
Tự dưng chìu ngủ dậy, giọng nó khàn khàn, trán nó nóng nóng. Ái chà, vậy là nó ốm rồi! Chán thật, nó có hẹn đi biển với tụi bạn, nhưng ko thể đc rồi!
Đau làm gì để nó lại cứ nhớ về hắn.
Nhớ hôm ấy nó đau, hắn cứ fone lên hỏi han, hỏi cả mama của nó lun..!
Nó tự hứa, nó sẽ ko đau nữa vì nó làm hắn phải bận tâm, nó ko thích thế!
Hêt nó, rồi hắn ốm, cái hôm hắn ốm, nó cũng ốm, nhưng với nó bệnh thì tự nó khỏi thôi, cần gì phải uống thuốc!
Cái hôm ấy, nó và hắn có hẹn nhau đi hát kara với lũ bạn. Nó lên chỡ hắn, nhưng hắn lại bảo " anh mệt quá hay em đi 1 mình vậy "
Nó ức lắm, bỏi nó cũng đang đau, đâu phaỉ chỉ mình hắn đau ? Nhưng, nó vẫn dúi vào trong tay hắn 1 gói thuốc cảm sốt. Nó phóng xe đi , mặc cho hắn kéo í ới..!
Hắn hết đau, nhưng còn ho, nó lo cho hắn, lại đi mua thuốc ngặm cho đỡ ho..!
Nó lo cho hắn vậy đó. Wan tâm là vậy đó! Thương cho hắn là thế đó!
Vậy mà hắn, nỡ chọn con đuờng ko có nó! 1 con đường hoàn toàn ko thuộc về nó!
Nó bít nó cần phải làm gì, nhưng, lúc này nó đau, nó chỉ ước.. 1 lần đc nắm bàn tay của hắn.. sao khó khăn vậy?
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com