trái tim pha lê

Thông tin cá nhân

traitimphale
Sinh nhật: 30 Tháng 9 - 1987
Nơi ở: Đà Nẵng
Yahoo: xiuc0.rednet  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Thượng Đế Ban Cho Con Là Con Gái..Sống Trên Đời Để Gặt Hái Đau Thương..!


I Love D. !
User Posted Image
Nếu thế gian đổi thay hàng chữ cái
Em mong rằng chữ T cạnh chữ D
Như hai trái tim bên nhau mãi mãi
Như mảnh tình em muôn kiếp kô fai

Nếu một ngày có ai đó chia đôi..
Đặt chữ D về khoảng không ngày trước
Chữ T kia bỗng giật mình vội khóc
Một trái tim thôi...Hạnh phúc bỗng xa xôi

Năm tháng qua lòng vẫn chẳng fai fôi
Tiếng "yêu" vẫn nằm trên môi nguyên vẹn
Dẫu đôi lúc gặp nhau trên trang giấy
Nhưng đâu còn là 2 chữ thuở bên nhau

Trong tình yêu em như chữ T kia
Dẫu người ra đi nhưng tình em mãi thế
Luôn đợi chờ với con tim nguyên vẹn
Mong ngày về..nối hai chữ : " T-D " Smilie

__for hubbie^^__

»»-(¯`v´¯)--» Love
“Không ai đáng để em khóc và người xứng đáng thì chắc chắn không bao giờ làm cho em phải rơi lệ ”.

"Hãy luôn luôn mỉm cười ngay cả khi bạn buồn bởi vì bạn không biết rằng ai đó có thể yêu bạn vì chính nụ cười đó".

"Đừng nên khóc vì những điều đã kết thúc mà nên cười vì những điều đã xảy ra".

"Trở thành một người tốt và biết mình là ai trước khi tìm hiểu người khác và đợi họ nhận ra mình là ai ".

"Khi mình vấp ngã hãy biết tự đứng lên và đi tiếp con đường mà mình đã chọn!"

(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

Đừng bao giờ
Đừng bao giờ che giấu cảm xúc thực của bạn. Hãy cười lên khi bạn cảm thấy hạnh phúc. Và đôi lúc bạn có thể khóc khi cảm thấy yếu lòng.

Đừng bao giờ ngừng nỗ lực. Nỗ lực sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn và đạt được những kết quả tưởng chừng không thể.

Đừng bao giờ đặt tất cả ghánh nặng của thế giới trên đôi vai nhỏ bé của bạn, hãy biết chia sẽ khi cần thiết.

Đừng bao giờ lo sợ trứơc tương lai. Nếu sống trọn vẹn cho ngày hôm nay thì một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với bạn.

Đừng bao giờ để mình bị tuột dốc vì mặc cảm lỗi lầm. Phải biết chấp nhận, đứng lên và học từ những thất bại đó!

Đừng bao giờ cảm thấy đơn độc, vì đâu đó vẫn có những người sẳn sàng chia sẽ cùng bạn - đó chính là bản thân bạn.

Đừng bao giờ nghĩ rằng số phận không bao giờ mĩm cười đối với bạn, hay bạn không thể thành công. Cánh cửa không bao giờ đóng mãi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thử thách đều có thể chinh phục.

Đừng bao giờ đánh mất niềm tin và từ bỏ những ước mơ, khát vọng của chính mình
user posted image


4 Trang < 1 2 3 4 >

 
Thằng Hiển đến chơi. Nó ong óng lên khi bước vào căn hộ chật chội của tôi "Đồ ăn còn hết đem ra nhậu coi hè!" Tôi phì cười "Mày kiếm được hột nào thì cứ nhậu đi." Mà thật, tủ lạnh trống không, nồi cơm cũng trống không. Bếp núc lạnh tanh. Ăn uống cần gì thì ra tiệm. Tôi không nấu nướng, cũng không thích rửa chén. Lúc ở nhà cũng bị mẹ mắng là con lười, nhưng đồ thì mẹ nấu, chén thì chị rửa, không đến phiên tôi rớ tay nên thành quen. Thật ra nếu tôi có nấu thì cũng không đến nỗi nào, có lẽ khét vài món và khê vài món là cùng.

Hiển ngồi xuống trước máy vi tính, "Phim hoạt hình đâu, tao coi tới tập 17 rồi..." Nó lải nhải gì đó, tôi để mặc nó loay hoay mà chúi đầu vào quyển sách. Nó chợt réo lên thích thú "Khắc Di, bồ mới của bà đây hả?" Tôi ngạc nhiên, "Hả, nói gì?" Nó đưa tấm hình ra, đắc thắng "Đây nè, có hình hẳn hoi. Đẹp trai quá cỡ nghe bà kia." Tôi lơ đãng "Ừ, nó đẹp, đẹp đến mức tao nghĩ nó bê đê. Và nó nhỏ tuổi hơn tao, đồ khùng. Bồ ở đâu mà bồ." Hiển trầm ngâm "Mày hay lượm về những thằng đẹp trai." Tôi cau mặt "Tao lượm hồi nào, tụi nó đi theo tao về thôi. Mà tụi nó đẹp bởi vì tụi nó đứa nào mặt cũng còn búng ra sữa." Tôi cũng không hiểu tại sao những người con trai chung quanh tôi đều nhỏ hơn tôi vài tháng hoặc một hai năm tuổi. Tôi bắt họ kêu tôi bằng chị mà chẳng ai làm theo. Họ lôi tên tôi ra xài đến nát hoặc họ kêu tôi bằng bà, xưng tui. Hiển năm nay 19 tuổi, cũng nhỏ hơn tôi một tuổi rưỡi nhưng đã có vợ và vợ mới sinh và có đánh nó chết nó cũng không chịu gọi tôi bằng chị. Còn tôi, có một mối tình đắp tay mà cũng bấp bênh. Hiển lại tò mò "Nhỏ hơn thì chết ma nào, tao với Ngọc đó thấy không? Thằng này đẹp trai vậy sao không dớt nó đi." "Nó đẹp trai thì thích con gái đẹp, lúc nào mới tới phiên tao. Hỏi nó "chiều sâu của tâm hồn là gì?" thì nó mù tịt, làm sao hợp với tao được." Hiển nhăn nhở "Con trai mà, ai lại không thích con gái đẹp, đến cả tao thấy gái đẹp cũng ngó mà." Tôi nhìn tấm ảnh của Thôi rơi trên sàn nhà, cặp mắt đen sâu lay láy như đang cười. Thêm một ảo ảnh sắp qua. Thôi ngồ ngộ, xinh trai nhưng như tôi nói, Thôi chỉ thích những đứa con gái đẹp mã. Cho xứng đôi vừa lứa mà. Nhớ giọng Thôi đãi đưa "Con gái thì phải đẹp và dịu dàng, cứ ai như bà, con trai chạy hết còn gì?" "Vậy tại sao ông Thôi nhà ta chưa chạy?" "Tại bị vấp té, té trúng bà gai góc không nên gỡ chưa ra, chưa chạy được" Rồi cười, vô thưởng vô phạt. Nhưng tôi biết ánh mắt của Thôi không thể rời nhỏ bạn của tôi mỗi khi nhỏ có mặt. Tóc nhuộm hung hung đỏ, mắt mang contacts xanh ngắt, thân hình bốc lửa và áo quần đúng thời trang. Cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi, Thôi nhỉ. Và tiền. Khi tôi hỏi thời buổi này người ta thích nhau vì cái gì, Thôi không ngần ngại trả lời liền "Vì kích thước của cái nhà bank." Tôi thích đùa với Thôi, nhưng ngại khi phải đi sâu xa quá, bởi tôi biết mình sẽ chán. Mà cũng sắp chán rồi, đùa mãi cũng chỉ những câu nửa vời. Thôi vẫn nồng nhiệt như lúc mới gặp tôi, cười những cái cười mà tôi thấy nhạt như nước ốc. Có lẽ vài ngày nữa rồi sẽ hết gọi hỏi han, hết cười đùa, và rồi lại đổ thừa khoảng cách cho thời khoá biểu, cho thay đổi của những lối đi về. Như Th., như V., như T. trước Thôi. Không phải tại ai, chỉ tại trái tim không đánh sai nhịp khi gặp mặt nhau, chỉ tại một đôi môi cười không làm cặp môi kia tự động cười theo. Chán thế đấy, tôi nào có kén chọn gì, tại trái tim bày trò mà ra hết. Thì thêm một người để chào khi bất ngờ gặp nhau ở nơi xa lạ nào đó. Tôi lúc nào cũng ráng giữ cho tôi và cho họ những kỷ niệm không đến nỗi tàn tệ để khi gặp lại nhau không ái ngại cho nhiều.

Giữa tuần chị dẫn cháu đến thăm. Chị thấy tôi chăm chỉ đọc thơ nhiều hơn đọc bài, gầm ghè "Mày, văn chương với thi phú, lo học đi con, mày còn học được thì ráng học, không khéo rồi như tụi tao đi cày ngày ra ngày vô vẫn nghèo kiết xác!" Tôi ầm ừ, biết sợ, nhưng mà có sao, tôi biết cái nghèo từ lúc nhỏ, biết không chết là đủ. Có lẽ tôi không biết sợ thì đúng hơn, nếu không thì đã cắm đầu vào kiếm thêm tiền, thêm jobs. Con bé cháu tôi lên ba, phá tanh bành kệ sách, lục tung những ngăn thoại ốm yếu thảm thương. Chị chợt cười khanh khách "Bé Ty coi coi dì Út mày có dấu thư tình trong đó hông con?" Tôi cũng cười, nhăn nhó đúng hơn là cười. Kỳ quặc như tôi, có thằng mắm nào viết thư tình cho. Con gái, tính tình lại cộc cằn như con trai, ăn nói cũng khô khan, cách suy nghĩ lại càng chết người. Việt Nam không ra Việt Nam, Mỹ cũng không ra Mỹ. Chơi vơi giữa hai bờ, như mọi người khác của thế hệ tôi. Từ bé đã hét nhạc rock, rollerblade vòng quanh cái cau mày của ba, của mẹ, lại không thể buông rời cây viết và những tập thơ. Cứ như là khối óc tách rời ra, một bên ôm lấy những Trịnh Công Sơn, những Nguyên Sa mà ru ngủ cho mình, bên kia ầm ào tiệc tùng với rượu mạnh và ngôn ngữ một thời xa lạ mà càng ngày càng quen thuộc hơn tiếng mẹ khuyên răn. Thật ra tôi giống như người ở lạc thế kỷ, chẳng hiểu tại sao tụi con trai mới lớn lại thích đi theo chọc ghẹo. Tôi biến chúng thành những đứa em trai bất đắc dĩ. Những người bằng tuổi, tôi biến họ thành những thằng bạn thân, đi bên nhau như những đường thẳng song song. Nhưng tôi tự an ủi mình, dẫu sao thì cũng đã kiếm được cho mình một người để yêu, để nhớ, để mộng mơ. Có điều câu nói đùa của mẹ tôi khi tôi than phiền rằng con trai không thiếu mà sao tôi không có một ai không ngờ lại vận vào người. Hữu duyên thiên lý... mà biết có ngộ không, Hoan ơi?

Cuối tuần về mẹ gọi, bảo về nhà chơi chứ lâu rồi không thấy tôi về. Tôi về, hết lăng xăng quanh nhà rồi lại lăn ra coi TV. Mẹ bảo sửa soạn rồi đi với ba me thăm bà cụ Lãng, mẹ của bác Sáu bạn ba, bà sắp chết rồi. Ngơ ngẩn, bà đã 84, nhưng tôi cũng không ngờ rằng nhanh thế, mới đám cưới anh tôi bà còn áo dài khăn đóng đi dự kia mà. Đó giờ ai cũng bảo bà thọ. Tôi lầm thầm, đang hoang mang thế này, đến đó thăm gặp người ta than khóc rồi lại buồn chết.

Mà cũng không đúng, người ta đầy nhà nhưng ai cũng nói vài câu về bà rồi lại chuyển đề tài. Họ nói chuyện mưa nắng, xe cộ, công việc, từ chuyện chính trị tới chuyện con mèo con chó đang nuôi trong nhà. Mẹ bảo tôi vào trông bà một chút. Tôi vào, thơ thẩn bên bàn tủ, ngơ ngáo như con mèo đi lạc. Bà gầy xóp, nằm thở khó nhọc trên giường, chăn vải kéo ngang ngực. Tôi cảm thấy lành lạnh, sờ sợ. Khái niệm về cái chết của tôi mơ hồ. Chị Tư, cháu gái bà bảo tôi ngồi chơi với bà hộ chị một lát để chị xuống bếp. Tôi cười nhẹ, cảm thấy vui vui với cách dùng từ của chị. Ngồi chơi. Bà nằm đó, có biết gì đâu mà tôi ngồi chơi. Mà tôi cũng không ngồi, rề rà từ bàn này qua tủ nọ, ngắm những đồ vật lạnh tanh trong phòng. Mai mốt bà mất rồi thì chúng còn lạnh lẽo hơn. Bà cử động trên giường, mắt mở hé "Con gái, lại đây bà bảo" Tôi đến gần bên, tay bà mấp máy dưới tấm mền vải. "Con gái bao nhiêu tuổi rồi?" Bà đã quên tôi. "Dạ, con 21 tuổi rồi bà ạ." "Chà, 21 tuổi thì còn trẻ quá. Can đảm lên con nhé, ...... không phải dễ có được." Giọng bà chợt yếu, tôi nghe chữ được chữ mất. "Bà nói gì ạ?" Nhưng đôi mắt già nua nhăn nheo đã nhắm nghiền, hơi thở của bà vẫn khó nhọc như người đẩy một xe đầy củi lên một dốc cao. Tôi thấy ơn ớn, muốn ra khỏi căn phòng ngay, nhưng chị Tư vẫn chưa trở lại. Bác Sáu dẫn vài người vào phòng, tôi chào rồi luồn ra ngoài. Mẹ đang rôm rả với các bà bạn. Ba trầm ngâm bên bàn trà. Tôi kéo cu Em ra vườn, ngồi nghe nó kể chuyện con sóc nâu vào vườn gặm mấy quả bí non. Chợt lẩn thẩn nhớ hình như đọc ở đâu đó, viết rằng con người trước khi chết thường có những phút tỉnh táo không ngờ. Tôi không biết thật hư, nhưng cảm giác khi bà cụ Lãng dặn tôi phải can đảm, không hiểu tại sao lại làm tôi rùng mình.

Chiều thứ Bảy, anh chị cháu chít kéo nhau về đông đủ. Nhà nhốn nháo, tụi con nít kéo nhau chạy, níu véo nhau khóc oà, dành giựt đồ chơi lăn ra thảm nằm tội nằm vạ. Loạn lên như cái chợ. Người dành phần ăn trước lúc nào cũng là tôi, ăn chung với tụi nhóc rồi canh chừng chúng cho anh chị và ba mẹ ăn cơm sau. Yên ổn được chút vì cái TV bật lên, hai đứa lớn chong vào coi, hai đứa bé hơn thì tôi chỉ cần bò với chúng lên xuống cầu thang thì yên chuyện. Tôi lựa đúng tuần mà về nên đầy đủ mặt mày. Cũng là điều tốt.

Sau buổi cơm sáng chủ Nhật, vừa dọn dẹp chị Hai vừa bắt mạch tôi hỏi dò "Mày có bồ chưa Út? Sao mấy tuần rồi không về nhà? Ở trển đi chơi phải không?" Anh trai trợn trạo "Thằng nào, nói tao biết tao coi mặt." Chị Ba ôm con cười dòn "Nó đi đứng ầm ầm, cục mịch như cái cột nhà mà bồ bịch gì!" Tôi hạ đòn tự kết liễu mình "Tướng em thì bồ tạ bồ lúa chứ bồ khỉ!" Anh chị cười phá, tôi cười theo, câu đùa vướng trên lưỡi đăng đắng. Ừ, thì thế, nhưng có thoát đâu. Anh tôi đánh đòn tâm lý cuối cùng "Vậy mày yêu ai chưa Di?" Choáng lên, trả lời làm sao bây giờ? Thì cười khì, nhơn nháo "Ai thèm yêu em?" Vị đắng trôi dần xuống cổ họng. Nói trại đi, để nỗi đau không bắt rễ, cho nước mắt tủi hờn không trào ra. Những câu giải thích vô lý cho những câu tại sao, tại sao, và tại sao không cần phải buông ra... Vô lý với họ nhưng hữu lý với tôi, nhưng làm sao cho họ hiểu? Làm sao cho không có những lời ngăn "Đừng dại như vậy! Yêu xa khổ lắm Di ơi." Nhưng có lẽ tôi dại thật mà, mười sáu tuổi khi Tùng hỏi "Tình yêu và của cải, Di chọn cái nào?" tôi đã không ngần ngại "Tình yêu!" Tùng cốc lên đầu tôi đau điếng "Vậy thì gặm đất để mà yêu đi bé con. Thời buổi này mà..." Ôi, Tùng ngày xưa say sưa hát nhạc tình và Tùng bây giờ của những tiệm nail, những típ những boa và những bàn tay manicured sáng loáng... Tôi lặng lẽ nhìn khoảng cách giữa tình bạn của tôi và anh loang rộng. Anh không phải là không có lý, nhưng giải thích làm sao cái cảm giác nồng ấm từ tận đáy lòng cuộn lên thành những giòng xoáy dịu dàng khi tôi nghĩ về Hoan?

Anh trai tôi hình như quên rằng anh vừa mới làm tôi ngất ngư với mấy câu hỏi vô bổ mà quay ra bật TV lên coi. Mấy chị bận bịu với mấy đứa trẻ bát nháo, nhưng cũng không ngừng trêu tôi với những mẩu chuyện ngày tôi còn bé. Ba mẹ tôi nhìn qua cửa sổ, nhìn ra vườn, như không dính líu gì tới trò khỉ của mấy đứa con lớn già đầu mà còn ầm ĩ như con nít.

Chiều, tôi vẫn còn nằm dài trên giường, uể oải sau giấc ngủ trưa. Mẹ ló đầu vào gắt, đi rửa mặt rồi tiếp khách. Tôi gần như bò xuống khỏi giường, ngạc nhiên không biết khách nào mà đến phiên tôi phải tiếp. Chán ngắt ba cái chuyện khách khứa. Tôi đang ngại tất cả mọi người lạ. Họ lạ lùng sao đâu.

Xã giao dăm câu, khách sáo dăm câu. Chán ra trò. Khách là "cô" Thu với một tên con trai lạ hoắc. Tôi gắt thầm, lại chuyện gì nữa đây? "Cô" Thu nhìn tôi, cười cười "Cháu mau nhớn quá chị nhỉ, phổng phao cả lên. Xinh gái ra phết!" Tôi vốn dĩ dị ứng với mọi lời khen tụng, nhưng với những lời khen mà tôi không tìm được .01% sự thật thì tôi càng dị ứng bạo. Và tôi chỉ cười, im lặng ngồi xuống bên góc sofa. Sự im lặng thường gây ra sự khó chịu cho người lạ. Thường thì tôi nói nhiều hơn sáo, nhưng chỉ với người thân. Nói bất cứ chuyện gì cũng được, đến cả Hoan cũng phải đưa tay đầu hàng "Di nói nhiều quá, nói không lại, chịu thua thôi." Dĩ nhiên là đầu hàng dỏm, bởi thường thì tôi nói ngang nhiều hơn là có lý. Nhưng hễ im lặng thì mặt tôi lại khó ưa kinh khủng. Tôi nhìn khó đăm đăm, mẹ bảo thế. Cứ như khúc gỗ biết đi, không mềm mại uyển chuyển. Hoan ví tôi như con ốc sên nặng vỏ, cứng ngắc bên ngoài mà mềm nhũn bên trong. Khi tôi im lặng, tệ nhất người khác có cảm giác như tôi không coi họ ra gì, nhẹ hơn thì họ nghĩ rằng tôi đang mơ màng ở một thế giới khác. Bởi tôi thường không để lộ rằng tôi đang nghe tuốt tuột những lời họ nói. Gã con trai bên kia cọ quậy, cố tìm mắt tôi để cười hoặc bắt chuyện. Tôi nhìn hắn một lần, cười một lần rồi nhìn lên tấm sơn mài treo trên tường như thể tôi chưa bao giờ thấy nó. Chán quá, không biết nơi ấy Hoan đang làm gì nhỉ? Tại sao tôi lại ngồi đây như con búp bê ngoan hiền trong ngày nghỉ của mình nhỉ? Và tại sao gã lạ mặt kia cứ ngọ ngoạy một cách khó chịu như ngồi trên lửa thế không biết, tôi đâu có ăn thịt gã đâu mà sợ. Ngán ngẩm, tôi quay sang nghe người lớn đang nói chuyện gì. Nghe mẹ tôi cười, tiếng cười ngập ngừng "Con bé còn đi học, chị ơi. Nó lớn đầu rồi mà y chang con nít, nghịch mà còn lì nữa." "Thế à, xem cô ra người nhớn rồi ấy chứ! Ra con gái hẳn hoi!" Tiếng cao tiếng thấp choảng nhau ơi ới. Tôi thầm thấy nên phải cảm ơn mẹ tôi, dù không hiểu tại sao.

o0o

Đời vẫn cứ không đâu vào đâu. Tôi vẫn lêu bêu như người rách việc, làm vừa đủ sống cho mình còn những trách nhiệm và phận sự dẹp tuốt qua một bên dù biết rằng mình đã lớn. Gia đình vẫn cứ ầm ào náo nhiệt, nửa răn đe nửa thương yêu bảo bọc. Tình xa vẫn không gần thêm được chút. Tôi gồng mình lên, tự thuyết phục mình rằng mình hạnh phúc, rằng nỗi đau âm ỉ từ cuối đáy lòng là không cần thiết. Linh cảm rằng bất kỳ một lúc nào đó, hạnh phúc kia sẽ rời xa tôi, không có gì ở bên tôi mãi, nhưng đã phóng lao rồi... Tôi tự đặt mình vào một chỗ trống, đặt những suy nghĩ vào những hốc tối để khỏi phải nghe chúng cứa vào hồn đau điếng.

"Khi pha lê vỡ, Hoan có nghe tiếng khóc của chúng không?"

Những câu hỏi vớ vẩn, như tôi vớ vẩn. Và tôi hình dung được mặt Hoan cau lại "Lại hỏi gì đâu nữa rồi." Tôi muốn hỏi tiếp "Hoan ơi, khi cuộc tình chúng mình vỡ, liệu Hoan có nghe thấu tiếng Di khóc hay không?" Có hay không, Hoan ơi? Nhưng tôi phải im lặng, bởi Hoan cũng thường im lặng, mà sự im lặng chứa đầy bão tố bên trong lúc nào lại dễ chịu bao giờ...

 
Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ trước đến nay, nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” của mấy gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ ràng, logic và có thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao cho nhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài toán chứng minh cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé!



Bài toán tình yêu

Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.

Giả thiết 1 : X yêu Y

Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ.
Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?”

Biện luận:

“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ.

Giả thiết 2 : Y yêu X

Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể.

Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé !

Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ !

Biện luận:

Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp!

Từ (1) và (2) =>

Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau

Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm.

Biện luận:

Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi.

Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X

Chứng minh: không tìm ra

Biện luận:

Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.

Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y

Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.

Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X

Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !

Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !

 
Vậy thì có gì là lạ! Con gái - con trai đi thi tốt nghiệp cũng như nhau thôi chứ! Thế mà buổi tối trước khi lên đường ứng thí, má tôi lo lắng dặn dò:
- Con à, chuyện thi cử rất quan trọng. Con gái đi thi phải ý tứ!
Tôi cắc cớ:
- Ý tứ là sao má?
Má tôi chép miệng:
- Trời ơi! Con gái con đứa gì mà...
Tôi cười hì hì:
- Thôi má ơi! Thi tốt nghiệp dễ òm, ai mà không đậu!
- Con còn trẻ người non dạ quá - bà thở dài - đi thi, con phải chú ý đến những đứa ngồi kế mình. Ðừng hỏi ai, cũng đừng cho ai hỏi, không khéo bị thầy cô rầy nghe con. Nhất là mấy đứa con trai, nguy hiểm lắm! Tụi nó hay cục cựa, con gái má mà ngồi kế cũng bị phiền phức...
Không biết má tôi còn nói đến bao lâu nữa, nhưng có lẽ khi phát hiện ra tiếng "khò... khò...", bà đã lặng lẽ giăng mùng cho tôi.


*
* *

Sáng.
Hôm nay má tôi nấu một tô hoành thánh đặc biệt. Dù đã dậy từ sớm tinh mơ, tôi vẫn không ăn thong thả được. Biết rằng thi tốt nghiệp "ai mà không đậu" tôi vẫn thấy sờ sợ thế nào.


*
* *

Tôi thì thào:
- Ê, phòng 503 ở đâu?
Nhỏ Hồng gắt lên:
- Mày lảm nhảm cái gì vậy? Nói lớn chút coi!
Tôi thấy tức cười quá mà cười không nổi. Tại nó không biết ấy chứ, cái tật của tôi mỗi khi đến đâu có không khí thi cử là tự nhiên "volume" giảm đột ngột.
- Chuông rồi kìa, đi đi. - trên lầu mà mày quên rồi sao?
Tôi líu ríu lên cầu thang. Bỗng dưng hôm nay tôi ngoan ngoãn lạ kỳ, bị nó chỉ huy ngược!

Vừa vào đến chỗ ngồi, tôi muốn té xỉu. Lù lù bên cạnh tôi là một tên "con trai, nguy hiểm lắm" Tôi nhăn trán nhíu mày dữ dội, cố hình dung lại "bài diễn văn" của má tôi để đem ra đối phó. Nhưng chỉ nhớ câu "đi thi, con phải... " tôi đã thấy "lên ruột".
Bỗng một giọng ồm ồm làm tôi giật bắn:
- Bạn nhức đầu hả?
-.....
- Tôi có dầu nè!
-.....


*
* *

Ðề Hóa quả nhiên "dể òm", làm rẹt rẹt 30 giây đã xong phần lý thuyết. Hà! - Tôi xoa tay - bài tập này chỉ cần 15 phút nữa là ngồi chơi được rồi.

Sao kỳ vậy cà? 15 phút trôi qua, tôi hơi hoảng. Ra số âm là sao? Mồ hôi trên trán bắt đầu nhỏ toong toong. Tôi liếc sang bên cạnh. Hừm! Hắn đã xếp bài ngay ngắn tự bao giờ, còn bấm viết tanh tách nữa chứ! Lúc này tất cả tập trung vào việc đấu tranh tư tưởng dữ dội: hỏi hay không hỏi? Cô giám thị đang ngồi trên bàn giáo viên, nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Thỉnh thoảng có tiếng xì xào, cô chỉ suỵt suỵt vài cái. Tay chân tôi đột nhiên lạnh toát, lóng ngóng như que củi.
- Ê... ê... - Tôi thì thào một cách tuyệt vọng - "Ấy" ơi "ấy"!
Phòng thi im phăng phắc, đến nỗi một con ruồi bay ngang còn nghe tiếng nó vuốt râu. Thế mà hắn vẫn ngồi im như tượng, chẳng thèm đếm xỉa gì đến tín hiệu cầu cứu của tôi. Ðúng là đồ... đồ con trai!


*
* *

- Reng!... Reng... reng..!!
Tôi hậm hực đứng dậy, gom vội viết thước vào hộp, đành để dở câu cuối bài tập Hóa, tức thật. Bên kia, hắn cũng lục tục đứng dậy.
- Làm bài được không bạn?
- Hừm!
Tôi rảo bước ra khỏi lớp, không nói thêm lời nào. Hắn phóng theo sau, í ới:
- Ơ nè... Bạn gì ơi! Ðợi với...
Tôi hòa vào đám đông, mất hút. Con trai - thật đáng ghét!


*
* *

- Con nhớ kỹ lại coi, có để trong cặp không?
- Chắc chắn mà! - tôi phát cáu - Thôi khỏi thi luôn!
- Trời ơi, có thẻ dự thi mà cũng để mất nữa!
Quang cảnh phòng tôi như bãi chiến trường, quyển sách nào cũng được lục soát cẩn thận. Thẻ dự thi, một mảnh giấy vô tri vô giác nhưng đối với tôi lúc này quý giá biết bao. Tôi đùng đùng dắt xe ra cổng.
Tại sao bao nhiêu rắc rối cứ đổ lên đầu mình thế này?
Tôi tự nhủ: "Bình tĩnh, còn thẻ học sinh, đâu có sao!". Thế mà vừa đến văn phòng, tôi đã bật khóc nức nở:
- Hu... hu... Em làm mất thẻ dự thi rồi!
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồm vào tôi, thương hại. Một thầy giám thị đến, ôn tồn nói:
- Thôi, em cứ lên thi bình thường, rồi làm đơn cớ mất sau.
- Hic... hic... cảm ơn thầy... hic!
Sắp đến giờ phát đề rồi! Tôi chạy ba chân bốn cẳng, nước mắt nước mũi còn tèm lem. Và, vừa đến nấc thang cuối cùng, tôi bỗng thấy... cái thẻ! Hắn mỉm cười:
- Hôm qua bạn quên, mà Vinh kêu bạn không nghe!
Tôi hóa thành Thị Hến.


*
* *

Tôi giãy nảy:
- Vinh này cứ chọc người ta hoài, tui ăn luôn ly chè của ông bi giờ?
Hắn lại cười:
- Thôi không nói nữa. Bây giờ trước mắt là thi Ðại học. Hôm nay mình làm "Hội nghị Diên Hồng" quyết tâm thi đậu nha!
Tôi bỗng nhớ lại lời má tôi "bình luận" ở nhà:
- Hừm! Con gái tốt nghiệp!
Còn con gái Ðại học thì sao nhỉ? - Tôi tự hỏi.
Nắng chiều ửng hồng trên những cánh hoa phượng đang rơi... rơi...


 
Tôi ngắm nghía tên con trai ngồi trước mặt mình một cách chăm chú . Buổi trưa, thư viện vắng tanh . Mới qua Tết có ai muốn chui đầu vào học ngay đâu, chẳng ai muốn biến mình thành mọt sách ngay cả . Ban đầu, bọn sinh viên bảo nhau cần phải chơi để níu kéo không khí Tết, gọi là "dư âm" người ta sẽ níu kéo gì nữa, chỉ biết chơi rảnh rang được ngày nào hay ngày nấy . Học thì học quanh năm ngày tháng, chứ chơi thì được bao nhiêu . Tôi không có chỗ chơi nên đành rúc vào thư viện ngồi chờ thời gian chậm rãi trôi qua, tốn 200 đồng nhưng bù lại được tiếng ngoan ngoãn . Cái đứa tính đó, có lấy kính hiển vi mà tìm cũng chẳng trông thấy nó ở đâu trên người cái con bé tôi . Chị thủ thư uể oải ngáp vặt làm tôi cũng chẳng có hứng mượn sách . Đành lại bàn ngồi nhìn ngơ ngáo, nghĩ vẩn vơ . Nếu ai quen trông thấy tôi cảnh này chắc sẽ ngạc nhiên lắm . Rằng tại sao một con bé "ngoan hiền" thế này mà lại ... Bọn con trai bây giờ, chúng nó chỉ thích những đứa con gái ngoan hiền thật sự thôi, biết làm nũng, nhõng nhẽo để các chàng có thể "bộc lộ tính nam nhi". Còn những đứa "cáo già giả dạng ..." như tôi, chẳng đứa nào dại dột làm quen để bị sai vặt . Thật một lũ khôn ngoan!

Nhưng anh chàng này thì lại khác . Từ lúc đến, anh cứ cắm cúi với quyển sách tiếng Nga dày cộp, gõ một cái là vỡ toác đầu như chơi . Một tay giữ sách, tay kia lật từ điển soàn soạt phát sốt ruột, lại còn ghi chép nhoay nhoay, mắt liên tục di động giữa quyển sách và từ điển . "Thế mà anh ta không cận nhỉ ?". Tôi tinh quái nghĩ . Kệ anh ta nghiên cứu sách, tôi ngồi nghiên cứu ... anh ta vậy!

Con trai mà có mái tóc bồng bềnh gợn sóng, mắt đen láy, rèm mi dài, cong tớn lên thế kia, đôi môi dày, đỏ thắm hơi trễ xuống như làm nũng, lại có bờ thế kia thì đa tình lắm, cũng không sướng gì . Lúc anh bặm môi, nhíu mày, tôi giật mình thoáng nhớ đến một người, à đó là người đàn ông trong bức ảnh má treo tường, bảo đó là cha . Cha cũng có đôi mắt đẹp như thế, đôi môi dày có bờ như thế, và cha khổ . Má không nói cha còn hay mất, chỉ bảo "Mày giống hệt thằng cha mày!" rồi thút thít khóc . Mỗi khi như vậy, tôi chạy đến bên gương soi, chỉ thấy một con bé có đôi mắt ốc bươu đen láy, ngoài ra chẳng có gì gây ấn tượng cả . Thật khác với người đàn ông trong ảnh . Nhưng như thế vẫn hơn, đỡ bị bọn trẻ con trong làng gọi là "đồ không cha!".

Cộc ... cộc ... cộc ...! Tôi giật mình nhìn xuống, va ngay phải ánh mắt sắc lẻm của anh ta . Thì ra, nãy giờ thả hồn đi chơi mà mắt tôi lại đậu trên mái tóc anh ta hèn gì ... Anh đánh động tôi bằng cách gõ bút xuống bàn đôi môi mim mím như cười: "Sao chị nhìn tôi kỹ thế ?". Tôi đỏ mặt vì "được làm chị" song vẫn tỉnh táo phản đòn: "Tôi đang cố hoàn thành bức tranh con ngáo ộp để dọa cho con bé hàng xóm chịu đi ngủ ". "Vậy đó được không ?". Anh hỏi với vẻ ranh mảnh . "Nó còn ở trong đầu tôi". "Không sao! Tôi đã có cách!" Nói rồi anh chộp lấy tay tôi đang để trên bàn, nheo mắt nhìn vào mắt tôi khiến tôi nhắm tịt mắt lại vì sợ và xấu hổ, cố vùng mạnh để "đòi tay lại cho ... em". "Chị nói dối phải không ?". Tôi gật đầu thú nhận mà mặt lại vác lên "Sao anh biết ?". "Chị sợ tôi thì làm sao chị dám vẽ con ngáo ộp ?". Tôi cười hì hì khỏa lấp, thấy anh chàng này cũng hay hay nếu không muốn nói là thú vị . "Mình làm quen nhé! - anh đề nghị, thấy tôi chun mũi ngần ngừ (vờ suy nghĩ để làm cao), anh bảo:

- Chị có thể trả lời sau cũng được mà! Tôi có thể đợi .

Tôi đến thư viện thường xuyên hơn và không còn than thở tiền gửi xe đắt nữa . Quen anh, tôi biết thêm được khá nhiều điều, rằng tại sao con gái cần phải biết nấu nướng giỏi và có nữ tính . Bây giờ tôi mới hiểu tại sao mình lại bị người ta bỏ rơi một cách không thương tiếc, và con gái, chỉ ngoan hiền, biết làm nũng không thôi thì chưa đủ . Tôi có thể ngồi suốt cả buổi chiều nghe anh thao thao bất tuyệt về món cóc dầm hay mứt tắc ... Giá như anh là con gái thì hay hơn, với những "chi tiết lệch" của con trai, với con gái thì rất phù hợp . Là con trai nên trông anh xanh xao, có vẻ yếu đuối, con nhà làm sao ấy . Tôi bảo: "Tôi sẽ gọi anh là tiểu thư nhé!". "Tiểu thư à ? - anh ngạc nhiên - Sao không phải là công chúa như mọi người thường gọi ?". "Không! Mình em một tên cơ . Với lại công chúa cũng có nhiều o "kinh khủng ... khiếp lắm!". Anh gật đầu cười "Vậy chị sẽ là Hoàng tử nhá!". Tôi gật đầu cười , hiền lành thấy rõ .

Chán ngồi thư viện, buổi chiều hai đứa đạp xe lăng quăng trên phố . Thích thì cùng hát tướng lên những bài hát không đầu không đuôi rồi phá lên cười, mặc thiên hạ dòm ngó cho rằng hai đứa có triệu chứng điên . "Hoàng tử này! Có phải khi điên, người ta sẽ không còn nhớ gì hết, phải không ?". Tôi gật, chưa kịp thắc mắc thì anh đã thẫn thờ nói: "Ước gì mình có thể điên!". "Vớ vẩn!". "Tôi đang buồn lắm, em biết không ?". Tôi đùa, cố ý kéo anh ta ra khỏi vùng sương mù dày đặc "Tiểu thư mà dám gọi hoàng tử là em à ? Ngược đời thế ?". "Ừ nhỉ ? Vậy là điên rồi đấy!". Tôi nhăn mặt cáu kỉnh: "Đừng nói nữa, được không ?". Anh bỗng nhìn vào mắt tôi như lần đầu . Tôi thấy trong mắt anh cả một trời mây giăng tăm tối đến rợn người, hình như có ai đang kêu cứu . Tôi run bắn, bàn tay lạnh ngắt nhưng lại vã mồ hôi trong tay anh . Anh buông tay tôi ra, lặng lẽ quay đi "Xin lỗi hoàng tử . Đôi mắt của tiểu thư đã bị câm . Nó không biết nói!". Tôi định lên tiếng thì anh vội vàng đề nghị "Chiều rồi, mình về thôi!".

Mấy buổi chiều tôi không đến thư viện, thấy nhớ vô cùng chỗ ngồi quen thuộc . Nhớ những câu chuyện anh nói trong lúc giảng bài cho tôi . Ở bên anh, tôi không thể nổi nóng dù một phút . Lại thấy buồn cười cho mình . Ừ, tôi nhớ anh, tại sao lại không thể chứ ?

Anh không đến thư viện, ba ngày, rồi một tuần . Tôi cứ đinh ninh cho rằng đó là cách anh trả thù tôi . Cũng tự nhiên biến mất không lời từ giã như tôi . Rồi anh cũng phải xuất hiện thôi, coi thử ai gan hơn cho biết .

Một tháng trôi qua, tôi chẳng thể gan hơn được nữa . Buổi trưa, từ giảng đường về tôi ăn quấy quá cho xong bữa rồi chộp lấy xe, đạp đến thư viện, chẳng học được gì, chỉ chờ ... Tôi không còn là tôi nữa, ngắm mình trong gương tôi thấy một con bé tôi lạ lẫm, vẻ gai góc biến mất . Đôi mắt ốc bươu giờ không trợn lên mà buồn vơ vẩn và đẹp . Mái tóc loe ngoe dài chớm vai cũng chưa được tôi đe dọa cắt cụt theo kiểu nào tôi thấy hay hay . Trời ơi, tôi có còn là tôi nữa hay không ?

Lo lắng đến phát điên nhưng tôi chẳng thể làm gì, chẳng biết hỏi thăm ai . Cái trò "tiểu thư" với "hoàng tử" làm chúng tôi chẳng biết tên thật của nhau, mà cũng chẳng quan tâm nữa cơ, để đến bây giờ ...

Anh xuất hiện, người gầy gộc và xanh rớt như tàu lá, nhìn cũng đủ choáng váng chóng mặt . Tôi lao đến bên anh, nghẹn ngào chẳng nói được lời nào, nước mắt cứ trào ra . Anh phân bua "Bị ốm, phải nằm viện!". Tôi giận dỗi "Sao không thèm báo tin ?". Anh khẽ thở dài: "Biết ở đâu mà báo, với lại ... thôi!". "Để ghi địa chỉ cho!". Anh gượng gạo cười "Không cần nữa đâu vì tôi sắp đi xa rồi!". Tôi òa khóc . "Hoàng tử, đừng khóc thế người ta cười cho . Lần này tôi đến để chia tay . Chúc em ở lại hạnh phúc!". Tôi chẳng buồn vặn vẹo vì từ "em" nhẹ bổng, mắt nhòa lệ nhìn anh run rẩy đứng lên, khẽ nắm tay tôi rồi đi ra, không nhìn lại một lần . Một đám lá vàng rơi xuống như ai rắc, một cái lá cong queo đậu trên vai anh . Anh nhẹ nhàng gỡ nó xuống, ngắm nghía một lát rồi dùng một cái que đào đất chôn nó . Tôi lạnh người "Đừng chôn nó anh . Mùa xuân, nó sẽ sống lại mà". "Mùa xuân ư ? - đã qua lâu lắm rồi . Vậy em là mùa xuân nhé!".

Tôi len lén đạp xe theo anh suốt cả buổi chiều . Hy vọng sẽ biết được điều gì đó dù nó có làm cho tôi chết vì buồn chăng nữa . Anh đạp xe chậm rãi qua tất cả những con đường quen thuộc mà hai đứa đã đi, nhìn chăm chú vào quán café hai đứa từng ngồi . Và cuối cùng, anh dừng xe trước một ngôi nhà sang trọng, có cánh cổng màu xanh bợt bạt, lạnh lẽo . Tần ngần một lát, bất ngờ anh quay phắt lại nhìn tôi . Thì ra anh vẫn biết có tôi theo sau . Không trốn được nữa, tôi đến bên anh, nhìn sâu vào đôi mắt con gái ấy nhưng chẳng thấy được gì . Anh cũng lặng lẽ nhìn tôi . "Anh sắp đi đâu xa hở ?". Anh gật . "Anh đi xuất cảnh hả ?". Anh cười méo mó "Xa lắm, đến nỗi dù rất uốn tôi cũng không thể mang theo em được!". "Tại sao ?". "Tôi xin lỗi đã không nói gì được với em . Cũng như tiểu thư chẳng thể nói g`i cùng hoàng tử".

Tôi điếng người, linh cảm có chuyện gì khủng khiếp lắm sắp xảy ra . Anh nhấn chuông gọi cổng . Một người đàn bà đi ra "Cậu Hai, bà và bác sĩ đợi cậu từ nãy giờ!". "Tôi từ giã bạn". Tôi hét lên "Không!". Anh buồn rầu nhìn tôi "Cảm ơn mùa xuân . Hãy đợi cho đến khi chiếc lá xanh trở lại nhé!" rồi lách mình vào cổng, vội vã như người chạy trốn . Người đàn bà nhìn tôi, nửa như cảm thông, nửa như thương hại "Về nhà đi cô! Chẳng còn hy vọng gì đâu ?".

o0o

Bây giờ, mỗi lần đi ngang qua cánh cổng màu xanh nhạt ấy tôi lại nghển cổ nhìn vào như vô thức, và sau đó lại lang thang khắp phố với chiếc lá vàng trên tay . Tôi đã chờ, nhưng nó đã thực sự chết hẳn . Có một lần tôi đánh bạo bấm chuông gọi cổng thì nhận được câu trả lời "Đã từ lâu rồi, ở đây không còn "tiểu thư" nào hết".

Tôi lại đạp xe đi, dừng lại trước thư viện, ngồi đọc những cuốn sách cũ, dù bây giờ tiền gửi xe đã tăng lên 300 đồng ...

 
Tháng chín mưa dầm trên mái ngói

Người ra đi chia nửa trời sầu

Chẳng lẽ như chim lười biêng hót

Mà người thì thôi đã quên nhau .



Ai mà đặt ra mấy câu thơ trên chắc phải thất tình lắm , đau khổ ghê lắm mới não nuột đến vậy. Mà lại là tháng chín. Tháng chín với những cơn mưa đêm dầm dề như đêm nay, những buổi chiều liên tiếp không có lấy một hơi ấm. Tháng chín se sẽ bàn tay lạnh cóng, buồn buồn con tim rét run. Mùa thu trong Nam không có nắng vàng đã đành , sao lại còn cưu mang chi những cơn mưa tháng chín. "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói... Mà người thì thôi đã quên nhau ! ".



Tấm thiệp cưới nằm chỏng chơ trên bàn. Cầm nó lên trong tay, tôi nghìn lần muốn xé đi nhưng lại sợ lỡ tay chạm phải tên con người phản bội đó. Khi còn sống, mẹ tôi hay bảo người ta ai cũng có cái tốt cái xấu , mà khi đã xấu rồi thì dễ đi đến tàn nhẫn. Quân thuộc loại này bởi đã tàn nhẫn bỏ rơi tôi, tàn nhẫn đi cưới vợ rồi tàn nhẫn gửi thiệp cưới cho tôi. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, họ sẽ cưới nhau. Hai chữ H và Q quấn quít đầy thách thức , dải ruy băng màu hồng nằm vắt vẻo ngang ngược . Thì ra tôi đã thua cuộc bằng một cái phủi tay nhẹ nhàng , nhẹ nhàng đến mức tuyệt vọng rũ ra rồi mà vẫn chưa tin là sự thực .



Tiếng chuông inh ỏi làm tôi chợt tỉnh. Vừa dắt xe vào cổng , nhỏ Thủy vừa làu bàu: "Khi nào có bà ở nhà là tui mệt. Bà chậm chạp vậy hèn chi không giữ nổi ông Quân". Nhìn ánh mắt lạc thần và tấm thiệp cưới lạc lõng trên tay tôi... nó ngưng bặt , quăng xe đạp vào góc tường, ôm vai tôi và nói :" Thôi đừng thèm buồn, thật là đồ khốn nạn".

Quân có khốn nạn không nhỉ, tôi tự hỏi. Thủy ấn tôi nằm xuống giường , tay vớ lấy tấm thiệp . Nó bĩu môi giọng như an ủi tôi: " Bà xem này, họ sến không chịu được , thiệp gì in quê một cục, màu mè và thơm sực nức ". Thấy tôi cứ im như thóc, nó cụt hứng rút ra khỏi phòng. Mãi đến lúc này tôi mới khóc, nước mắt ở đâu cứ trào ra không dứt, tôi khóc đến mỏi mệt rồi ngủ quên, cửa phòng cũng không đóng ,còn gì nữa đâu mà mất ! Rồi cơn mưa bất chợt đánh thức tôi dậy và không sao ngủ lại được nữa. Thử tưởng tượng tôi nằm yên như thế, mắt nhìn lên trần nhà, tháng chín mưa dầm trên mái ngói...



Lạ thay, sau một đêm gần như không ngủ tôi thấy mình tỉnh táo trở lại . Ngồi bó gối trên giường. tôi chiêm nghiệm lại những gì đã xảy ra . Đối với một đứa con gái hai mươi tám tuổi thì nói chung mọi sự cũng không đến nỗi quá tồi. Tôi mất một tháng để quen Quân, Quân mất hai tháng để theo đuổi, hai đứa mất hai năm để yêu nhau. Quân mất một ngày để nói chia tay và một tháng để đi lấy vợ . Tất cả đều rành mạch và tròn trịa. Tôi biết không phải Quân muốn mời tôi mà thật ra đó là ý của Hạnh . Tôi đã lầm nó ngay từ đầu . Trước đây tôi đã từng ngồi sau lưng Quân, ôm eo tình tứ khi chạy ngang Hạnh. Quân hỏi vọng ra sau:" con bé nào trông nhà quê vậy. mới vô làm chỗ em hả ?" Tôi cười giòn tan: "Ừ, mới vô. Hiền lắm, anh làm quen không? Sau đó rất tự nhiên tôi giới thiệu Quân với Hạnh khi lại tình cờ gặp nhau trên đường đi làm về. Nó cười nhỏ nhẹ, hiền khô: " Dạ, em rất mến chị Thảo, bây giờ lại được làm quen với anh Quân".

Đấy vậy mà bây giờ họ chuẩn bị lấy nhau, để nay mai này đến phiên tôi sẽ nói : " Dạ , tôi rất mến Hạnh, bây giờ lại được biết anh ".

Buồn cười thật, thì ra chuyện gì cũng có thể xảy ra trên đời này. Ngay cả cái đứa ra vẻ hiền thục nhất cũng thành quỉ quái táo bạo khi yêu . Nó đã cướp Quân lúc nào tôi không biết. Chỉ biết một ngày kia tôi tình cờ chở Thủy đi thi ngang nhà Quân lúc tờ mờ sáng, thấy Hạnh từ cổng bước ra , bàn tay họ níu kéo nhau dưới vòm hoa giấy. Tôi hiểu như vậy là hết. Mà hết thật rồi còn gì!

Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có lúc mình ngồi trong căn phòng vắng lặng này, đối mặt với nỗi thất vọng, tự mình an ủi mình, và lạ lùng hơn là tìm cách bào chữa cho họ . Tôi thấy mình giống như cô bé tội nghiệp trong bài hát Sad movies (Chuyện phim buồn) . Có điều tôi không còn mẹ để được mẹ hỏi vì sao con khóc. Tôi nào có thèm nghĩ đến họ đâu, nhưng hình ảnh họ bên nhau cứ làm cho đầu tôi rưng rức. Vậy là cái bàn tay hay nắm tay tôi bây giờ đang nắm một bàn tay khác , chiếc xe hay chở tôi đi giờ chở một người khác, cái tật gãi gãi đầu tôi ghét cũng

trở thành một thói quen đáng yêu của người khác . Một người mà công bằng để nói , tôi thấy thua kém tôi nhiều (?).



Trong lúc tôi đang gậm nhấm cơn đau của mình thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi muốn bảo "vào đi" mà tiếng nói không phát ra được. Thật không có bệnh chi quái lạ như bệnh thất tình. Khi người ta bỏ mình rồi thì tựa như bao nguồn lực biến mất , hồn phách lơ lửng, mặt mày ngơ ngác, bơ phờ. Thủy bước vào, tỏ ra nhẹ nhàng, lịch sự như lúc gõ cửa.

Đứa em gái ân cần ôm lấy cánh tay tôi , vỗ vỗ nhẹ như ru tôi ngủ . Dường như nó muốn khuyên tôi: "hãy ngủ đi, quên đi, tất cả chỉ là một con zéro to tướng !".

Ừ nhỉ, tại sao tôi lại có thể lụy vì một người như thế kia (dù rằng nói cho cùng thì người ấy quả là đẹp trai, học giỏi và có nhiều tài vặt !)

Sự vuốt ve non nớt của Thủy làm tôi thấy mình sáng suốt lại và manh nha trong đầu một kế hoạch phục thù. Phải làm sao cho Quân cũng đau như tôi đau. Cái gì ngăn cấm tôi dự tiệc cưới của họ chứ ? Đấy đã mời thì đây sẽ đi , đường hoàng đi, thản nhiên đi. Hay là mình sánh đôi với Phi hoặc tỏ ra thân mật với Thắng . Dĩ nhiên mọi người là bạn thân của nhau nhưng có sao đâu nào ! Phải như vậy mới đầy kịch tính . Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên và ánh mắt tiếc nuối của Quân khi thấy tôi vui vẻ bên những người kia. Tôi sẽ ra vẻ hững hờ khoác lấy tay Phi. hoặc thân mật sửa chiếc cravate của Thắng Vậy là đủ để "nó" chết rồi ! Nó bỏ mình, nhưng nó không đành lòng nhìn mình đi với người khác. Khi đi ngang nó, mình sẽ nheo nheo mắt, rồi cười cười. Phải ráng làm sao cười nửa miệng thôi , làm sao cho có vẻ khinh bạc một chút. Cái kế hoạch lẳng lơ tôi vạch ra thật là quyến rũ ! Tôi đập vai Thủy:" ngồi dậy đi với chị". Thủy lơ mơ: " Đi đâu bây giờ?" Tôi vỗ lên má đứa em thân thiết: "đi mua vải may đồ dự đám cưới Quân ".



Ngày tôi nhọc lòng chuẩn bị rồi cũng đến . Sau những cú phone hẹn hò với Thắng với Phi, dặn họ chờ tôi đến. giữ chỗ cho tôi, tôi thấy mình đã đủ hành trang để bước vào bạo loạn. Chiếc áo mới may thật đẹp , thật thời trang (có điều Thủy nói nó hơi hở hang, không hợp với tính cách tôi). Tôi nhún vai : " nếu hở đẹp thì cứ để cho nó hở. Biết đâu Quân đã cưới tao nếu tao bạo như con Hạnh ". Thủy lắc đầu không nói gì. Từ lúc nào em tôi đã nhìn tôi băng tia nhìn thương hại ?

Có ai ngờ đâu vào phút chót kế hoạch của tôi bị phá vỡ . Một va chạm không đâu trên đường đã làm tôi kẹt xe gần nửa tiếng đồng hồ Khi tôi tới nơi thì khách mời đã đông đủ, nhìn mãi không thấy Phi và Thắng đâu . Tôi len lỏi giữa những dãy bàn, có những cặp mắt nhìn vào đôi vai để trần của tôi . Giữa lúc đang lúng túng không biết ngồi vào đâu thì bỗng có tiếng người nói: "Cô ngồi vào đây cũng được, chỗ này còn trống ". Tôi quay lại, không biết làm gì hơn là làm vị khách cuối cùng bên chiếc bàn đã đầy người. Miệng lí nhí cảm ơn, tôi đảo mắt nhìn quanh. Toàn là người lạ. Bên phải là một bà mập ú đeo đầy nữ trang . Tò mò nhìn qua bên trái. thấy một đôi mắt đen dưới hàng chân mày rậm. Giữa lúc đó thì người ta bắt đầu giới thiệu cô dâu chú rể. Trong tiếng nhạc thiêng liêng, Hạnh hiện ra rạng rỡ bên Quân tươi tắn. Tôi nghe như mình đang trôi tuột xuống, xuống mãi một vực sâu không đáy. Cho đến lúc này đây tôi mới biết mình là một đứa ngu . Mọi thứ nghị lực giả tao tôi cố tình ngụy trang bỗng chốc như những hình nhân bằng giấy rã tan ra trong mưa . Lại mưa "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói, người ra đi chia nửa trời sầu...".

Không phải Quân đang ra đi đó sao ? Những tràng vỗ tay dồn dập khiến tôi lấy lại cảm giác. Tôi ngợp mắt khi những chiếc ly nâng lên. bia rượu sóng sánh. Nước mắt ở đâu rơi vào trong ly. Không phân biệt được đâu là thủy tinh đâu là giọt lệ. Vậy là xong, và đây là sự thực. Tôi đã vĩnh viễn mất Quân, sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy. Sao tôi đến đây làm một tên hề khốn khổ. Không, tôi phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức . Chiếc áo hở vai những trò kịch tôi định đóng với Phi và Thắng quả là vô duyên và trơ trẽn . Tất cả chỉ là những bám víu nông nổi trẻ con. May mà họ đã không nhìn thấy tôi. Rồi rón rén như một con mèo vụng trộm, tôi khẽ đứng dậy. lần bước đi về phía cửa Không ai chú ý vì họ mải nhìn lên sân khấu nghe người ta giới thiệu bà con hai họ . Tôi miên man đi ra cổng nhà hàng. Phải đi bộ một đoạn mới đến chỗ để xe. Một vài tiếng huýt sáo vang lên. Vì cớ gì tôi đi một mình trong đêm, vai trần, màu áo lộng lẫy và cõi lòng tan nát...



Đến chỗ để xe mới nhớ khi nãy mình đi taxi . Đầu óc tôi lộn xộn quá rồi . Vậy là phải đi ngược trở lại. Nhịp chân quýnh quít trốn chạy, còn trong tim thì rộn rã cơn buồn. Có ai cảm thấy như tôi không, một nỗi buồn rộn rã ? Đoạn đường rất ngắn mà sao tôi đi hoài không tới. Hình như có tiếng ai gọi trong hoang mang. Tôi ngẩng lên nhìn: một đôi mắt đen dưới cặp chân mày rậm đang nhìn tôi. Thấy chưa, rốt cuộc rồi tôi cũng có bạn. Người ấy kéo tôi lên xe. Và cuối cùng tôi cũng về đến nhà bình yên với một cơ thể sốt 39 độ .



Những ngày ngã bệnh gay go ấy tôi luôn thấy một cặp mắt đen nhin tôi ân cần . Vẫn là tháng chín với những trận mưa đêm, nhưng tôi bắt đầu đón nhận nó bằng cõi lòng thanh thản. Một ngày kia mắt đen đến nhà tôi khi tôi vừa đi làm về. Cha tôi mời ở lại dùng cơm với gia đình . Buổi tối trôi đi trong êm ả. Tôi nhìn lên tờ lịch, thấy ghi ngày 30 tháng chín. Khi mắt đen giã từ ra về, trời lại đổ cơn mưa. " Vẫn còn là tháng chín ", tôi nói nhỏ. Mắt đen cười độ lượng: "Em sắp đọc bài thơ ruột của em về tháng chín phải không? Thủy có nói cho anh nghe rồi ". Tôi đứng tựa lưng vào tường, lặng im không nói gì. Lúc này khoảng cách giữa hai người đã gần lắm. Tiếng mưa cứ rơi đều đều thỏ thẻ. Tôi không thể nào không buột miệng: "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói...". Mắt đen trịnh trọng để một ngón tay lên miệng tôi, rồi cất giọng rất thi sĩ: "Mình thương nhau chia nửa trời sầu..." .

4 Trang < 1 2 3 4 > 
Danh Ngôn Tình Yêu

*Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống.
*Muốn biết thế nào là tình yêu thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác tức là yêu.
*Ðời người như một cành hoa mà Ái-Tình là một giọt mật.
*Một người đàn ông càng giàu càng khó cho đàn bà chung tình với mình.Họ đã hành động đúng vì không phải có tiền là muốn gì cũng được.
*Cái khổ của đàn ông là vợ ghen, cái khổ của đàn bà là chồng vui tính.
*Ðàn ông không vợ không tranh đấu.Ðàn bà không chồng không đau khổ.
*Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không ghi ngờ gì cả.
*Muốn giữ chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút.
Muốn mất chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút thêm một chút chút.
*Tình yêu thường làm cho con người mù quáng. Khi hai kẻ yêu nhau bao giờ cũng cho người mình yêu và những chuyện của mình hoàn toàn hợp lý.
Chỉ có những người ngoài mới nhận được đâu là phải đâu là sai.
*Khi hai kẻ yêu nhau lúc xa nhau còn nói đến chuyện xa nhau là họ còn nhớ tới nhau.
*Khó mà thương yêu được một lần thứ hai người mà mình đã hết thương yêu.
*Ái tình là cái khôn của người dại, là cái dại của
người khôn.

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Yêu Đơn Phương

Yêu đơn phương là yêu thầm lặng lẽ
Yêu 1 mình và cũng thật mê say
Nhớ người ta quằn quại suốt đêm dài
Nhưng ko dám ngỏ lời khi đối diện..

Yêu đơn phương là yêu kô hò hẹn
Kô 1 lần giấu mẹ bước bên nhau
Trót gặp nhau thì chỉ khẽ cúi đầu
Rồi ngơ ngẩn nhìn người ta khuất bóng..

Yêu đơn phương là âm thầm hi vọng
Dựng lâu đài xây gác mộng tình yêu
Nhưng nói nhiều mà chẳng được bao nhiêu
Đành tạm xếp tôn thờ trong giấc mộng

Yêu đơn phương là yêu từ một hướng
Lỡ yêu rồi đau đớn trách được ai
Càng đau đớn càng da diết thêm lên
Càng nhung nhớ đêm đêm ôm gối chiếc..

Yêu đơn phương là yêu kô dám ngỏ
Biết bao giờ người ấy biết mình yêu
Mình câm lặng chịu cảnh cô hiu
Hay họ biết mà chẳng cần tranh cãi.. tear.gif

Bạn bè
le_phi47
le_phi47
cubiway
cubiway
o0o_lol_o0o
o0o_lol_o0o
ruanshi
ruanshi
michael
michael
 
Xem tất cả

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com