Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

™((¯`°»†:.™Hải Kµ†€™.:†«°´¯))™

Cô đơn....Hắn vẫn mãi cô đơn.

Hắn là một người bình thường, bình thường như những người bình thường nhất. Hắn cố để làm mình nổi bật, hắn tìm cho mình một style riêng,  nói những câu nói made by hắn…Hắn cố chứng tỏ mình không giản đơn ( lập dị chút ), những nỗ lực không biết mệt mỏi ấy đã tạo cho hắn một phong cách riêng, thứ mà hắn vẫn ao ước được có…! Nhưng hắn nào ngờ, hôm nay phải tự chọn cho mình fong cách của người cô đơn. Đi đâu cũng chỉ có một mình, tối đến, vẫn những quán café ,quán nuớc chè không biết từ khi nào đã trở nên quen thuộc với hắn. Hắn luôn nhận được những lời bàn tán về mình từ những nhân viên phục vụ, hoặc những câu chuyện của cô bán nước ..bà bán nước… có thể họ bàn về về bề ngoài cục mịch và trầm trầm  của hắn,  và hắn luôn để những lời ấy ngoài tai, hắn chỉ biết lao vào một góc trong quán và nhắm nháp nỗi buồn đen đúa với một tách café…đôi khi là 1 ly nước bt.

Hắn bất cần… bất cần tất cả, tiền bạc, danh vọng, hay những cuộc hẹn hò với những em xinh tươi. Hắn cảm thấy chán cái cuộc sống xồ bồ của thành phố, hắn như một người lạc hậu giữa cái xã hội luôn thay đổi từng ngày. Cuối tuần là những ngày đẹp nhất của biết bao người nhưng hắn cảm thấy trống vắng, hắn thường dành hết thời gian trong những quá cafe ,hoặc ào lên lam sơn như 1 thằng điên “Chết tiệt, hôm nay lại cuối tuần”

[Ngày ở trường]

Hắn chạy  thật nhanh khỏi trường, đến một quán ở một gốc nhỏ gần đó.

“Trà xanh, ít đá đúng không anh?”

Con bé này lạ hoắc nhưng dường như rất hiểu sở thích của hắn, hiểu là phải vì lần nào mà chẳng thế ( nhưng trước đó là mẹ nó bán )!

Rồi lao vù vào quán nét như 1 tên nghiện ,lần mò hắn có dọc được 1 điều gì đó...có từ cô đơn :

Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng

“Câu nói  này thật đúng tâm trạng” - hắn tự nhủ như vậy và hắn tự hỏi mình:

“Không biết có ai đó cùng tâm trạng không nhỉ?”

Hắn quyết định đọc xong rồi coppy gửi cho tất cả mọi người , ...hi vọng sẽ nhận được câu trả lời. 

“Chết tiệt, hôm nay lại cuối tuần” - lại một tuần bận rộn nữa trôi qua với hắn.

" trà xanh, ít đá của anh đây!”  vì lần nào mà chẳng vậy! Hắn vội vàng như lần trước...online để...

“Cô đơn!”

“>.< Tại sao cô đơn?”

Hắn cảm thấy rất vui, vui vì đã có người đồng cảm, vui vì thấy mình được chia sẻ, được quan tâm...Hắn vội trả lời tiếp sau lời nhắn ấy.

“Cô đơn vì không ai hiểu mình, vì quá nhiều niềm vui được sắp đặt”

“Còn tôi, cô đơn vì yêu 1 dòng sông, nó cứ trôi mãi không ngừng”.

“>.< Tôi sẽ giúp mấy người xây một con đập nhé!”

“Không được! nếu làm như thế sông mất tự do. Sông sẽ buồn, tôi sẽ buồn hơn gấp bội.”

Lời nhắn của hắn với người mà hắn chưa hề biết mặt cứ thế kéo dài. Hắn chưa bao giờ mong tới cuối tuần như thế này, hắn mong từng ngày, từng ngày để trò chuyện cùng người bí mật kia.

”Sao cuộc đời lại có những điều thú vị thế này?” Hắn luôn tự hỏi. Hắn đã thay đổi, từ một người bất cần, hôm nay hắn đã biết mỉm cười. Biết đi thật chậm để ngắm nhìn đường phố, những con đường rất quen thuộc mà hắn chưa bao giờ muốn để ý đến... Hắn đang thay đổi từng ngày…

“Không biết cái người  đó là ai nhỉ?” Hắn luôn muốn biết.

“Hôm nay là cuối tuần rồi!” hắn nói thầm, rồi mỉm cười một mình. Hắn thong thả đi rất chậm và huýt sao cười chừng...

Hắn đi một cách thanh thản nhất đến quán, chứ không vội vàng như những lần trước.

“Hôm nào chúng ta gặp nhau nhé? >.<”

“Thôi đi! Tôi nghĩ ta không nên gặp nhau, cứ vậy là được rồi!”

 Tuần thứ sáu
 Hắn lặng lẽ bước vào quán, nhẹ nhàng ngồi xuống...rồi mới vào nét... Hắn suy nghĩ một hồi rồi bật nick. Có nỗi buồn nào chợt thoáng qua hắn, vẫn không có lời nhắn…Chợt buồn, hắn suy nghĩ rất nhiều... Hắn cảm thấy trống vắng thật sự, không biết chuyện gì đang diễn ra trong hắn.

“Sao lại thế này! Chán thật, cuộc đời mình mãi cô đơn.”

“Ko online nữa...ảo...ảo...ảo...hắn giận dữ, mày và cả người kia vô tâm quá!”

Hắn sững sờ, cảm giác muốn bật khóc như một đứa trẻ…Có lẽ vì hắn đã đóng cửa trái tim mình để tìm kiếm sự hoàn hảo quá lâu, hắn đã không biết hạnh phúc ở ngay bên hắn.

Muộn rồi ư? Muộn để đôi bàn tay nhỏ bé của hắn níu kéo một thứ mà mọi người vẫn hay gọi “hạnh fúc”.


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com