Thông tin cá nhân
Bài viết cuối
I Love D. !
![]() __for hubbie^^__ »»-(¯`v´¯)--» Love
![]() Đừng bao giờ
Đừng bao giờ che giấu cảm xúc thực của bạn. Hãy cười lên khi bạn cảm thấy hạnh phúc. Và đôi lúc bạn có thể khóc khi cảm thấy yếu lòng.
Đừng bao giờ ngừng nỗ lực. Nỗ lực sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn và đạt được những kết quả tưởng chừng không thể. Đừng bao giờ đặt tất cả ghánh nặng của thế giới trên đôi vai nhỏ bé của bạn, hãy biết chia sẽ khi cần thiết. Đừng bao giờ lo sợ trứơc tương lai. Nếu sống trọn vẹn cho ngày hôm nay thì một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với bạn. Đừng bao giờ để mình bị tuột dốc vì mặc cảm lỗi lầm. Phải biết chấp nhận, đứng lên và học từ những thất bại đó! Đừng bao giờ cảm thấy đơn độc, vì đâu đó vẫn có những người sẳn sàng chia sẽ cùng bạn - đó chính là bản thân bạn. Đừng bao giờ nghĩ rằng số phận không bao giờ mĩm cười đối với bạn, hay bạn không thể thành công. Cánh cửa không bao giờ đóng mãi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thử thách đều có thể chinh phục. Đừng bao giờ đánh mất niềm tin và từ bỏ những ước mơ, khát vọng của chính mình ![]() |
-Mặt trời có màu gì?
- Để người ta nhớ lại coi, à, nó có màu lửa. An biết lửa không? Nó rất nóng. - Thế cỏ có màu xanh như thế nào? - Xanh như mùi lá vậy! Xanh êm ái, xanh như giấc ngủ dịu dàng vậy! - Vậy màu vàng thì sao? - An đưa tay cho Tuấn đi! - Để làm gì? Đây này! - Đâu? - Đây! - ờ , được rồi, mình đi nhé - Đi đâu? - Ra ngoài sân - Có gì ngoài đó vậy? - Có nắng - Sao Tuấn biết ngoài đó có nắng? - ờ, tối nào Tuấn cũng nghe thời tiết! An gật đầu rờ rẫm đi theo Tuấn ra sân. Ra đến nơi, Tuấn bo: - An thấy sao? An đứng lặng đi một chút rồi nói: - Thấy ấm ấm! Tuấn mỉm cười: - Màu vàng đấy! Nắng rất vàng! An ngẩn người một lúc. Rồi nói: - Tuấn hạnh phúc hơn An! Tuấn ngạc nhiên: - Sao An lại cho là vậy? An đáp: - Tuấn đã biết cuộc sống hình dáng ra sao rồi mới bị mù còn An thì... Cả hai cùng im lặng. Cả hai cùng bị mù. An sinh ra đã không nhìn thấy gì còn Tuấn thì mới bị từ năm lớp 8. Hai người quen nhau đã một tháng nay rồi. An còn nhớ hôm quen nhau. Hôm ấy An đang mò mẫm đi trên đường thì đụng vào Tuấn. Tuấn hôm đó quát: - Mù à? Sao không nhìn thấy người ta? An đáp: - Xin lỗi anh, tôi mù thật! Bên kia im lặng và hồi lâu, An nghe có tiếng thở dài: - Xin lỗi bạn! Tôi cũng thế! Và quen nhau.Từ ngày chơi với Tuấn, An biết được nhiều hơn về hình dáng của mọi vật, màu sắc bằng cảm giác. Màu xanh là màu bình yên, màu của mùi hăng hăng, dễ chịu. Màu vàng là màu âm ấm, màu của cảm giác hớn hở. Màu tím là màu của giấc mơ, của mơ mộng, của sự chờ đợi mà không biết mỏi mệt... Tuấn kể cho An nghe rất nhiều, rất nhiều về cuộc sống, về những con vật dễ thưng như gâu gâu là tiếng của con cún. Con cún là cảm giác của sự nô đùa, của cái lưỡi ươn ướt, âm ấm trên tay An. Con cá là tiếng róc rách, con gà là ngày mới bắt đầu, mặt trăng là mẹ, mặt trời là cha, những vì sao là bè bạn và mưa luôn cuốn phăng tất cả những nỗi buồn... - An nghĩ gì vậy? - Màu đen, An biết rõ nhất là màu đen. Khi tất cả ra đi thì chỉ còn màu đen. Màu bất lực. An thở dài sau câu nói đó. Tuấn xiết chặt tay An: - Không phải! Màu đen là ngôi nhà. - Ngôi nhà thế nào? - Là gồm tất cả các màu trộn lại, là giấc ngủ, là bình yên của màu xanh, là giấc mơ của màu tím, là nắng của màu vàng, là... An ngắt lời Tuấn: - Tuấn này, màu đỏ là sao? - Màu đỏ á! Màu đỏ là... Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật lạ. Má An nóng bừng lên. - Cái gì vậy Tuấn? - Môi của Tuấn, má của An, đó là nụ hôn Tuấn vừa hôn An - Tại sao? - Màu đỏ đấy! - Đỏ? - ừ, đỏ!... An! Đứng lại đi An bỏ chạy. An cảm thấy một điều gì rất lạ đang xảy ra trong An. Và An muốn rời bỏ chỗ này. Chẳng phải là sự chạy trốn, mà đó là một cái gì đó rất lạ, đầy phấn khích. Phấn khích của màu vàng, phấn khích của tiếng gâu gâu, phấn khích của tiếng róc rách... Tuấn hét lớn: - Coi chừng hồ nước trước mặt đấy! Không kịp rồi, An thấy mình hụt chân. An thấy mình rơi xuống nứơc. Nước có màu gì nhỉ? An sặc. An muốn chạy ra khỏi chỗ này nhưng An chẳng biết phải làm gì. An vùng vẫy. An chìm. Chợt An cảm thấy một vòng tay ôm ngang người mình. Tuấn đưa An lên bờ. An ho sặc sụa, nhưng An vẫn cố nói: - Tại sao Tuấn vẫn nhìn thấy được ! Tại sao Tuấn nói dối An? Tuấn im lặng cầm bàn tay của An đặt lên ngực trái của mình: - Đây là màu đỏ, bởi vì màu đỏ, An ạ! |
Danh Ngôn Tình Yêu
![]() *Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống. *Muốn biết thế nào là tình yêu thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác tức là yêu. *Ðời người như một cành hoa mà Ái-Tình là một giọt mật. *Một người đàn ông càng giàu càng khó cho đàn bà chung tình với mình.Họ đã hành động đúng vì không phải có tiền là muốn gì cũng được. *Cái khổ của đàn ông là vợ ghen, cái khổ của đàn bà là chồng vui tính. *Ðàn ông không vợ không tranh đấu.Ðàn bà không chồng không đau khổ. *Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không ghi ngờ gì cả. *Muốn giữ chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút. Muốn mất chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút thêm một chút chút. *Tình yêu thường làm cho con người mù quáng. Khi hai kẻ yêu nhau bao giờ cũng cho người mình yêu và những chuyện của mình hoàn toàn hợp lý. Chỉ có những người ngoài mới nhận được đâu là phải đâu là sai. *Khi hai kẻ yêu nhau lúc xa nhau còn nói đến chuyện xa nhau là họ còn nhớ tới nhau. *Khó mà thương yêu được một lần thứ hai người mà mình đã hết thương yêu. *Ái tình là cái khôn của người dại, là cái dại của người khôn.
Yêu Đơn Phương
![]() Yêu đơn phương là yêu thầm lặng lẽ Yêu 1 mình và cũng thật mê say Nhớ người ta quằn quại suốt đêm dài Nhưng ko dám ngỏ lời khi đối diện.. Yêu đơn phương là yêu kô hò hẹn Kô 1 lần giấu mẹ bước bên nhau Trót gặp nhau thì chỉ khẽ cúi đầu Rồi ngơ ngẩn nhìn người ta khuất bóng.. Yêu đơn phương là âm thầm hi vọng Dựng lâu đài xây gác mộng tình yêu Nhưng nói nhiều mà chẳng được bao nhiêu Đành tạm xếp tôn thờ trong giấc mộng Yêu đơn phương là yêu từ một hướng Lỡ yêu rồi đau đớn trách được ai Càng đau đớn càng da diết thêm lên Càng nhung nhớ đêm đêm ôm gối chiếc.. Yêu đơn phương là yêu kô dám ngỏ Biết bao giờ người ấy biết mình yêu Mình câm lặng chịu cảnh cô hiu Hay họ biết mà chẳng cần tranh cãi.. ![]() Bạn bè
|