Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

trái tim pha lê

Con Gấu

Lúc xe chuẩn bị chạy vẫn còn hai chỗ trống ngay bên cạnh Trung . Người phụ xe định đóng cửa cho xe rời bến vì đã quá giờ . Một chiếc xe trờ tới hối hả . Trên xích lô có một cô gái ôm một con gấu . Một con gấu thật lớn .

Cuối cùng thì cả hai, gấu và người , được xếp cùng băng ghế với Trung . Trả treo thua anh chàng lơ xe, cô nhỏ đành chịu trả tiền thành hai vé . Một vé cho người và một vé cho gấu . Con gấu được đặt ngồi sát cửa sổ xe . Hình như cô gái vừa kiếm ra nó ở một cửa hàng trên đường đến bến xe . Khi đã tạm yên, cô nhỏ vuốt ve bộ lông gấu ra chiều thích thú lắm . Loại gấu nhồi làm đồ chơi này bây giờ nhan nhản khắp nơi . Nhiều nhất là tại các hội chợ .

- Của em hả ? - Trung giơ ngón tay trỏ vào con gấu rồi hỏi .

- Dạ ! Của em . Em mới mua nó đó . Tìm cho ra một con gấu to như vậy phải đi mấy nơi mới thấy . Mệt dễ sợ . Lại còn làm xém trễ xe nữa .

- Nhưng có nó em lại mất toi thêm một xuất vé xe chớ có ích gì ? - Trung coi bộ không thú vị lắm vơi con gấu .

- Ồi ! Đi xuống đây là để tìm mua nó đó - Cô nhỏ có vẻ lấy làm quan trọng khi đề cập đến con gấu . Rồi chợt nhận ra tự nhiên mình lại nói chuyện tỉnh queo với một người lạ , cô hơi khựng lại và im lặng .

Con gấu không hề biểu lộ một thái độ nào từ lúc nó được đặt lên băng ghế . Nó ngồi im tuyệt đối , đầu hơi nghiêng một bên . Hình như nó đang hóng chuyện .

- Có lẽ em nên mua về một con búp bê coi bộ có lý hơn - Trung nhả ra lời bình luận như để nối lại đối thoại giữa hai người .

- Không , em còn cần gì búp bê . Em cần con gấu này kìa ! - Cô nhỏ khẳng định dứt khoát .

- Em sẽ chưng nó ở phòng khách ? - Trung hỏi .

Nhoẻn miệng cười . Cô nhỏ như dùng nụ cười ngăn lại một điều gì đó đang định nói ra . Cuối cùng cô quay qua Trung , mỉm cười :

- Em ngủ với nó !

- Ngủ với một con gấu à ! - Trung ngạc nhiên hỏi .

- Em mua nó về để ôm mà ngủ . Lâu nay em đang bị mất ngủ .

Rõ rồi . Hóa ra cô nàng định ôm con gấu để ngủ mỗi đêm . Thay thế chiếc gối ôm . Mặt cô gái không gầy , nhưng mắt hơi thâm lại , hình như mất ngủ thật .

- Em đang mùa học thi mà lại bị mất ngủ, thành thử em phải tìm cho ra con gấu này . Em đã thử bằng nhiều cách, kể cả thuốc ngủ nhưng không hiệu quả . Năm ngóai còn chị Hân ở vơi em . Bây giờ chị Hân thi đỗ vào đại học và về thành phố học rồi . Lúc đầu em không nhận ra mình mất ngủ . Nằm xuống giường là em nghĩ đến chị ấy . Rồi sự việc lại tái diễn hằng đêm . Đêm nào em cũng trắng mắt nhìn lên trần nhà mà không chợp mắt được . Chị Hân thương em lắn . Lúc còn ở nhà hai chị em ôm nhau ngủ thành ra quen rồi .

Trung mỉm cưỜi nhìn ra cửa sổ xe . Gió mát đang ùa vào từ cửa . Con gấu như gật gù khi xe gặp khúc quanh .

- Rồi ai bày em tìm con gấy này ? - Trung thắc mắc hỏi .

- Em viết thư cầu cứu chị Hân , em hỏi chĩ có mất ngủ không , chĩ còn chọc wuê em nữa . Lần này vào thăm , em quyết định theo ý chĩ : mua con gấu này .

Hóa ra con người có thể tự hồi phục mình bằng nhiều cách . Đây cũng là một cach lạ . Trung quay qua con gấu . Những lông màu xám nhạt của nó đang bị gió hất ngược lên . Cô gái cầm một tay con gấu trong tay . Như hai người bạn đường .

Xe chạy qua khỏi Dầu Giây . Trung cảm thấy hơi thở đều đều bên vai mình . Nhẹ nhàng liếc qua phía cô gái . Cô đã ngủ . Đầu ghé sang vai phải của Trung . Trung mỉm cười với cảnh ngộ của mình . Thú vị thật, lúc rời khỏi nhà ra bến xe, Trung chỉ toàn nghĩ đến một chuyến đi đầy bụi bậm . Giờ thì bên vai mình lại có đầu cô nhỏ người dưng ghé vào . Trung ngồi yên lặng nhìn ra cửa sổ xe . Gió len vào thổi bay nhè nhẹ những sợi tóc vắt ngang mặt cô gái . Một giấc ngủ đến thật bình yên . Chưa bao giờ Trung thấy vai mình lại êm ái đến như vậy ....

Xe lên hết đèo Bảo Lộc thì cô nhỏ giật mình tỉnh dậy . Có vẻ e thẹn vì thấy n ãy giờ dựa đầu sang vai Trung , cô bẽn lẽn lấy chiếc khăn mùi xoa lau mặt rồi bỗng cười cười quay sang nói với Trung :

- Lâu lắm rồi em mới ngủ ngon như vậy .

- Vì em đã tìm thấy con gấu rồi kia mà . Em bắt đầu trị được chứng mất ngủ rồi , thật là kỳ diệu .

- Có lẽ tại gió mát nên em ngủ được - Cuối cùng cô gái kết luận - Mà hình như nãy giờ em chiếm chỗ hơi nhiều phải không ? - Vừa nói cô bé vừa xích qua phía con gấu .

- Chừng nào em thi ? - Trung gợi chuyện .

- Hai tuần nữa thôi . Bởi vậy em rất cần giữ sức khoẻ ..

- Vậy theo tôi, em nên ngủ tiếp đi . Đường còn rất dài .

Tưởng nói chơi . Ai ngờ cô gái im lặng một chút rồi ngủ tiếp . Vai của Trung một lần nữa trở thành chiếc gối . Không ngồ có những chuyến đi êm ái như vậy . Trung lại mỉm cười .

Đến Đức Trọng thì cô thức dậy . Lần này có vẻ tỉnh táo hẳn . Và nhìn quanh như tìm ai bên đường . Rồi khi xe qua ngã ba Liên Khương , cô bé không nhìn ra cửa xe nữa mà ngồi thừ người ra như thể đang đeo đuổi một ý nghĩ nào đó .

Khi xe đã bắt đầu lên đèo Prenn , Trung liếc qua thấy cô nhỏ có vẻ muốn nói gì đó . Mấy lần nhìn qua Trung như định nói rồi thôi . Trung gợi chuyện :

- Chắc nhà em ngay gần phố ?

- Dạ không, em ở Chi Lăng lận ...À , em định nhờ anh một chuyện không biết có phiền gì anh không ? - Trung hơi ngạc nhiên chưa kịp trả lời, cô gái nói tiếp - Em định nhờ anh giữ hộ con gấu này cho em một ngày ...

- Sao lại tôi ? Mà tại sao em không mang nó về nhà luôn ? Chỉ cần chất nó lên chiếc xe ôm là xong ?

- Không phải vậy, mà là em chưa tìm ra lý do thích hợp để mang nó về lúc này . Vấn đề là má em sẽ ...

- Thì em chữa bệnh mất ngủ kia mà ?

- Là vì em nói dối má em, em chỉ xin đi Đức Trọng với con bạn cùng lớp chứ không đi về thành phố . Nếu lôi con gấu này về má em sẽ la em một trận tắt bếp - Hóa ra cô nhỏ lén đi chơi , giờ bắt đầu ăn hận .

- Em đi mấy bữa rồi ? - Trung hỏi .

- Em đi xuống Đức Trọng rồi tự nhiên thấy nhớ chị Hân em bèn theo xe xuống thẳng thành phố tối hôm qua . Hay bây giờ như vầy . Anh giữ hộ em con gấu rồi chiều mai anh ghé nhà gửi nó cho em . Kiểu như là anh mua tặng em vậy đó - Quái thật, sao mình bị lôi vào câu chuyện quà cáp này nữa - Trung hơi lúng túng trước đề nghị của cô gái .

Cô gái mở ví lấy một tờ giấy nhỏ . Hý hoáy ghi mấy chữ vào đó . Địa chỉ .

- Ngày mai, nhờ anh đến mang hộ cho em con gấu này . Em cám ơn anh trước nghe - Sụ im lặng của Trung được cô gái hiểu là sự đồn gý .

- Nhưng tôi phải xuất hiện như là ...

- Như là bạn trai của em . Anh sẽ gặp mé em . Anh sẽ bảo là anh đi thành phố về mua tặng em con gấu này . Vậy là má em sẽ hoàn toàn tin tưởng .

- Chỉ vậy thôi sao ? - Trung hỏi tiếp .

- Em chỉ dám phiền anh chút vậy thôi . Bây giờ em mang về thì cũng phiền lắm .

Coi như đồng ý . Trung giơ tay cầm tờ giấy ghi địa chỉ .

Mượn vai mình làm gối ngủ ngon lành . Giờ thì nhờ mang quà tặng vào ngày mai . Toàn là những chuyện mà lúc lên xe đến giờ xảy ra ngoài sự kiểm soát của Trung . Chẳng lẽ đôi khi sự kết thân dễ dàng đến như thế sao ? Lâu nay Trung vẫn nghĩ người ta rất khó làm thân với nhau . Khó đến độ Trung thất bại đến nhiều lần . Và có lúc ngã lòng khi nghĩ đến chuyện này .

Lúc xuống xe, chỉ có anh chàng phụ xe là ngạc nhiên . Con gấu được Trung ôm xuống xe trong sự im lặng đồng tình của cô gái . Cô chỉ ngoái lại vẫy tay thật nhẹ . Như muống là sẽ gặp nhau sau , chiều mai .

Trung chọn chiếc áo măng tô màu beige của mình cho buổi chiều trọng đại này . Tý nữa , đây khi gặp cô gái , chàng còn phải đóng vai người bạn trai trước mặt mẹ cô . Dù sao thì cũng phải cho đúng đắn một chút . Sau khi soi gương xem bộ dáng mình coi ổn chưa . Trung đi tìm tờ giấu địa chỉ .

- Nè Mai, em có giặt đồ hộ anh sáng nay phải không ? - Trung hối hả hỏi đứa em gái của chàng .

- Dạ , em đã giặt tất cả cho anh rồi . Cũng may mà giặt máy ...

- Chết ! Trung thảng thốt .

Mai chưa hiểu gì cả . Trung chạy ra dây phơi và lục lọi túi chiếc ao sơ mi xám . Anh lôi ra một nắm giấy rã ra gần như bột . Máy giặc bao giờ cũng khéo hơn người nội trợ . Nó chấp nhận cả những tờ giấy vụn . Máy giặt đánh tơi ra tất cả . Đó là máy giặc của Nhật, hiệu Hitachi .

Ngoài trời mưa nhẹ hạt . Trung ngồi lên chiếc cup 70 của mình phóng về khu vực Chi Lăng . Trong hàng nghìn con người đang ở đó, có một người con gái đang chờ anh đến tặng một con gấu . Anh bọc con gấu trong một chiếc áo mưa khác . Khi chạy xe ra phố , trong giống như đang chở một cậu bé . Con gấu ngồi im lặng , kiên nhẫn .

Chín giờ tối Trung về nhà . Đầu cổ ướt mem . Anh tháo con gấu ra khỏi yên và ôm nó vào phòng mình . Trung đặt nó lên đầu giường và ngồi thừ người ra nhìn nó . Đêm đó Trung mất ngủ .

Từ đó về sau, Trung thường hay chở con gấu ấy đi về phíc Chi Lăng . Lúc về bao giờ Trung cũng im lặng lò dò về phòng và ở luôn torng đó . Ôm con gấu nằm nhìn lên trần nhà . Tay Trung cầm lấy một tay con gấu lay lay . Có lúc Trung ngủ quên bên con gấu ấy .

Chỉ có em gái anh, Mai, hơi ngạc nhiên vì sao anh mình lớn rồi mà lại sắm làm gì con gấu ấy . Hình như kỳ này anh hơi bất thường . Chắc là do học quá sức . Mai nghĩ vậy khi ôm đồ đạc của Trung ra khỏi phòng chuẩn bị đem xuống máy giặt .

Từ một năm nay con gấu vẫn ngồi im lặng trên gường , dáng như kiên nhẫn chờ đợi ai . Đầu nó nghêng một bên , như đang hóng chuyện đời .

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com