Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Phương Th?o 's Blog

Những câu chuyện tuyệt vời của cuộc sống

Có thể bạn đã bắt gặp những câu chuyện này ở một  nơi nào đó trong cuộc sống hoặc cũng có thể bạn đã đọc nó trong một quyển sách nào đó . Nhưng tôi tin rằng nếu đọc lần nữa hoặc là đọc đến 100 lần nữa thì cũng sẽ chẳng có gì , bởi vì nó mang đến cho chúng ta những cảm nhận tuyệt vời về cuộc sống và đôi khi là cả những bài học thú vị cho mỗi người nữa ....

Hom nay vitbau se gui đến các bạn một vài mẩu chuyện ngắn

Tình yêu chinh phục mọi thứ và con người cũng phải bị khuất phục ..

                     CHO NGƯỜI CHA YÊU DẤU

Trong suốt nhiều năm tôi không bao giờ nghĩ cha là một người tình cảm , và thực sự là như thế , chí ít là trước mặt tôi . Mặc dù ông đã 68 tuổi và chỉ cao 1m 6trong khi tôi cao 1m 8 và nặng 100 kilô nhưng dường như đối với tôi ông luôn xuất hiện với một dáng vẻ vĩ đại , vì ông luôn tỏ ra nghiêm khắc , kỉ cương và hiếm khi thấy ông nở nụ cười . Khi tôi còn bé cha không bao giờ nối yêu tôi và tôi cũng không vòi vĩnh được  nghe câu đó . Tôi nghĩ tất cả những gì mình cần làm là khiến cha hài lòng về bản thân . Thật ra mỗi ngày tôi đều được mẹ vỗ về yêu thương nên tôi chưa bao giờ nghĩ ngợi hay phiền muộn quá nhiều về việc không được nghe cha nói điều này . Tôi biết ông rất yêu thương tôi nhưng chỉ có cái là không nói ra . Và tôi cũng chưa bao giờ nói yêu ông cả mặc dù tậnđáy lòng tôi yêu quí ông vô cùng . Nhưng những suy nghĩ đó thay đổi từ khi tôi đối mặt với cái chết .

Vào ngày 9/11/1990 , tôi nhận được thông tin về binh đoàn quốc gia của mình sắp tung vào chiến dịch sa mạc  . Chúng tôi sẽ hành quân về pháo đài phòng thủ Ben Harison , Ấn độ và thẳng tiến đến Ả rập . Tôi đã công tác ở binh đoàn 10 năm nhưng chưa bao giờ nghĩ mình phải tham gia một cuộc chiêếntranh . Khi tôi đến gặp cha và thông báo tin này , tôi biết ông đón nhận điều này không mấy dễ dàng ..

vào ngày 17/11/1990 , binh đoàn chúng tôi rời Michigan . Người thân và bạn bè đưa tiễn chúng tôi và nhắn gửi những lơìi chúc tốt đẹp . khi sắp ra ngoài thị trấn , lúc nhìn ra ngoài xa tải tôi đã thấy gia đình mình . Tất cả đều vẫy tay và khóc rất nhiều duy chỉ trừ cha tôi . ông đứng đó bất động như 1 pho tượng . không hiểu sao bỗng dưng tôi thấy cha như già đi trăm tuổi .

vài ngày sau , tôi gọi điẹn về cho gia đình và vợ tôi đã kêr cho tôi nghe 1 câu chuyện khiến tôi phải thay đổi suy nghĩ về cha .

Cha tôi đã xúc động như thế nào và tôi có thể nghe đượ giọng kể run run của vợ mình khi kể chuyện này . Nàng nói cha đã cầu nguyen như mọi lần trong dịp lễ , nhưng dòng nước mắt đã lăn xuống gò má của ông khi ông mở lời " Lạy chúa, xin hãy chỉ đường và dẫn lối cho con trai con , hãy mở rộng bàn tay Người để bảo bọc nó và hãy mang nó về với chúng con an toàn " .Và ông đã bặt khóc . Khi nghe câu chuyện , tôi không thể ngăn được dòng nước mắt trào ra .....

tám tháng sau , khi trở về từ  chiến tranh , tôi đã chạy tới trong dòng lệ ôm lấy cha mình . ông thì thầm vào tai tôi " CHa rất tụe hào về con , cha yêu con " " Con cũng yêu cha rât nhiều thưa cha !"

Kể từ hôm đó tình cha con chúng tôi trở nên sâu sắc . CHúng tôi thường xuyên chuyện trò với nhau .....

1 câu chuyện tưởng chừng như rất đơn giản nhưng nó quả thật là một bài học nhân văn sâu sắc cho mỗi chúng ta  . TÌnh yêu thương của cha mẹ là vô bờ bến . TÌnh yêu thương ấy không nhất thiết phải nói ra bằng lời mà chính là ở sự quan tâm và thương yêu mà cha mẹ đã dành cho chúng ta . Hãy biết quí trong và yêu quí , nâng niu tình yêu thương mẹ cha để bạn sẽ không bao giờ phải hối hận về những gì mình đã làm .... VÌ ba mẹ luôn ở bên cạnh chúng ta

 


bởi: thao_master trong Nov 3 2006, 04:26 PM

LỜI TỪ TRÁI TIM Xin hãy nghe và hiểu cho tôi . Dù người chằng bằng lòng , xin đừng làm tôi thất vọng . Xin ngươif hãy nhìn trong sâu thẳm , Để nhận ra sự cao cả của tôi Nhớ tìm thâý những yêu thương ấp ủ của tôi . Và hãy cho tôi nghe sự thật với lòng trắc ẩn ( Hyler Bracey ... ) Đôi khi bạn không nên nhìn bên ngoài để đánh giá một người . Hãy tìm hiểu con người bên trong của họ như thế nào để hiểu rằng mỗi người trong chúng ta đều có những điều đáng trân trọng và yêu thương " hãy nhìn trong sâu thẳm để nhận ra sự cao cả của tôi " )

bởi: thao_master trong Nov 3 2006, 04:28 PM

Gió Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy. Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi “Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu” “Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây” Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi. Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “ em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp .

bởi: Ru trong Jan 16 2007, 05:49 PM

Sao ko thấy có thêm cái gì mới.

Bây giờ em đang làm gì nhỉ.

Chúc em luôn may mắn.

Khi em buồn sẽ có những người ko thể ở bên em nhưng luôn lo lắng cho em và mong có thể giúp em.

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com