Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Trăng khuyết

Ôi quê tôi


"Chưa đi chưa biết ĐỒ SƠN"
Câu thơ đơn giản mà kỳ diệu.HP ngoài những con người ăn mặn nói to ra còn có một nơi mà thanh niên,nhi đồng thối tai đến các bậc trung niên, cụ già sắp chết cũng đã từng 1 lần đặt chân dến, "ai chưa đi chưa thể thành người" Câu thơ như nhức nhối, như thúc giục anh em phấn khới xuất phát.Đó chính là ĐỒ SƠN quê tôi.
"ĐỒ SƠN hai tiếng thân thương, đi rồi mới thấy vấn vương tâm hồn"
Phải! HP ngày một đổi thay.Cái đổi thay lớn nhất là HP đang phát triển thành 1 đô thị cấp quốc gia mà đã là cấp quốc gia thì phải đào đường cho hoành tráng, đào liên miên, đào phấn khởi,đào như chưa bao giờ được đào,có cụ già vừa ngã xuống hố hôm trước,hôm sau cụ ý tứ lượn sang bên cạnh thì lại ngã xuống cái cống mà mấy chú thanh niên ..nghiện hè nhau bê mất nắp.HP bây giờ như một cô thiếu nữ đang dậy thì mặt đầy trứng cá, lố nhố,ngồ ghề,mắp mô.Mấy cái sàn nhẩy thì cũng khó chiều.Cái thì dành cho các cháu thiếu nhi vào chơi bi, cái thì dành cho mấy cụ trung tuổi nhẩy nhót nhìn mà phát bực, cái thì sành điệu quá tầm với cảu lũ thanh niên trẻ khoẻ mà ít tiền như chúng tôi.
Nhưng ông trời đã thương nhưng kẻ tội nghiệp như chúng tôi,ông đã xúc 1 đống đất đi và RÓT nước vào đó,Ôi ĐỒ SƠN.
Quả thực!Tôi thấy con người ĐỒ SƠN yêu người lạ đến kỳ lạ.Họ lao ra đường, họ chặn xe,họ mời mọc với 1 thái độ rất chân thành đến tê lòng khách thập phưong, liệu có mấy ai mà lại có thể từ chối trước những ánh mắt sâu lắng ấy chứ...
Tôi có rủ 1 cô bạn gái(mới quen) ra đó chơi.ÔI còn gì thú bằng sau một ngày làm việc căng thẳng ,đằng sau xe mình có một em xinh tươi,vi vu ra ĐỒ SƠN chơi.tôi và em phấn khởi phóng xe ra biển.Phải nói rằng con đường ra ĐỒ SƠN tuyệt đẹp, cây cối tỉa tót nhịp nhàng,tôi giới thiẹu cho em biết rằng cái cây này được các ông đô thị tỉa theo thế "Giun leo cuống mật", cây kia tỉa theo thế"Chuột sa chĩnh gạo"..thù thực nhìn mấy cái cây cong queo, oằn oại dưới gió đông mà lòng tôi nhức nhối,nhưng dù sao đó cũng là con đường đẹp nhất HP.Em hỏi tôi rằng:Sao mà toàn thanh niên phi ra ĐỒ SƠN thế????? Tôi trả lời:Gió ĐỒ SƠN có lợi cho sức khoẻ.!!!!!!!
Phải nói với anh em biết,người đồ sơn ngoài lòng yêu khách đến điên cuồng còn rất biết chiều khác.Tôi thuê 2 cái chiều rách sau khi em của tôi đã khản giọng vì trả giá với cái giá rẻ giật hết cả thót là 50k/1 tiếng.tôi được 1 anh thanh niên nhí nha nhí nhảnh bê hộ xuống bãi biển,và anh ta ý tứ kiếm cho chúng tôi 1 chỗ kín đáo.rải chiếu xong anh ta nhẹ nhàng ...xoè tay mà rằng"anh đẹp trai ơi cho em xin 5 chục tiền công???????\
Tôi cười vì từ trước đến giờ tôi ngây thơ tưởng chú ấy vui tình,ai ngờ nụ cười chưa kịp tắt trên đôi môi khô héo tôi được ưu tiên ăn ngay một tràng chửi vào mặt và tiếng chửi thánh thót ấy chỉ ngưng lại khi tờ 50k phe phẩy trước mặt thôi.
Em và tôi nhìn nhau say đắm, tôi đã đọc đâu đó trong văn hoc rằng:"TY hình như tới tại nơi của biển" chỗ chúng tôi ngồi đệp quá,chúng tôi có thể nhìn thấy hết mọi người nhưng mọi người không thẻ nhìn thấy chúng tôi vì chỗ chúng tôi là một cái khe bé tý của 1 tảng đá toẽ đôi. sau khi ngâm cho em nghe hết một quyển KIỀU em thỏ thẻ:Hay là xuống biển,lội nước đi? Tôi ủng hộ ngay.
Hai đứa tung tăng dắt nhau đi lội nước,em nhí nhảnh tung đôi chân vùa dài vùa to đá mấy làn sóng nhỏ đang trào đến, tôi bối rối vì làn gió biển thổi làm cái quần vốn dĩ bó của tôi nay càng bó thêm.nhìn em tung tăng trên bãi biển tôi thấy mình lại Yêu rồi thì phải? tôi thấy cuộc đời đầy mầu hồng,đầy yêu thương.Bỗng em hét lên một tiếng dịu dàng tôi lao đến bên em và ngó xuống bàn chân em,có cái gì đố vàng vàng, tròn tròn,dài dài,như con rắng quấn lấy chân em.Em nhăm tịt mắt vào vì sợ.Tôi mừng rơn vì đây là cơ hội mà tôi được chứng tỏ mình là thằng đàn ông thực thụ.Tôi hùng hổ lao đến bên em,dặn em cứ nhắm chặt mắt vào cho tôi xứ lý vụ này.Tôi lao đến dũng mãnh ,hùng hổ vồ vào con vật đáng ghét đã làm cho em tôi sợ ấy, trời ơi! Nó trơn tuột và tan ra từng cục dưới bàn tay tôi, tôi gí mắt vào nhìn cho rõ(Mắt tôi kém lắm) thì ...Trời ơi! ĐÓ đâu phải là con rắn con rết gì đâu! đấy là cục..... của thàng cha nào ruột gan tốt lắm mới sản xuất ra .Vẫn còn nóng hôi hổi,bốc khói trên tay tôi.Đau đớn và tủi nhục, xấu hổ đến cục cừng,Tôi lao nhanh xuống biển giả vờ vật lộn với con rắn tưởng tượng ấy.Em nhìn tôi vật lộn, 2 tay bấu chặt lấy tim hồi hộp đến nghẹt thở.Tôi vật vã một hồi, đục ngầu con nước vốn đã đục ngầu ấy,đầu óc tơi bời rũ rượi tôi đi lên ngực ngẩng cao kiêu hãnh( đsu lắm) Và em của tôi,em lao đến bên tôi,ôm lấy tôi nước mắt em vãi ra ,giọng em lạc đi thoảng thốt:Anh ơi! anh có làm sao không? anh rửa tay kỹ chưa?khiếp tởm quá ,anh vồ cả một đống như thế vì em ư?
Chúng tôi ra về mà trong lòng mỗi đứa đều có tâm trạng riêng,và điều kỳ lạ là ko ai nói với ai một câu nào ,em mua một cái khẩu trang cỡ lớn bịt chặt khuôn mặt dể thương ấy lại,còn tôi cắm mặt xuống đất vì đau đớn.Về nhà chúng tôi chia tay nhau trong câm lặng.
Thế là tôi một lần nữa lại cô dớn
Ông trời ơi! Liệu đến bao giờ con mới có được cảm giác yêu thương trọn vẹn đây!
Xin gửi đến toàn bộ anh chi em, lời chia buồn và kời tâm sự buồn nhất của tôi.
Hy vọng sau cơn mưa trời sẽ sáng,Hy vọng ĐỒ SƠN sẽ mãi là điểm đến của những con người cần lòng yêu thương.AMEN

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com