Thông tin cá nhân
Bài viết cuối
I Love D. !
![]() __for hubbie^^__ »»-(¯`v´¯)--» Love
![]() Đừng bao giờ
Đừng bao giờ che giấu cảm xúc thực của bạn. Hãy cười lên khi bạn cảm thấy hạnh phúc. Và đôi lúc bạn có thể khóc khi cảm thấy yếu lòng.
Đừng bao giờ ngừng nỗ lực. Nỗ lực sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn và đạt được những kết quả tưởng chừng không thể. Đừng bao giờ đặt tất cả ghánh nặng của thế giới trên đôi vai nhỏ bé của bạn, hãy biết chia sẽ khi cần thiết. Đừng bao giờ lo sợ trứơc tương lai. Nếu sống trọn vẹn cho ngày hôm nay thì một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với bạn. Đừng bao giờ để mình bị tuột dốc vì mặc cảm lỗi lầm. Phải biết chấp nhận, đứng lên và học từ những thất bại đó! Đừng bao giờ cảm thấy đơn độc, vì đâu đó vẫn có những người sẳn sàng chia sẽ cùng bạn - đó chính là bản thân bạn. Đừng bao giờ nghĩ rằng số phận không bao giờ mĩm cười đối với bạn, hay bạn không thể thành công. Cánh cửa không bao giờ đóng mãi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thử thách đều có thể chinh phục. Đừng bao giờ đánh mất niềm tin và từ bỏ những ước mơ, khát vọng của chính mình ![]() |
Vậy thì có gì là lạ! Con gái - con trai đi thi tốt nghiệp cũng như nhau thôi chứ! Thế mà buổi tối trước khi lên đường ứng thí, má tôi lo lắng dặn dò:
- Con à, chuyện thi cử rất quan trọng. Con gái đi thi phải ý tứ! Tôi cắc cớ: - Ý tứ là sao má? Má tôi chép miệng: - Trời ơi! Con gái con đứa gì mà... Tôi cười hì hì: - Thôi má ơi! Thi tốt nghiệp dễ òm, ai mà không đậu! - Con còn trẻ người non dạ quá - bà thở dài - đi thi, con phải chú ý đến những đứa ngồi kế mình. Ðừng hỏi ai, cũng đừng cho ai hỏi, không khéo bị thầy cô rầy nghe con. Nhất là mấy đứa con trai, nguy hiểm lắm! Tụi nó hay cục cựa, con gái má mà ngồi kế cũng bị phiền phức... Không biết má tôi còn nói đến bao lâu nữa, nhưng có lẽ khi phát hiện ra tiếng "khò... khò...", bà đã lặng lẽ giăng mùng cho tôi. * * * Sáng. Hôm nay má tôi nấu một tô hoành thánh đặc biệt. Dù đã dậy từ sớm tinh mơ, tôi vẫn không ăn thong thả được. Biết rằng thi tốt nghiệp "ai mà không đậu" tôi vẫn thấy sờ sợ thế nào. * * * Tôi thì thào: - Ê, phòng 503 ở đâu? Nhỏ Hồng gắt lên: - Mày lảm nhảm cái gì vậy? Nói lớn chút coi! Tôi thấy tức cười quá mà cười không nổi. Tại nó không biết ấy chứ, cái tật của tôi mỗi khi đến đâu có không khí thi cử là tự nhiên "volume" giảm đột ngột. - Chuông rồi kìa, đi đi. - trên lầu mà mày quên rồi sao? Tôi líu ríu lên cầu thang. Bỗng dưng hôm nay tôi ngoan ngoãn lạ kỳ, bị nó chỉ huy ngược! Vừa vào đến chỗ ngồi, tôi muốn té xỉu. Lù lù bên cạnh tôi là một tên "con trai, nguy hiểm lắm" Tôi nhăn trán nhíu mày dữ dội, cố hình dung lại "bài diễn văn" của má tôi để đem ra đối phó. Nhưng chỉ nhớ câu "đi thi, con phải... " tôi đã thấy "lên ruột". Bỗng một giọng ồm ồm làm tôi giật bắn: - Bạn nhức đầu hả? -..... - Tôi có dầu nè! -..... * * * Ðề Hóa quả nhiên "dể òm", làm rẹt rẹt 30 giây đã xong phần lý thuyết. Hà! - Tôi xoa tay - bài tập này chỉ cần 15 phút nữa là ngồi chơi được rồi. Sao kỳ vậy cà? 15 phút trôi qua, tôi hơi hoảng. Ra số âm là sao? Mồ hôi trên trán bắt đầu nhỏ toong toong. Tôi liếc sang bên cạnh. Hừm! Hắn đã xếp bài ngay ngắn tự bao giờ, còn bấm viết tanh tách nữa chứ! Lúc này tất cả tập trung vào việc đấu tranh tư tưởng dữ dội: hỏi hay không hỏi? Cô giám thị đang ngồi trên bàn giáo viên, nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Thỉnh thoảng có tiếng xì xào, cô chỉ suỵt suỵt vài cái. Tay chân tôi đột nhiên lạnh toát, lóng ngóng như que củi. - Ê... ê... - Tôi thì thào một cách tuyệt vọng - "Ấy" ơi "ấy"! Phòng thi im phăng phắc, đến nỗi một con ruồi bay ngang còn nghe tiếng nó vuốt râu. Thế mà hắn vẫn ngồi im như tượng, chẳng thèm đếm xỉa gì đến tín hiệu cầu cứu của tôi. Ðúng là đồ... đồ con trai! * * * - Reng!... Reng... reng..!! Tôi hậm hực đứng dậy, gom vội viết thước vào hộp, đành để dở câu cuối bài tập Hóa, tức thật. Bên kia, hắn cũng lục tục đứng dậy. - Làm bài được không bạn? - Hừm! Tôi rảo bước ra khỏi lớp, không nói thêm lời nào. Hắn phóng theo sau, í ới: - Ơ nè... Bạn gì ơi! Ðợi với... Tôi hòa vào đám đông, mất hút. Con trai - thật đáng ghét! * * * - Con nhớ kỹ lại coi, có để trong cặp không? - Chắc chắn mà! - tôi phát cáu - Thôi khỏi thi luôn! - Trời ơi, có thẻ dự thi mà cũng để mất nữa! Quang cảnh phòng tôi như bãi chiến trường, quyển sách nào cũng được lục soát cẩn thận. Thẻ dự thi, một mảnh giấy vô tri vô giác nhưng đối với tôi lúc này quý giá biết bao. Tôi đùng đùng dắt xe ra cổng. Tại sao bao nhiêu rắc rối cứ đổ lên đầu mình thế này? Tôi tự nhủ: "Bình tĩnh, còn thẻ học sinh, đâu có sao!". Thế mà vừa đến văn phòng, tôi đã bật khóc nức nở: - Hu... hu... Em làm mất thẻ dự thi rồi! Bao nhiêu ánh mắt đổ dồm vào tôi, thương hại. Một thầy giám thị đến, ôn tồn nói: - Thôi, em cứ lên thi bình thường, rồi làm đơn cớ mất sau. - Hic... hic... cảm ơn thầy... hic! Sắp đến giờ phát đề rồi! Tôi chạy ba chân bốn cẳng, nước mắt nước mũi còn tèm lem. Và, vừa đến nấc thang cuối cùng, tôi bỗng thấy... cái thẻ! Hắn mỉm cười: - Hôm qua bạn quên, mà Vinh kêu bạn không nghe! Tôi hóa thành Thị Hến. * * * Tôi giãy nảy: - Vinh này cứ chọc người ta hoài, tui ăn luôn ly chè của ông bi giờ? Hắn lại cười: - Thôi không nói nữa. Bây giờ trước mắt là thi Ðại học. Hôm nay mình làm "Hội nghị Diên Hồng" quyết tâm thi đậu nha! Tôi bỗng nhớ lại lời má tôi "bình luận" ở nhà: - Hừm! Con gái tốt nghiệp! Còn con gái Ðại học thì sao nhỉ? - Tôi tự hỏi. Nắng chiều ửng hồng trên những cánh hoa phượng đang rơi... rơi... |
Danh Ngôn Tình Yêu
![]() *Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống. *Muốn biết thế nào là tình yêu thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác tức là yêu. *Ðời người như một cành hoa mà Ái-Tình là một giọt mật. *Một người đàn ông càng giàu càng khó cho đàn bà chung tình với mình.Họ đã hành động đúng vì không phải có tiền là muốn gì cũng được. *Cái khổ của đàn ông là vợ ghen, cái khổ của đàn bà là chồng vui tính. *Ðàn ông không vợ không tranh đấu.Ðàn bà không chồng không đau khổ. *Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không ghi ngờ gì cả. *Muốn giữ chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút. Muốn mất chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút thêm một chút chút. *Tình yêu thường làm cho con người mù quáng. Khi hai kẻ yêu nhau bao giờ cũng cho người mình yêu và những chuyện của mình hoàn toàn hợp lý. Chỉ có những người ngoài mới nhận được đâu là phải đâu là sai. *Khi hai kẻ yêu nhau lúc xa nhau còn nói đến chuyện xa nhau là họ còn nhớ tới nhau. *Khó mà thương yêu được một lần thứ hai người mà mình đã hết thương yêu. *Ái tình là cái khôn của người dại, là cái dại của người khôn.
Yêu Đơn Phương
![]() Yêu đơn phương là yêu thầm lặng lẽ Yêu 1 mình và cũng thật mê say Nhớ người ta quằn quại suốt đêm dài Nhưng ko dám ngỏ lời khi đối diện.. Yêu đơn phương là yêu kô hò hẹn Kô 1 lần giấu mẹ bước bên nhau Trót gặp nhau thì chỉ khẽ cúi đầu Rồi ngơ ngẩn nhìn người ta khuất bóng.. Yêu đơn phương là âm thầm hi vọng Dựng lâu đài xây gác mộng tình yêu Nhưng nói nhiều mà chẳng được bao nhiêu Đành tạm xếp tôn thờ trong giấc mộng Yêu đơn phương là yêu từ một hướng Lỡ yêu rồi đau đớn trách được ai Càng đau đớn càng da diết thêm lên Càng nhung nhớ đêm đêm ôm gối chiếc.. Yêu đơn phương là yêu kô dám ngỏ Biết bao giờ người ấy biết mình yêu Mình câm lặng chịu cảnh cô hiu Hay họ biết mà chẳng cần tranh cãi.. ![]() Bạn bè
|