Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

hồ tĩnh tâm

Hồn ma bóng quế truyện ma của Hồ Tĩnh Tâm

HỒN  MA BÓNG QUẾ

Truyện ngắn: Hồ Tĩnh Tâm 


Từ ngày vợ mất vì tai nạn giao thông, suốt hai năm trời, Toàn sống vất vưởng như người không hồn. Mỗi ngày, cứ hết giờ làm việc buổi chiều, Toàn lại tìm đến quán bà Minh gọi dĩa bò khô, ngồi lặng thinh với ve rượu trắng, tới gần nửa đêm mới khật khưởng ra về. Bà Minh là người bán đồ nhậu suốt đêm ở ngã ba đường, nên bà cũng chẳng lấy điều đó làm buồn, cho dù đêm nào Toàn cũng chiếm của bà một cái bàn, một khoảng không gian trong khoảng không gian làm ăn chật hẹp của bà. Thế rồi ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, tháng này qua tháng khác, bà Minh quen dần với nỗi khổ đau ủ ê của Toàn, lại động lòng thương Toàn, thỉnh thoảng khi vắng khách vẫn ngồi trò chuyện với Toàn, động viên an ủi Toàn, san sẻ với anh nỗi cô đơn đau khổ. Bà thường khuyên Toàn rằng, tốt nhất là nên bán ngôi nhà đang ở, mua một ngôi nhà mới ở đâu đó, để quên đi những gì thuộc về quá khứ vẫn hằng ám ảnh anh, như vậy mới hy vọng nguôi đi được nỗi đau, để làm lại cuộc đời, vì tuổi Toàn vẫn còn rất trẻ. Nghe Toàn nói, ngôi nhà nhỏ của anh có bán cũng chẳng được bao nhiêu, bà Minh gợi ý, từ nay bà sẽ tặng anh dĩa mồi, để anh lấy tiền đó mua vé số, biết đâu trời đất thần phật lại động lòng thương thì sao. Nói sao làm vậy, đêm hôm sau khi Toàn ra uống rượu, bà Minh nhất định không chịu lấy tiền dĩa mồi, còn Toàn thì cứ khăng khăng đòi trả, và còn nói rằng, nếu bà không lấy tiền thì anh sẽ ngồi đến sáng. Đang lúc hai người chưa ai chịu nhường ai thì có người đàn ông bán vé số đi qua, bà Minh bèn nhận tiền của Toàn mua bốn tờ vé số đưa cho anh, nói rằng bà tặng anh để cầu hên. Nước này thì Toàn chỉ còn biết nhận bốn tờ vé số cùng lời cảm ơn bà Minh rồi ra về. Ai có ngờ đâu bốn tờ vé số ấy lại trúng độc đắc. Toàn nói lộc trời cùng hưởng nên chia cho bà Minh hai tờ. Mới đầu bà Minh từ chối quyết liệt lắm, vì nói rằng bà đã mua cho Toàn thì vé số là của Toàn, bà nhận sẽ không phải với trời đất, e rằng tổn thọ, nhưng rồi cứ bị Toàn thuyết phục mãi, rằng nếu Toàn hưởng phúc một mình, sợ rằng trong phúc sẽ có họa, cuối cùng bà Minh cũng chỉ xin nhận một tờ để cầu phước cho Toàn vạn sự như ý.


Có tiền, Toàn lập tức làm theo ý bà Minh, bán ngôi nhà cũ, ra ngoại ô mua miếng đất cất nhà, sát bên con đường nằm cặp dòng sông cái. Từ đó anh không còn uống rượu nữa, mà chỉ chuyên tâm vào công việc làm ăn hàng ngày. Người đời vẫn nói, họa vô đơn chí phước bất trùng lai, vậy mà từ ngày chuyển về nhà mới, công việc làm ăn của Toàn lại tiến triển tốt đẹp lên trông thấy, tiền vô ào ào như nước chảy. Đêm đêm nằm một mình trong căn phòng trống trải có cửa sổ nhìn ra sông lớn, Toàn vẫn nghĩ rằng ngôi nhà anh cất đúng long mạch, hạp với phong thủy, nên anh mới gặp được vận may trong công việc. Toàn luôn nghĩ trong đầu như vậy, cũng là bởi một điều rất lạ, không hiểu vì sao phòng ngủ của anh lúc nào cũng thoang thoảng một thứ hương thơm dìu dịu, khiến mọi mệt nhọc sau một ngày làm việc của anh đều tan biến đi hết cả, thay vào đó là cảm giác sảng khoái dễ chịu mà xưa nay anh chưa từng có. Nghĩ là có điều gì linh thiêng, nên Toàn thỉnh về nhà một bát hương, rồi đốt nhang khấn rằng, nếu có ai mở lòng phù hộ độ trì cho anh thì xin cứ về để anh thờ cúng. Khấn xong Toàn tắt đèn đi ngủ.


Vào khoảng quá nữa đêm, Toàn giật mình thức giấc, vì nhận thấy có một thiếu nữ xinh đẹp không hiểu bằng cách nào vào được phòng anh, nhẹ nhàng nằm xuống bên anh, rồi vòng tay ôm chặt lấy anh. Lúc đó Toàn không hề thấy sợ, cũng không thấy có điều gì ngạc nhiên đáng phải lo nghĩ, mà chỉ cảm thấy rạo rực nỗi khát thèm của đàn ông. Và rồi rất tự nhiên, cả hai cuộn chặt lấy nhau, đắm chìm với nhau đến mê lịm.


Sáng ngày thấy quần mình bị ướt, Toàn nghĩ rằng đêm qua mình đã nằm mê thấy chuyện ấy, nên anh vẫn yên tâm đi làm như mọi hôm. Nhưng rồi khi đêm đến, khi đã chìm vào giấc ngủ, Toàn lại thấy cô gái xinh đẹp ăn mặc theo lối người xưa đến nằm xuống bên anh, cùng anh vùi vào chuyện chăn gối đến mê lịm. Và rồi đêm nào cũng vậy. Đêm nào hai người cũng lặng lẽ dâng hiến cho nhau đến cùng kiệt sự thỏa mãn, mà ngay cả với người vợ trước đây Toàn cũng chưa bao giờ có được. Một tuần. Hai tuần. Rồi một tháng. Rồi hai tháng trôi qua. Đêm nào cũng như đêm nào, vẫn là sự dâng hiến ái ân mặn nồng bằng xương bằng thịt, bằng cảm giác khát thèm nhau đến cháy bỏng. Ngạc nhiên với chính khả năng đàn ông của mình, Toàn tìm đến quán bà Minh uống rượu, rồi tình thật kể cho bà Minh nghe về căn bệnh mộng tình của mình, với hy vọng bà Minh là người lớn tuổi, biết đâu bà Minh sẽ cho anh được một lời khuyên. Bà Minh nghe xong thì nói. “Vậy là chú phải lấy vợ rồi. Lấy vợ mới giải tỏa được ức chế trong mộng của đàn ông”.


Cuối năm đó Toàn lấy vợ. Nhưng lạ một điều, là ngay cả khi đã làm tình với vợ, cứ quá nửa đêm, người thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc theo lối cũ xưa vẫn tìm đến với anh, cùng anh vùi vào trận mây mưa đầy lạc thú, mà chính người vợ trẻ mới cưới của anh, cũng không thể nào đem lại được cho anh điều đó. Từ chỗ ngạc nhiên về khả năng của mình, Toàn đâm ra lo sợ, nên lại đem ra kể hết cho bà Minh. Lần này thì chính bà Minh đã ngoài sáu mươi tuổi cũng phải ngạc nhiên. Bà nói với Toàn rằng. “Nếu đêm nào cũng vậy, thì một là chú bị bệnh phải đi khám bác sĩ, hai là phải rước thầy địa lý đến xem thủy thổ nơi cất nhà, rồi mời thầy cúng đến yểm bùa trấn ngự”. Nói xong, bà Minh còn ngõ với Toàn rằng, nếu Toàn chịu, bà sẽ mời giùm anh một thầy địa lý rất giỏi. Vốn chịu ơn bà Minh bởi mấy tờ vé số, nên Toàn đồng ý làm theo lời khuyên của bà, nhờ bà rước giùm ông thầy địa lý.


Thầy địa lý là một người đàn ông ngoài bảy mươi tuổi đến từ miệt Bảy Núi. Ông này đến ngồi lầm rầm khấn bái, rồi gieo quẻ, rồi nói rằng, chắc chắn dưới giường ngủ của anh có hài cốt của một người con gái trẻ chết khi còn trinh tiết. Nói xong ông còn khẳng định rằng, vợ chồng anh cần cúng bái để di dời hài cốt cô gái ra ngoài lập mộ chôn cất, thờ phụng, vì chỉ có cách đó mới ngăn được cô gái đêm đêm tìm đến với anh. Toàn nghe xong đổ tháo mồ hôi hột, nhưng không còn cách nào khác, nên đành phải nghe theo lời ông thầy địa lý, thuê người đến đào tung căn phòng để tìm hài cốt. Và quả y như lời ông thầy đã phán, khi đào nền căn phòng xuống sâu hơn một mét, người ta tìm thấy một cỗ quan tài bằng gỗ còn rất mới, như thể chỉ mới vừa chôn được một hai năm nay. Gỗ quan tài có màu hổ phách sáng đẹp, vân gỗ lượn như mây vần vũ, lại tỏa ra mùi thơm ngào ngạt rất mặn nồng. Ông thầy địa lý đeo mục kỉnh nhìn ngắm một lúc rồi nói rằng, cỗ quan tài được đóng bằng gỗ Ngọc Am là thứ gỗ quý mà ngày nay không còn nơi nào nhìn thấy, như vậy người nằm trong đó chắc chắn đã qua đời cả trăm năm nay. Mấy người thợ đào đất nghe nói, ai nấy đều tròn xoe hai mắt, nhưng lạ lùng là không ai tỏ ra sợ hãi, vì dường như hương thơm dìu dịu đã giúp trấn an cho họ. Khi mọi người cạy được nắp quan tài, lại thêm một điều ngạc nhiên đến sững sờ, là bởi trong cỗ quan tài có một thiếu nữ trẻ xinh đẹp, mặt mũi, hình dáng và quần áo đúng hệt như người mà Toàn tả lại anh vẫn gặp trong mộng. Thiếu nữ nổi lập lờ trong thứ nước đặc sền sệt có màu hổ phách nâu đậm, bốc lên hương thơm ngào ngạt. Gương mặt thiếu nữ hồng hào như đang ngủ, mái tóc xõa dài đen óng, trang phục vẫn chắc và mới như vừa may xong. Thầy địa lý trầm ngâm một lúc rồi nói. “Cô gái nếu không là con nhà quan thì cũng là con nhà bá hộ, nên mới được ướp xác bằng tinh dầu gỗ Ngọc Am, được quàn bằng quan tài gỗ Ngọc Am, linh hiển thiêng lắm, mọi người nhớ giữ mồm giữ miệng kẻo vạ oan cho cả nhà”. Nói xong thầy địa lý quỳ xuống chắp tay khấn lạy, niệm nam mô mấy câu rồi khăn áo quày quả ra đi. Trước khi ra đi ông còn không quên dặn rằng, mọi người phải quên hết chuyện này từ hôm nay để còn sống đặng với bá tánh trong thiên hạ.


Nói lời nói gió bay là nói vậy, chứ thực tình, đôi khi lời nói ám ảnh lắm. Bởi vậy, những người được vợ chồng Toàn thuê di dời hài cốt, sau khi dời quan xong, không ai dám nhận một đồng bạc, ai cũng nói, tiền ấy xin nhờ vợ chồng Toàn lo nhang đèn cúng kiếng cho cô gái, mong cô phù hộ độ trì cho họ được tai qua nạn khỏi.


Cuối năm ấy vợ Toàn hạ sanh một bé gái đẹp như tiên nữ, đặt tên là Ngọc Lam, nói trại đi tên gỗ Ngọc Am, bởi đứa bé giống cô gái trong huyệt mộ như đúc.

HTT


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com