Thầy nói với con :Bầu trời to nhưng nhắm mắt lại đã mất
Chữ nghĩa nửa mùa ,không biết nỗi ngày mai Tuổi thơ con gửi trên đuôi chuồn chuồn và rung cánh dế Có biết đâu con đường đời phía trước còn dài THầy dạy bàn tay năm ngón có đôi khi còn rẽ khúc Hai với hai đôi lúc sẽ được mười ... Con không hiểu vẫn gật đầu hời hợt Để trước những rủi may lại sấp mặt khóc vùi Thầy thường nói :Viên phấn trắng ,cuộc đời nhiều khi bạc ... Nhưng bảng đen là điều ước màu hồng Con lại mơ về những con đường thẳng tắp ... Chẳng mấy chốc thơ đã nhuộm màu bông ... Hơn mười năm chữ nghĩa con mòn vai áo Những nhớ quên đem đánh bạc với đời Để sớm nay tỉnh giấc thèm mơ cánh phượng Xoè bàn tay để được nghe thầy dạy :"thầy ơi " Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau...
Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật. "Bữa sáng là bữa của vua...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng. Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai. Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên. Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến. Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng. |
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Tik Tik Tak
|