vì tôi không vô tâm nên mới sáng nay đây thôi, trên tuyến xe buýt chạy bon bon trên đường Tân Bình đến Thủ Đức, tôi thấy những người tật nguyền thật đáng thương. Tôi không vô tâm nên mới nắn lấy đôi tay mình, thì ra nó vẫn lành lặn, đôi mắt mình vẫn còn thấy được giọt sương của mỗi buổi sớm mai. Thì ra ta còn hạnh phúc hơn trăm ngàn người khác. Nỗi bất hạnh của ta có là gì so với nỗi đau của họ? Vậy mà họ vẫn bước đi, dẫu phía trước thật mịt mùng!
Hãy ngước nhìn về phía trước đi bạn. Hãy tự tin vì đôi mắt ta đẹp, nó đẹp bởi nó biết tràn ngập yêu thương. Vì trái tim ta nóng bỏng, đôi tay ta biết sẻ chia. Đừng co ro trong vỏ ốc của chính mình tạo ra như thế. Bây giờ, chính lúc này, bạn hãy tự tin mà nói chuyện với mọi người, tôi sẽ kéo cái mũ sụp gần hết mặt kia lên để nhìn đời. Sống trong tình yêu thương của gia đình, mỗi sớm mai lại thấy những tia nắng chói chan len vào từng kẽ tóc, đời có gì đáng hạnh phúc hơn thế hả bạn?...
PS: Gọi là bạn thế thôi, chứ tôi hơn bạn hai tuổi. Vì tôi thấy bạn giống tôi, nên gọi là bạn, thế thôi! Bạn hãy thử lắng nghe ca khúc Giọt sương của Mỹ Tâm đi nhé. Đời chỉ là giọt sương thôi bạn ạ. "Cuộc đời biết thế nhưng tôi vẫn cười, vì khi ánh nắng chiếu lên tôi, từng tia sáng soi nhẹ dấu chân trong tâm hồn tôi." Nếu bạn nhận được những lời tôi viết, hãy liên lạc với tôi bạn nhé!...
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com