Tiểu Long Nữ

Thông tin cá nhân

jerryt30
Họ tên: Jerry Tran
Nghề nghiệp: ăn cơm thuê
Sinh nhật: 11 Tháng 6
Nơi ở: Bụng mẹ
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Yêu và được yêu là hạnh phúc nhất thế gian, hãy dành tình cảm cho nhau các bạn nhé!

Này Cô Bé
User Posted Image

Này cô bé, ưu tư gì vậy ?
Nhớ thương ai mái tóc buông xuôi
Mắt chiều buồn, thương ghê màu áo tím
Dáng bần thần tựa mãi bên cây

Này cô bé, chi mà lặng lẽ ?
Bài vở kia gió khẽ lay đùa
Lá vàng rụng - bé không hề biết
Giọt mưa khô khô làm bé ngơ

"Ôi đêm nào bé cũng thức rất khuya"
Mẹ bảo thế với thầy cô, bè bạn
Nhưng chao ôi, bé nào có học
Tay cầm vở mà suy nghĩ linh tinh

Bây giờ bé thích làm người lớn
Luôn ưu tư, thích được có ai nhìn
Thích tối ngày ngâm thơ Xuân Diệu
Và thơ tình Nguyễn Bính chật sổ tay

Này cô bé! Xin đừng mơ chuyện lạ
Đời còn dài, xin hãy gác lại sau
Này cô bé! gắng chăm học nhé
Kìa thời gian đang lặng lẽ trôi mau

Chát chít

Ngóng anh...
User Posted Image

Mai anh về giữa nắng nhạt chiều buông
Ru hồn vào cõi vô thường mộng mị
Anh lang thang đi tìm người tri kỷ
Chẳng niềm vui nên lòng chỉ xót xa.

Mai anh về nơi ấy có nhớ ta?
Hay vẫn mãi tình kia là hư ảo
Anh đi rồi gió phai màu sắc áo
Ta lặng buồn hồn lảo đảo men say.

Mai anh về ta còn lại nơi đây
Nhớ về anh đôi môi cười hớn hở
Mai anh về giữa vườn khuya hoa nở
Ta lặng sầu ôm tim vỡ lệ rơi.

Mai anh về ta dạo bước muôn nơi
Nghe xót xa lòng chơi vơi niềm nhớ
Anh đi rồi ta ôm tình dang dở
Lang thang hoài nơi phố chợ tìm anh.

Sáng kiến hay
User Posted Image

Một người đàn ông đi xe đạp trên đường, trên giá chở hàng có hai bịch lớn. Một bịch bị thủng lỗ nên những đồng tiền xu cứ từ đó rơi xủng xoảng xuống đường. Bỗng một xe cảnh sát phóng xe vượt qua anh ta rồi dừng lại.
- Anh bạn! Anh rơi không biết bao nhiêu đồng xu năm nghìn đồng rồi. - Một cảnh sát nhắc.

- Thôi chết tôi rồi! - Người đàn ông giật mình. - Đành phải quay lại để nhặt tiền rơi suốt dọc đường vậy.

Người cảnh sát tỏ ra nghi ngờ:

- Anh lấy đâu ra lắm tiền xu năm nghìn đồng thế? Ăn cắp hả?

Người đàn ông thanh minh:

- Đâu có! Nhà tôi ở gần sân vận động, sát một quán bia, lại có một cây to mọc ngay sát tường nhà. Cánh cổ động viên sau một trận đấu lại kéo nhau ra quán bia nhậu nhẹt rồi cứ nhè gốc cây mà đái bậy. Tôi nấp ở gần đó, cầm một cái kéo to và đòi phạt mỗi thằng một đồng xu năm nghìn.
Toán cảnh sát trên xe cười rộ khoái trá:

- Sáng kiến hay đấy! Thế còn cái túi kia đựng gì thế?

- Thì có phải thằng nào cũng chịu nộp tiền phạt đâu!

Áo Trắng Mộng Mơ
User Posted Image

Nép bên khung cửa tâm hồn thơ
Chiều hoang -dồng vắng mối duyên chờ
Cô bé khẽ rung làn môi thắm
Vi vu cánh gió cuốn vào mơ
Một cỏi dần xa lắm ngu ngơ
Dâng lên tràn lấp phút tình cờ
-Dượm vào mắt biết mong lung ấy
Nguyện cùng chắp cánh cuối trời mây

Xa xa làn gió thoáng nhẹ lay
Diễm tình nồng thắm -dôi bướm say
Miên man nỗi nhớ tình xưa ấy
Mãi quyện trong tim phút giây này

Thẹn thùng ánh mắt anh trao -dấy
Khung trời dấy -dộng tiếng yêu thương
Xóa tan lao khổ khúc -doạn trường
Gửi lại mây trời luyến cung tương...

Ðừng vội chê con gái
User Posted Image
"Ba đồng một mớ đàn ông
Ðem bỏ vào lồng cho kiến nó tha
Ba trăm một mụ ðàn bà
Mua về mà trải chiếu hoa cho ngồi"
Ông bà ta dạy thế rồi
Vậy mà dám láo hở lời chê bai
Thách con trai nói goodbye!
Các chị đây sẽ trổ tài cho "dze"
Nhưng mà nhắn nhỏ trước nhe
Lúc ấy đừng có mà le lưỡi dài
Vì thế giới toàn con trai
Một lũ "đực rựa" thì tài cán chi?
Cơm gạo chẳng nấu ra gì
Dưới thì nó sống, trên thì nó khê
Ngó thau quần áo mới ghê
Chất chồng chất đống, tối về ...chất thêm
Nhìn nhau mà..khóc suốt đêm
Chỉ mong mau sáng ðể rên với trời
"Ðừng hại con nữa ông ơi
Ðời thiếu con gái là đời ...bỏ đi!"

Gửi thiên thần của anh
User Posted Image

Tình cờ hôm nay anh đọc được một bức thư sao giống với tâm trạng của anh trong thời gian này vậy. Với lá thư này anh không biết anh có thể gửi được cho em hay không nhưng giờ đây anh thấy hụt hẫng vô cùng.

Em đã xa anh thật rồi, điều đó là sự thật nhưng đến bây giờ khi thời gian đã rất lâu rồi từ khi em nói lời chia tay nhưng anh vẫn thấy như mới vừa hôm qua. Tại sao lại như thế hả em? Những gì em nhắn cho anh rất ngắn ngủi, vậy mà nó lại như một mũi kim sắc nhẹ đâm sâu vào trái tim anh.

Đau lắm em ơi! Sao em lại làm như vậy với anh? Hay trả lời anh đi, bao ước vọng bao niềm mơ ước, những lời nói ngọt ngào em nói với anh đâu rồi. Đến giờ anh vẫn không tin đó là sự thật. Nhưng khi em đã quyết tâm ra đi anh cũng không thể nói, cũng không thể cầu xin được. Lòng tự trọng trong anh không cho phép anh làm điều đó.

Em đi rồi nhưng anh vẫn nhớ em, vẫn ở bên em, anh sẽ mãi yêu em như ngày nào. Anh vẫn mong cho em hạnh phúc, và vẫn mong chờ một ngày nào đó em quay về với anh, chúng mình lại như ngày xưa. Nhưng có lẽ là vô vọng, em không cần anh nữa mà. Em hãy đi đi, hãy bay theo những ước mơ mà bấy lâu nay em hằng ấp ủ. Nhưng hỡi thiên thần của anh, khi nào em cần nghỉ ngơi, cần một nơi dừng chân thì em hãy nhớ đến anh, anh sẽ là nơi yên bình nhất để em dừng chân.

Thời gian này, quả thật là rất dài và chậm chạp, nhưng có lẽ vì thế mà anh thấy được nhiều điều nó không như trong mơ, và nó giúp anh biết cách sống thực tế hơn. Anh cảm ơn em về điều đó. Còn em, trái tim em có còn một chút gì hình bóng của anh không? Em có như anh bây giờ không. Không đâu em nhỉ?

Bây giờ em hạnh phúc lắm chứ, người ấy có yêu em nhiều không, có yêu em như anh đã từng yêu em không? Anh mong người ấy yêu em nhiều hơn là anh đã từng yêu em. Hạnh phúc em nhé. Em phải thật hạnh phúc đấy! Anh chúc em thật nhiều hạnh phúc, thật nhiều niềm vui.

Hai Bát Mì Bò
User Posted Image

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh...

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này". "Ừ... ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Gửi người đã xa
User Posted Image

Em không còn khóc nữa đâu anh
Giọt nước mắt vô duyên trong dòng đời hối hả
Con đường xưa đã chia về hai ngã
Tiếc nối làm chi cho chật trái tim em

Đã biết rằng mình chẳng phải cho nhau
Em không muốn hoài niệm thêm nhiều nữa
Anh đã quên em dễ dàng thanh thản thế
Em khóc làm cho vô nghĩa phải không anh

Không hẳn rằng giờ em đã quên anh
Em vẫn nhớ nhung để nguyện cầu anh hạnh phúc
Chẳng phải bao dung mà cũng không mong có lúc
Anh giật mình hối hận nhớ về em

Em bây giờ đã khác những ngày xưa
Người ta cho em những gì em mong muốn
Người ta dìu em khi em khuỵ xuống
Và chẳng bao giờ bỏ em lại như anh.

(♥ Góc Thơ ♥)

Bạn bè
thanhquoc
thanhquoc
hong_ngoc123
hong_ngoc123
le_phi47
le_phi47
dax
dax
aloght
aloght
lũ_quỷ_của_chúa
lũ_quỷ_của_chúa
danhlongvaysao_nguoioi
danhlongvaysao_nguoioi
congphuonghoangxx
congphuonghoangxx
Xì-Cu-La
Xì-Cu-La
HOANG-MINH
HOANG-MINH
Xem tất cả

Blog bạn bè
hinh Audition


hình Audition nè
xem nua ne cac ban


hinh Audition


dan ghien phim
minh xin gioi thieu cho cac ban 1 vai trang web de xem phim
www.phimnhac.com
...

Noi buon cua nguoi 18
Trời ơi !buồn ơi...




   Trong: Cảm xúc
 

User Posted Image

 Ừ thì tháng nào mà chẳng có trăng. Trăng xuất hiện từ những ngày còn đầu tháng, khi chỉ là một đường cong vệt ngang trời đêm, tựa như một mảnh trâm sáng cài lên mái tóc đen mượt mà của người thiếu nữ. Trăng dù ở bất kỳ hình dáng nào cũng thơ, cũng đẹp; dù ở mùa nào cũng đẹp, cũng thơ. Thế nhưng, người ta chỉ trông chờ trăng của một ngày tháng Tám. Ngày Tết trung thu!

Tết Trung thu diễn ra vào đêm rằm giữa mùa thu như tên gọi. Người ta thường gọi mùa thu là mùa dịu dàng, có phải vì thế mà trăng đối với con người dường như cũng dịu dàng và lung linh hơn hẳn những mùa khác. Phải thế chăng mà người ta háo hức đón chờ Tết Nguyên Tiêu?

Gọi một cái tên cũng thấy nghĩ nhiều. Tết Nguyên Đán khiến ta nghĩ đến bánh chưng, mai vàng cùng những rộn ràng màu sắc, giòn giã tiếng cười... Lễ Giáng Sinh ta lại nhớ đến cái se lạnh của những ngày cuối năm, nến và hoa, những dòng người lũ lượt đến nhà thờ... Và, Tết Trung Thu! Ai cũng có cảm giác thanh bình, trăng, lồng đèn xinh, chiếc bánh, gói trà thơm và hương hoa thoang thoảng quanh câu chuyện gia đình. Tất cả hòa quyện cùng khí trời mát mẻ khiến vạn vật trở nên dịu dàng quá đỗi...

Lũ trẻ con ê a bài đồng dao:

Mùng một lưỡi trai
Mùng hai sao hái
Mùng ba lưỡi liềm
Mùng bốn thu liêm...


Và chúng thích thú thắp những ngọn nến nhỏ vào những chiếc lồng đèn đủ hình dạng. Đây là đèn ông sao, kia là đèn kéo quân, nọ là đèn lục giác... Nến cũng dịu dàng mờ ảo đỏ xanh theo ánh mắt trẻ thơ đen láy. Những đứa không có đèn lồng cũng tự an ủi mình bằng những cây nến con và cả một bầu trời đêm bàng bạc trăng treo lơ lửng...

Trẻ con bây giờ thích đồ điện nhiều hơn, những chiếc đèn lồng Trung Quốc làm bằng nhựa chạy pin chớp tắt, điệu nhạc rộn ràng càng khiến đèn giấy buồn hắt hiu vì chẳng mấy người nhìn tới. Những chiếc đèn giấy xếp muôn hình vạn trạng thi sau khoe sắc trên đường, trong chợ... Dường như cái nôn nao chẻ tre, đan khung, dán giấy đón Tết Nguyên Tiêu đang mai một dần.

Đêm rằm thành phố có bao nhiêu người ngắm trăng? Phố xá đèn dọc ngang sáng choang lộng lẫy, cả ánh nến còn thấy lạc lõng... Biết tìm trăng đâu giữa những nóc phố cao hút mắt người?

Bao nhiêu người trẻ háo hức đón trăng với gia đình, nhấp một ngụm trà, ăn một miếng bánh, chuyện phiếm trong không khí đoàn tụ. Bao nhiêu người hòa mình vào phố phường xúng xính xinh tươi với tắc đường, kẹt xe, với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, bỏ trăng giữa thành phố bơ vơ...

Nhưng dù cho trẻ con ít đốn nến hơn, người ta ít ngắm trăng hơn thì mùa trăng vẫn cứ đến. Đến và dịu dàng khoe sắc, lung linh ảo huyền. Mùa trăng đang đến. Trăng đang thành nét, mỗi ngày một đầy hơn. Đất trời đang gom hết những tinh túy của mình thổi vào hồn trăng, khí thu đang hòa vào trăng, chờ một ngày tròn trĩnh đẹp nhất và thơ nhất.

Mùa đang đến và trăng đang về theo mùa.



o O o


Thắp cùng trăng một ánh nhìn
Giữa đêm phương Nam bạt ngàn tiếng sóng
Điệu hò lơ nghe âm vang đồng vọng
Tiếng sáo diều ngân nga...

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024   VnVista.com