Ngày xửa ngày xưa, tại
một ngôi làng nọ
có đôi trai gái yêu nhau rất thắm thiết.
Nàng xinh đẹp, là con gái của một
gia đình giàu có, một tiểu thư
khuê các, còn chàng chỉ là anh đốn củi
nghèo, mồ côi sống trong túp lều
tranh xơ xác.
Có không ít những người môn đăng
hộ đối
muốn cùng nàng “kết tóc xe tơ”, nhưng nàng chẳng
cảm mến
ai, vì trọn con tim đã gửi cho chàng trai chăm chỉ,
thật thà, tốt bụng.
Mối tình của họ
không được chấp thuận,
bố mẹ
nàng đuổi chàng ra khỏi làng. Vì quá yêu nhau, họ bàn bạc
đi đến một nơi
thật xa, nơi không ai biết để
cùng làm ăn sinh sống. Chàng sẽ
cày cuốc thuê, nàng ở nhà trồng rau,
dệt vải. Họ
chấp nhận cơ
cực để
được sống
bên nhau trọn đời.
Nhưng cuộc sống
cơ cực
đã biến nàng từ một
tiểu thư khuê các thành người đàn bà lam lũ.
Nhìn người vợ trẻ
rất mực
yêu quý phải vất vả
đầu tắt
mặt tối,
chàng không an lòng.
Hàng đêm chàng tự dày vò, trách cứ bản
thân đã không đem lại được cuộc sống đầy
đủ cho vợ.
Nỗi day dứt
khiến chàng quyết chí ra đi làm giàu. Chàng để chút vốn
liếng ít ỏi còn lại
đỡ đần
người vợ trẻ
rồi ra đi, hẹn một
năm sau trở
về với
cuộc sống đầy
đủ, khá giả
hơn.
Người con gái ở nhà dệt
đan, trồng rau, nuôi trong mình niềm tin, niềm hy vọng mãnh liệt
chàng sẽ trở về.
Một năm,
hai năm, rồi ba năm…thời gian cứ
đằng đẵng
trôi đi, nàng vẫn không nhận được
tin tức của chồng. Nỗi nhớ
nhung cùng niềm mong mỏi làm nàng ngày càng trở nên xơ
xác, héo hon. Tình yêu, niềm
tin vào người chồng thật
thà, tốt bụng khiến
nàng quyết định đi tìm chàng với ước
mong về một ngày mai đoàn tụ.
Nàng ra đi, đi đến đâu cũng hỏi
về tung tích người chồng
yêu quý. Biển người mênh mông bao nhiêu, đất trời
rộng lớn
bao nhiêu cũng không làm người con gái ấy
nản lòng. Tình yêu vẫn luôn thường trực
và bùng cháy trong sâu thẳm
trái tim, một trái tim
khát khao kiếm tìm hạnh phúc.
Thế nhưng tình yêu, niềm
tin và hy vọng của nàng cuối
cùng chỉ đổi lại bằng những
cái lắc đầu, xua tay. Nàng cứ đi, đi mãi, cho đến một
ngày mệt quá xỉu lúc nào không hay. Nàng nằm xuống,
trong lòng vẫn đau đáu
nỗi niềm chờ
mong, hy vọng.
Cảm kích trước tình yêu son sắt
thủy chung của người vợ
trẻ, sau khi nàng
chết, Ngọc Hoàng đã hóa phép biến nàng thành một
loài hoa cỏ, loài hoa cỏ màu tím bàng bạc,
có sức sống mãnh liệt
giống như tình yêu thủy chung
của nàng.
Chị gió tốt bụng
cảm động
trước tấm chân tình của
người con gái đã đem loài hoa cỏ ấy
đi khắp mọi nơi
trên các nẻo đường gần
xa.
Dù cho người con gái ấy không còn nữa,
nhưng tình yêu của nàng thì bất diệt cùng tháng năm,
để rồi
mỗi lần
có khách đi đường ngang qua, nàng vẫn cố
gắng níu bám vạt
áo họ để hỏi
thăm tin tức về
chồng.
Hoa cỏ may sắc nhọn,
nhức nhối một
nỗi niềm
đau của tình yêu trong xa cách.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com