Ngày
xưa rất là xưa, tại một nơi khỉ ho cò gáy nào đó, có một vương quốc
thịnh vượng và thanh bình. Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng và dầy như
bông hoa xá lách. Hoàng hậu của vương quốc ngồi đan bên cửa sổ...
"Ái
dồi ôi" - Bổng hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía
trước. Bà bị kim đâm vào tay. Cũng phải thôi, vì từ bé đến giờ, sống
trong nhung gấm, người hầu kẻ hạ xung quanh, có bao giờ phải đan đâu.
Chẳng qua hôm nay ngồi tạo dáng thôi chứ đan đọt cái zì đâu. Bà đau,
đau lắm, một giọt máu từ tay bà rơi xuống tuyết, tuyết phủ che mất. Một
giọt nữa, lại bị tuyết che. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm.(Bẩn kinh khủng) Hoàng hậu liền ước
:
“Sau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu,
tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ”. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, và kéo đức vua
vào phòng ngủ...
Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được sinh ra ít lâu thì do ăn chơi quá đà bà mất, hưởng thọ 35 tuổi và an táng tại quê nhà.
Một năm sau, do không thể chịu nổi cảnh gà trống nuôi con nữa vua cha lấy vợ mới. Bà này đẹp, nhưng hơi kiêu và tinh vi sờ ti con nhợn. Ngày nào bà cũng make up rồi soi gương và hỏi :
“Gương kia ngự ở trên bàn.
Nước ta ai đẹp được dường như ta.
Ta là hoàng hậu kiêu sa.
Gương mà nói xấu là ta đập liền”.
Gương thần tuy thật thà nhưng tính lại nhát chết nên đành trả lời: “Thưa hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất trần đời”. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn
.Bạch
Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười. Mỗi bước
chân nàng đi, hoa quả chín trên cây thành thối, chim chóc gào thét đến
khản cả tiếng, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy khi
tốt nghiệp mẫu giáo nhớn Bạch Tuyết bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã
bước vào tuổi lục tuần.
Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh
giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương thần còn ngái
ngủ nên đã lỡ miêng trả lời: “ Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn”. Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người
.
“ Này thì đẹp này, này thì đẹp này”, hoàng hậu vừa gào, vừa đập bôm bốp
vào gương. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương
quốc đến và ra lệnh: “Nhà người hãy đem con Bạch Tuyết xấu xí vào rừng,
treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta làm nồi lẩu.
Mau!!!!”.
Người thợ săn vâng lệnh và đem Bạch Tuyết vào rừng. Khi ông rút dao ra, Bạch Tuyết liền khóc lóc thảm thiết:
Bác tha cho cháu bác ơi
Cháu thề ở lại rừng chơi suốt đời
Bác về nói với bà ta.
Bác vừa giết cháu chẳng tha cho về.
Tim thì bác mổ lợn xề.
Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công”.
Động lòng, người thợ săn tốt bụng liền thả cho Bạch Tuyết chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng lợn rừng trên tay...
Lại
nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, cô chạy một mạch
không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng
gào rú xung quanh cô. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải
đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo
và phải mấy lần đi thẩm mĩ viện để tẩy sẹo. Chạy mãi chán
nản, Bạch Tuyết bắt đầu khóc. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc
giận người cha nhu nhược. Cô khóc hận mụ dì ghẻ độc ác. Và cuối cùng,
cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang chạy xung quanh
cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt
qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng
như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng
rơn, Bạch Tuyết hét to: Yeah ! Baby ! Sống roài!
Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", và lần này thì lấy hết sức bình sinh, Bạch Tuyết mắm môi mắm lợi đạp cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang giật mình kinh hãi. Bạch Tuyết thử đẩy cửa. "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá", cô nói thầm vì cửa mở toang. Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...
Trong
khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người
đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi
làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ
làm cửu vạn tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn
thường nhật. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ
so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và
chao ôi: thú dữ đứng xếp hàng trước cửa. Bước vào căn phòng, sự xáo
trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ.
" Ai đã uống hết côc nước chanh của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to.
" Còn ai đã ăn hết cơm của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên.
" Ai đã ăn hết thịt gà luộc của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên
" Và ai đã gặm hết chân gà nướng của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy cất tiếng.
Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì tôm chống đói roài. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa. " Chả phải em sợ đâu, nhưng anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng... Người anh cả bước vào phòng với chiếc cời lò trên tay. Từng bước, từng bước, chú thận trọng đi vào. Không gian im lặng đến nghẹt thở... Bỗng uỳnh. Chuột chạy loạn xạ. Chiếc cời lò rơi từ trên tay chú xuống đất lúc nào. Cảnh tượng trước mắt làm chú sững sờ, quên cả đau đớn do bị cời lò rơi vào chân. Một cô bé đẹp như thiên thần, đang nằm ngủ trên 7 chiếc giường được nàng ghép lại. Khuôn mặt cô mới thánh thiện làm sao, nếu không để ý đến cơm và thịt còn dính trên mép. Nụ cười trên môi cô càng làm cho khuôn mặt của cô thêm phần rạng rỡ. Tuy nhiên hai nắm tay cô thì lại đập liên tiếp xuống giường. Có lẽ cô đang trải qua một giấc mơ đầy biến động. Trong cơn mơ, Bạch Tuyết thấy mình đấm túi bụi vào mặt hoàng hậu. Chịu không nổi, hoàng hậu ngã cái rầm làm cô giật mình tỉnh giấc. “A a a....... Mẹ ơi cứu con”. Bạch Tuyết hét lên hoảng loạn khi thấy 7 người đàn ông có bộ mặt cười đang ngó mình trân trân. Rồi tiếng hét cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lại vút cao. Được một lát thì tắt hẳn. Lúc này, thay vì sợ hãi, cô bắt đầu thấy tò mò với 7 con người trước mặt. Hơn nữa, cả bảy chú lùn đều tỏ thái độ rất thân thiện khiến cô cảm thấy họ thậm chí còn đáng yêu nữa là đằng khác, nếu không kể tới đôi lúc có chú lại nghiến răng ken két vì quá đói. Dần dần họ đã làm quen được với nhau.
Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua. Hàng ngày, Bạch Tuyết làm Ô sin quét dọn nhà cửa, nấu cơm đun nước, giặt giũ quần áo trong khi 7 chú lùn đi làm cửu vạn ở làng bên. Tối đến, họ cùng đánh tá lả quỳ và tiến lên bôi nhọ nồi. Cả 8 người đều cảm thấy rất hạnh phúc...
Về phần dì ghẻ, đinh ninh rằng mình đã được ăn tim gan Bạch Tuyết, bà ta không thèm ngó ngàng tới gương thần. Một hôm, nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, bà mới lại lôi gương ra và bắt đầu hỏi:
“ Gương kia ngự ở trên bàn
Nước ta ai đẹp được dường như ta...”
Và....
“ Xưa kia bà đẹp nhất trần
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn
Nàng ta ở khuất núi non
Tại nhà của bảy chú lùn xa xa”
Gương
thần trả lời. Và đây cũng là lần cuối cùng người ta nhìn thấy gương
thần vì ngay sau câu trả lời đó, dì ghẻ vớ lấy gương và lẳng vèo ra
ngoài cửa sổ vỡ tan tành. Ngay sau đó, dì ghẻ nhằm hướng nhà của 7 chú
lùn thẳng tiến, sau khi đã hoá trang thành người bán hoa quả rong với
hai gánh hoa quả toàn là cóc ổi, táo trĩu nặng trên vai.
Một ngày
kia, trước cửa nhà của bảy chú lùn xuất hiện một bà lão với một quả táo
duy nhất trong đôi quang gánh của mình. Để có thể đến được nơi, dì ghẻ
phải chén dần chén mòn số hoa quả mình mang đi. Còn quả cuối cùng, bà
ta dùng xi lanh bơm thuốc độc vào một nửa rồi mang đến chỗ Bạch Tuyết:
- Hỡi con gái xinh đẹp của ta. Ta mang cho con quả táo này để con ăn cho thêm phần rạng rỡ.
-
Thần kinh à? Dở hơi à? Điên à? Trời không mưa sao mặc áo mưa? Bạch
Tuyết đáp. Ai là con gái bà? Còn táo thì thôi khỏi, bảy chú lùn dặn
rằng không được ăn đồ của người lạ.
- Cô sợ táo có thuốc độc ư?
Đừng nghĩ thế phải tội, cô gái. Bây giờ thế này nhé. Ta sẽ ăn một nửa, và đưa cho con một nửa. Vậy là OK rồi chứ gì?
- Thế thì quý hoá quá. Cho cháu nửa ngon ngon kia kìa.
Vừa ăn dứt miếng táo, Bạch Tuyết giật đùng đùng như con điên mấy cái rồi ngã lăn xuống đất, và dì ghẻ, bà ta cũng giật giật mấy cái vì đau khi bị Bạch Tuyết tóm lấy tóc trước khi ngã. Đau, nhưng dì ghẻ sung sướng lắm. Làm sao mà không sung sướng cho được, khi giờ đây bà đã không còn đối thủ về nhan sắc. Hạnh phúc tuyệt đỉnh, bà chạy một mạch về lâu đài, băng băng qua những con suối, nhảy vút qua các khóm bụi rậm, và giành giải nhất cuộc thi marathon vượt rào đang tình cờ được tổ chức trong vương quốc...
Hôm
nay, khác với mọi ngày, bỗng nhiên cả bảy chú lùn đều cảm thấy trong
lòng có điều gì bất ổn. Tình trạng vẫn không khá hơn, sau khi cả bảy
chú đã xơi gọn 7 gói xôi to vì ngỡ rằng mình đói. Trên đường về, khung
cảnh dường như khác thường hơn. Thú rừng chạy tung tăng khắp nơi vì
không còn lo bị những viên đạn được bắn ra từ súng săn của một ai đó
nấp trong nhà. Còn chim chóc thì đậu kín trước sân. Thường ngày lấy đâu
ra chim do chúng sợ sập bẫy của Bạch Tuyết đặt trước cửa nhằm cải thiện
bữa ăn. Bảy chú lùn linh cảm thấy một điều gì chẳng lành khi tiến đến
gần ngôi nhà. Bỗng một tiếng rú vang lên, tiếp theo là 6 tiếng rú khác:
Họ nhìn thấy Bạch Tuyết nằm sõng xoài bên cửa ra vào, và trong tay nàng là một nắm tóc...
Biết rằng Bạch Tuyết đã bị dì ghẻ hãm hại, bảy chú lùn đau đớn lắm. Từ đây, cơm nước chẳng ai lo, áo quần không ai giặt. Họ khóc ròng rã ba ngày liền, đêm vẫn đi ngủ. Họ muốn chôn cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn ửng hồng như lúc còn sống thì lại không nỡ. Họ đặt cô vào trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt, khắc tên cô bằng chữ vàng, và ghi rõ cô là một nàng công chúa. Họ mang quan tài cô lên núi rồi thay phiên nhau ngày đêm trông giữ. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, Bạch Tuyết nằm trong quan tài vẫn tươi tỉnh như khi chưa nằm trong quan tài. Da nàng vẫn trắng như tuyết, tóc vẫn đen như gỗ mun, môi vẫn đỏ như máu, và răng thì vẫn vàng khè...
Một ngày nọ, có một hoàng tử tình cờ đi ngang qua. Biết được câu chuyện do các chú lùn kể lại, hoàng tử xin được mang nàng về để nhìn cho sướng. Được các chú lùn đồng ý, chàng bảo thị vệ khuân quan tài thuỷ tinh xuống núi. Bỗng nhiên, một người thị vệ vấp phải rễ cây khiến cho quan tài bị xóc mạnh. Miếng táo trong miệng Bạch Tuyết văng mạnh ra ngoài. Bạch Tuyết sống lại, và thay vào đó là một chú chó chết nhăn khi đớp phải miếng táo đó.
Nghe hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là sau khi đã thêm mắm thêm muối cho tăng phần sinh động, Bạch Tuyết liền đồng ý theo hoàng tử sang Đài Loan về ra mắt nhà bố mẹ chồng. Lễ cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Trong số khách mời, có cả mụ dì ghẻ độc ác. Vừa nhìn thấy Bạch Tuyết, cơn tức giận dâng trào, mụ liền ngã lăn ra chết
Tuy sống trong hạnh phúc bên hoàng tử, Bạch Tuyết vẫn không quên bảy chú lùn. Nàng xin phép chồng đón bảy chú về cung và tìm được bảy cô lùn giúp các chú an hưởng tuổi già. Họ đã cùng ở bên nhau cho đến cuối đời.
Một kết thúc có hậu cho những người tốt...
hihihi ...................Hay đấy thằng ôn
ha ha vui quá
Còn truyện nào nữa ko kể cho em nghe đi
ko kể là ăn đòn đấy
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com