Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

songtrongphutgiay_py3000's Blog

Nhật Kí Quãng Đời!

 

Đây là câu chuyện có thật về một con người có thể nói la vô thừa, nhận ko cha ko mẹ phải sống nhờ vào nhà ngoại.Và sự cảm thông của mọi người!!!!!!!!!!!! Câu chuyệng bắt đầukhi tôi đc 4 tuổikhi mà trí nhớ có sự thay đổi có những chuyện mà suốt đời tôi kô bao giờ quênnois la 4 t nhưng thực chất là 1 đến hai tuổi tôi đã đi du lịch nói là vậy nhưng thực chât là đi bụi đời.Đồng hành kop ai khác chính là người mẹ của tôi người mà tôi cho là tội lỗi tôi chiệu nhiều bất hạnh cũng chính tù bà ấy,và chính những chuyến đi ây bà đã gặp người mà tôi có thể gọi la bố mà cũng có thể là ko bao giờ. Chuyện gi đến với 1 người đàng ông và ả đàng bà và việc gì đên cũng đã đến kết quả cuộc gặp chớp nhoáng đó là tôi. Từ khi tôi lên 5 cũng là lúc bà ấy bỏ rơi tôi lai ở nhà ngoại . Ngoại già làm khai sinh cho tôi và cho tôi ăn học,ngoại ko giàu có gì nhưng cũng đủ làm cho tôi hạnh phúc hơn những ngày tháng đói khát ngày xưa lại nói về mẹ tôi .ba là con gai một gia đình nông dân học hết lớp 9 bà bắt đầu vào đờiva số phận từ đó cũng thay đổi tôi sống quê ngoại va tôi gắn bó với ngoại va giờ đây đó là gia đình của tôi.Nhiều khi nghĩ lại tôi cản thấy thương bà ấy lắm chứ từ khi có tôi dường như là nỗi sỉ nhục lớn đối với gia đình ngoại tôi con gái chưa chồng mà có con .Nỗi ô nhục tăng lên gấp bội khi bà ấy có thêm đứa nữa .Từ dạo ầy bà bỏ đi biệt tích ko thư từ gì .Trong quãng thơ của tôi chiệu mất mát tinh thần đi đâu người ta cũng hởi Tôi chỉ biết khóc trong sự im lạng và những cái cười nhạc nhõe của những đứa bạn trong xóm , nghĩ lai thấy tủi thân muôn phần .Sau khi viết lên những lời này tôi muốn chia sẻ với những ai có số phận như tôi Va cũng monh sao số phận nay ko lặp lai cho những ai khác!

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com