Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Will you come to me?

Đổi thay

Lâu lắm rồi ra phố không gặp người nói tiếng Quảng. Không phải không có người Quảng, dân Quảng đầy ra đấy, nếu lấy thống kê thì dân Quảng cũng mấy chục phần trăm trong cái thành phố sôi động bậc nhất này, vậy mà tiếng Quảng đã bị đánh rơi. Hỏi tiếng Quảng hay không? Hay chứ. Sao không hay được? Khi dân thành phố này xưng “mày-tao” nghe chợ búa thế nào thì bạn bè với nhau, nhỏ gọi nhau : mi- ta, lớn chút chút: ông- bà(ông), già rồi: bác-bác. Nghe hay vô cùng!

Tiếng dân Quảng Nam hơi nặng. Thật ra từ phía Thăng Bình trở vô Tam Kỳ, Núi Thành là có ảnh hưởng Quãng Ngãi, Bình Định nên có khó nghe. Nhưng tiếng Quảng lại là kết tụ của mồ hôi, sự chịu đựng của người xứ Quảng. Tiếng Sài Thành nghe sai tùm lum, vậy mà ai vào đây, bất kể là dân nào, cứ giả theo bằng được. Thật hết biết khi dân Quảng nói chữ “rau” rất rõ lại đi nói thành “râu”: râu râm (rau răm đấy ạ!) , râu lang như người Sài Thành. Khi dân Quảng nói không tốt vần “át” thì lại học theo âm “ét” nơi này. Ngồi nghe chị dâu tôi (dân Sài Gòn) bảo đứa cháu: “Con hét to quá! Con như thế là hét chứ đâu phải hét.” Hết biết luôn!

Thực ra tiếng chỉ là sự thay đổi không quan trọng. Ai đó bảo, phải thích nghi chứ, nói giọng Quảng mình, ai nghe. Kệ! Chấp nhận đi. Không nói về chuyện dân Quảng mình giả tiếng nữa! Nhưng thật buồn khi nhìn bạn bè, họ thay đổi quá mức. Cuộc sống sinh viên từ quê lên Sài Gòn học thật vất vả! Vui lắm cơ, khi trên phố, đang dung dăng, dung dẻ bỗng bắt gặp người quen. Vậy mà ai đó được mình định nghĩa là “người quen” cứ lờ lớ lơ như không thấy. Chà! “Người quên”. Thì ra người ta đang đi với một vài bạn mới. Đâu đủ thời gian tay bắt mặt mừng! Trái lại, cũng nhiều kẻ không vô tình đâu. Thấy mình, tay chân tụi hắn cứ ngoáy tít lên. Và cái miệng như lâu lắm chưa nói nay xổ ra một tràng…giọng miền Nam lạ hoắc. Đứng tủm tỉm cười, chứ biết nói ra sao khi mình không thể đứng trước một đồng hương đi nói thứ tiếng của một quê hương khác!

Tôi có đứa bạn khá thân thiết cứ buồn mãi về những sự đổi thay. Tính hắn không thích nghi ngay được những sự thay đổi. Nghe hắn kể về chuyện đổi thay của đời, tôi cứ cười giòn tan. Ôi! Thằng bạn ngốc nghếch của tôi ơi! Ai mà không thay đổi. Đừng giữ mãi một phong cách người khác của ngày xưa ấy mà không đi bấm F5 để Refresh lại trái tim mình. Người ta thay đổi không ngừng, thì đã học Triết đấy thôi, quy luật phủ định đấy. Giờ thì đứa bạn giản dị, chân chất của ngày xưa đã đi phủ định với thằng bạn mà không biết có còn là nó nữa không: đầu tóc bóng loáng, điệu nghệ, sống hình thức,...Giờ người ta là dân đô thị, sống thức thời chứ đâu phải người của mấy năm trước đạp chiếc xe cà tàng, áo quần xộc xệch chạy vào nhà rủ đi học! Người ta là dân Sài Thành rồi, dân Sài Thành thì tóc vuốt keo, mặt có vài ba lớp dưỡng da, chống nắng, áo phải tươm tất,…đâu là người đồng hương của thưở hôm qua xa lơ xa lắc! Khóc làm chi hả mi? Người ta thay đổi thì thay đổi. Có chi đâu. Thay đổi một chút thôi mà. Chỉ không phải là người của ngày xưa nữa thôi, đâu có gì phải bận tâm nhiều thế?

Chẳng có gì đáng khóc! Lãng nhách mi ơi! Ai đời con trai cứng cỏi đi sụt sùi cho sự đổi thay? Thì cuộc sống đã không như xưa, người ta đâu thể còn phong cách quân tử, ngủ dang tay, đứng dang chân như cách đây 3 tháng! Làm sao người ta có thể nghĩ đã là bạn thì cần gì so đo, phải tính toán như một thời thân thiết. Tiền là của ba mẹ, chứ của gì người ta mà có thể để người khác chịu chi 6.000, không trả? Có gì đâu. Chỉ thế thôi, chỉ mới 3 tháng làm thay đổi có từng đó thôi mà cũng khóc à. Buồn cười quá đi thôi! Mai mốt, người ta lại thay đổi nữa mà. Giờ ngủ queo quắt, giờ bần tiện là gì đâu hả mi, thằng bạn dại khờ tội nghiệp!

Chẳng có gì đáng khóc. Thực sự chẳng có gì cả. Kệ người ta đi. Người ta bây giờ chứ có phải là thần dân A1 siêng năng, giỏi giang của ngày cũ. Cuộc mưu sinh mà. Chỉ có vứt đi niềm đam mê thôi mà, chỉ là chạy theo đồng tiền thôi mà, chỉ là nô lệ của vàng kim, của bạc tiền sung túc. 14 triệu một tháng cho viễn cảnh của…50 năm sau, đánh đổi với đam mê, quyết tâm một thằng bạn luôn biết nổ lực,…có gì là không chính đáng?

Thôi. Mắc chi buồn. Kệ ai đó ngoài Đà Nẵng vốn hiền lành nay nghiện cà fê, quên mất, phải nói là cớp pi cho thời thượng, cho đúng dân Sài Thành tráng lệ chứ. Vì ai đó thay đổi mà buồn ư? Không đáng.

Tin học tụi mình chỉ có 0,1. Không có số âm, không có 2,3,4,…Thì không là 0 thì là 1. Không là 1 nghĩa là 0. Ai đó của ngày xưa đẹp đẽ là 1, giờ là 0, giản đơn thôi, thêm cổng NOT là xong mà! Cần gì biết mình chấp nhận được hay không!

Có gì đâu. Chỉ là đổi thay thôi mà…


bởi: trịnh thái hoàng trong Dec 30 2007, 09:58 PM

          huhu,con ịt kia ,ta bức xúc quá rồi ,đơn đặt hàng của ta đâu phải như thế này.đả đả saddiary

bởi: trịnh thái hoàng trong Dec 30 2007, 10:05 PM

bạn ơi,bạn lê mông cả ngày ngoài chợ bán cá rách đít quần rồi,chừ về nhà còn rảnh tám với thiên hạ hả,đúng là "siêu tám".mình rất quí bạn,bí mật nào mình kể cho bạn bạn cũng đi kể cho người khác mà kể hổng có khéo,kể rất ngu là đằng khác.thằng cha nhiều chuyện kia,mi rảnh quấ ,ta phá cái blog ni của mi tưng lên ngay đá

bởi: vukhucthienco trong Dec 31 2007, 07:05 PM

Fuka chân thành cảm ơn sự góp ý của bạn. Nhưng đây là nơi công cộng, blog có cái thâm nghiêm, trang trọng của blog, mong bạn dùng từ cẩn thận hơn. Và phải nói rằng, Fukameiki không viết theo đơn đặt hàng của ai, đây là những gì mà Fuka nghĩ và muốn viết ra cho mình xem, và người khác duy nhất có lẽ là bạn. Không ai khác. Xin lỗi và chân thành cảm ơn bạn! Mong bạn góp ý thêm nha!
Meiki đã kí và đóng dấu!

bởi: trịnh thái hoàng trong Jan 1 2008, 11:18 AM

thằng này già mồm dễ sợ
đúng là dân chợ búa,có ngon thì xóa bài của ông đi

bởi: trịnh thái hoàng trong Jan 1 2008, 10:03 PM

thằng lê vy
cấm mi làm cái này lần nữa đã,
lần sau mà như vậy nữa là ta lên trường không thèm nói chuyện với mày nữa nha
thằng khỉ 1 lân và mãi mãi nhé dấu yêu

bởi: Guest_Thành_* trong Jan 7 2008, 09:57 PM

Cám ơn bài viết của Fuka. Bài của bạn rất hay, có lẽ, ai cũng trăn trở như Fuka thì cuộc sống này còn đẹp, đẹp hơn nữa!

bởi: Guest_Nguyen Thanh_* trong Jan 7 2008, 09:58 PM

Cám ơn bài viết của Fuka. Bài của bạn rất hay, có lẽ, ai cũng trăn trở như Fuka thì cuộc sống này còn đẹp, đẹp hơn nữa!

bởi: háidfailf` trong Jul 7 2008, 10:41 PM

như ***,tự nó bình luận bài của nó luôn đó

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com