Will you come to me?

Các bài viết vào Thursday 27th December 2007

 

Đêm Nằm Mơ Phố

Đêm, và mưa lại rơi những giọt tí tách từ mái hiên. Có lẽ, thời tiết ngoài ấy, trời đã lập đông. Chỉ một cô bé biết, ngồi lại cạnh mình bên góc quán cóc ven đường giờ đây chỉ là những kỉ niệm. Những nỗi nhớ của em về một mùa gió lạnh ở thành phố quê hương đang mơn man quay trở lại. Và hình như, em cũng đang có cảm giác gió lạnh chập chờn ở nơi xứ nắng này. Đâu đó trong đêm yên tĩnh, tiếng gió xao xác đang đưa vầng trăng nhích dần lên cao. Đêm thứ bao nhiêu không nhớ, cô bé ngồi trong góc quán quen ấy và lặng im thức trắng cùng phố…

Hà Nội trong mỗi người mỗi một khác biệt. Với những người lớn tuổi, Thăng Long cổ kính với những bức tường thành đổ vỡ. Dưới con mắt người nghệ sĩ, Hà thành như một cô gái đẹp dịu dàng thướt tha trong tà áo dài Việt. Và đa số du khách biết đến Hà Nội khi hương hoa sữa mùa thu đã ngấm ngầm đi vào nỗi nhớ. Cô bé của tôi thì muốn nhớ đến thành phố của mình với buổi sớm sương giăng trên các nẻo đường. Khi đã sống ở Hà Nội và rời đi tới những miền đất khác, trái tim cô bé ấy vẫn ghi đậm cảm xúc bảng lảng những hình ảnh quá đỗi thân quen. Và chỉ có bấy nhiêu về nơi ấy, đâu còn gì trong em sống dậy được nữa khi đôi mắt đã không còn thấy ánh mặt trời…

Khi tiếng còi tàu rúc lên hồi tiễn biệt, em ngồi đó hướng ánh mắt vô hồn ra ngoài khoảng không sân ga. Đưa tay ra ngoài cửa sổ tàu, em biết nắng đang nhảy nhót trên bàn tay mình, gió đang vỗ về chia sẻ và ở đâu đó hương hoa sữa thoảng đưa rất nhẹ. Vậy là em sẽ rời Hà Nội và đi vào Nam. Đưa tiễn em lần cuối là con gió mùa thu chợt lạnh. Em chỉ cảm thấy thế. Em không thấy những nỗi buồn trên gương mặt của ai đó, không biết người nào tiễn đưa em đứng ngoài kia ôm mặt khóc... Giờ thì ngày cũng như đêm, em đánh rơi ý niệm về thời gian và không gian để mà mong muốn bất kể điều gì. Có lẽ, em đã muốn nhìn thấy ai ngoài kia lần cuối. Nhưng rốt cuộc, bất lực trước những cảm giác mới không thể thay thế đôi mắt, em bật khóc. Tàu chuyển bánh và mang theo tất cả vào ký ức xa rồi ánh sáng...

Cô bé lẳng lặng ngồi nghe bên thềm mưa thêm ngày một nặng hạt. Không chút ánh sáng. Ngoài đường chắc không còn ai lai vãng. Ngồi sát vào góc tường, lục tìm trong chiếc túi đeo bên mình, em lấy tai nghe và lần tìm những phím bấm trên chiếc mp3. "Đêm nằm mơ phố" mang nhiều hàm nghĩa và trong nỗi khát khao của em, được một lần nhìn thấy lại ánh sáng. Bỗng nghe đâu đó tiếng thở dài. Nghe quen lạ! Nhưng rồi tiếng nhạc nhẹ chầm chậm lướt đi...

Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Em như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Đã có lần em thấy từ khung cửa sổ phòng mình cả căn gác mái đắm trong một màu vàng huyền ảo dưới ánh trăng. Trăng thì chẳng bao giờ vỡ đâu, em nghĩ thế. Nhưng giờ đây trong con mắt nhìn bóng đêm hoàn hảo, em mơ ước lại được về căn gác ấy, ngồi nơi thềm trăng và hát. Điều duy nhất em làm được, là tưởng tượng trong tăm tối một chút ánh sáng nhỏ nhoi. Và dường như em đã tự huyễn hoặc mình bao lần rồi, thứ chỉ tồn tại trong kí ức. Nhớ làm sao, những con phố lá vàng rơi đầy, thành cổ rêu xanh nghìn tuổi, những sớm sang mùa sương giăng quanh những con đường bên người ấy... Đến một cảm giác về gió cũng rất mơ hồ nếu không thấy tóc mình bay lên, không biết nắng nếu không thấy nóng khi đi chân trần trên đất, không biết trời sắp mưa vì đâu còn thấy mây giông trên đầu. Nhưng điều buồn nhất với em là không thể cảm thấy sương rơi bên mình dù đã rất cố gắng đưa tay về trước tới khi ướt đẫm nước trong lòng tay. Thứ mà đơn giản em có thể nhìn thấy được mỗi hoàng hôn, thứ như khói trắng lửng lơ trong không trung sao thật khó, thật nhớ, thật buồn. Em không thể cầm lấy, em không thể sờ thấy,thật buồn là em không có cảm giác với điều làm em nhớ nhất về Hà Nội được nữa, vì em không thể nhìn thấy...

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng

Tiếng nhạc chậm buồn và tiếng hát lảnh lót giữa thu không cứ luồn vào trong ký ức, khơi dậy cái nhìn ngày thời tiết chuyển mùa. Nhưng em chỉ cảm nhận được ánh đèn leo lét trong quán từ một nguồn hơi ấm nhỏ nhoi cạnh mình. "Đêm nằm mơ phố" như nói lên nỗi niềm trong em, đã quá nhẹ với xót xa và đau đớn nhưng vẫn da diết và dễ dàng bật khóc. Em không biết ở Sài thành trời có đổi gió bất ngờ như ngoài Bắc hay không. Nhưng đêm hôm nay em cứ mang theo áo khoác và ngồi chờ điều kì diệu của mình đến. Một ngày nào đó tay biết lạnh mùa đông, biết thứ mật vàng ánh trăng theo gót về nhà, thì giờ đây em cứ ủ dột bên ánh đèn dầu tù mù của người chủ quán cóc. Chiếc ghế gỗ cứ chực nghiêng qua một bên, em sợ nó đổ nếu không nhìn thấy nó khập khiễng. Ừ nhỉ, em chênh vênh nhận ra mình đâu nhìn thấy... Ngoài trời, ánh trăng có đi qua những đám mây đen dày mà rót xuống con đường buồn im vắng?... Con đường vàng ánh trăng... Có tiếng ho khẽ. Em khẽ hỏi người chủ quán:"đường phố mùa này ở Sài Gòn vàng vọt quá bác nhỉ?". Người chỉ quán cất giọng trầm khàn trả lời:" Đêm nào chẳng vậy, cháu. Đèn cao áp đầy đường mà". À... em bật lên tiếng thốt khẽ. Em quên mất, em không nhớ ra ánh đèn thành phố thế nào. Em mỉm cười, đôi mắt xa xăm hát khe khẽ theo bài hát...

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô cùng.
Sương giăng Hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời em

Có một điều ước trong đêm nay, em đã chờ đợi cả năm rồi, hình như chừng đó thời gian thì phải, cái nắm tay ấm áp và những lời thì thầm kể chuyện đường phố. Em đã hầu như chỉ biết đến cuộc sống buồn tẻ nơi căn phòng tràn ngập hương hoa tử đinh hương nồng nàn mỗi buổi sớm, tiếng đôi chim trong lồng líu lo hót, tiếng chú mèo quá đỗi hiền lành cứ cuộn tròn vào lòng em ngủ,... Và em chỉ đến cái quán cóc này một tháng nay để nghe không khí Noel đã về. Người ta đi chơi nhiều quá, còn em thì ngồi đây, từ lúc còi xe inh ỏi, tiếng bước chân loẹt xoẹt qua lại, tiếng người nói râm ran không một giọng Bắc... Không còn nhớ nổi trong ngày xưa ấy, sương có giăng mắc trên những cành thông, có thấy cái lạnh thấu da nhưng vẫn cảm thấy ấm áp bên bạn bè, có nhìn thấy ánh trăng buồn bã thay vì những ánh đèn trang trí khắp đường phố. Em lại ngồi đây, đôi mắt đã chết, cái nhìn đã hết, đâu còn gì niềm vui, không ông già Noel nào cho em được cảm giác xưa ấy. Em ngồi tới quá khuya và điều ước của em có lẽ phải được thực hiện rồi, nếu được... Em bật khóc và lần này em không giấu được tiếng thổn thức nữa...

"Em có muốn nhớ lại ngày bên anh không?"

Và chỉ có thế, em ngẩng lên, im bặt, nhớ lại điều gì đó, tiếng thở dài, tiếng ho nhẹ, tiếng của ... Anh!? Em đưa tay về trước. Lần tìm hình dạng khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, đôi môi ấy,... Em sửng sốt quá. Và em biết, đêm nằm mơ phố lại về ...

Huy Hoàng

Đêm nằm mơ phố

Sáng tác: Việt Anh
Trình bày: Thùy Chi

Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn gió khuya quán quen chờ sáng

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô tình.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời anh

Đâu hay một hôm gió mùa thu



 


 

 Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

Thông tin cá nhân

Meiki
Họ tên: Trần Lê Vy
Nghề nghiệp: Lông bông, lâu lâu học. lâu lâu làm việc, lâu lâu ngủ...Đùa thôi. Đang học Đại học Công nghệ thông tin
Sinh nhật: : 1 Tháng 3 - 1989
Nơi ở: Duy Xuyên- Quảng Nam
Yahoo: fukameiki  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Thi xong rồi. Vui quá! Ai rảnh nhớ fone tui đi chơi nha!

Hành trình của tôi
          
           Có những con đường rất dài mà chúng ta biết mình không bao giờ đến đích.
           Có những lối đi mà ta không thể biết trước mình sẽ đi tới đâu, thậm chí là đi để làm gì? 
          Cũng không biết nữa! Cuộc đời như những con đường dài vô tận, quẩn quanh và không có đích đến. Chợt hỏi mình đi để làm gì bây giờ?
            Đi để trở lại! Cảm ơn Mỹ Tâm đã cho tôi câu trả lời ấy. Sẽ có ngày ta trở lại mà. Vì đâu có chuyến đi nào là đến đích. Cái đích của chuyến đi chính là sự trở về!
           Rồi một ngày vui... Ngày gió trở về. Ngày những yêu thương trở về. Và tôi cũng thế, tôi đang trở lại...




Tik Tik Tak

Fukameiki news
    Các bạn iu quí! Hiện nay LeZy liên tục nhận được những cú nhá máy đêm khuya của một kẻ thù ko đội mũ chung có số điện thoại là  0976680791. Mong bà con mình tổng lực nháy lại kẻ gian ác này giúp LeZy! Iu bà con mình nhiều!


           Blog của LeZy hiện có số người truy cập đứng thứ  35 tại Vnvista.com. Vào ngày 10/5/2008, số người truy cập đạt 10.000 lượt dù thời gian này không thường xuyên viết blog. Chúc mừng chúc mừng
  

Album vol6 "Trở về"- Mỹ Tâm

Tiện ích blog

----Xem truyền hình trực tuyến----

V
TV

1/ Kênh VTV1
2/ Kênh VTV2
3/ Kênh VTV3
4/ Kênh VTV4
5/ Kênh VTV5
6/ Kênh VTV9
7/ Kênh Infotv

VTC

1/ Kênh VTC1
2/ Kênh VTC2
3/ Kênh VTC3
4/ Kênh VTC4
5/ Kênh VTC5


HTV

1/ Kênh HTV1
2/ Kênh HTV2
3/ Kênh HTV7
4/ Kênh HTV9

HTVC

1/ Kênh HTVC Movie
2/ Kênh HTVC Music

----Nghe đài trực tuyến----

VOV

1/ Kênh VOV1
2/ Kênh VOV2
3/ Kênh VOV3
4/ Kênh VOV6

----Nghe nhạc trực tuyến----
----Sào Nam images------
1/ Ảnh 1       6/Ảnh 6
2/ Ảnh 2      7/Ảnh 7 
3/ Ảnh 3      5/Ảnh 5
4/ Ảnh 4




Ý kiến
                     Thăm dò
Bạn thấy blog này như thế nào?

Thật tuyệt!
Cũng được đấy!
Cần cố gắng về nội dung, hình thức thì ổn
Nội dung rất hay, hình thức chưa ổn
Quá tệ!
Góp ý thêm:
click here 

Nhắn nhủ nè

Quảng cáo

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com