- Đã từ rất lâu rồi tôi vẫn luôn tự hỏi mình như thế. Vì có một sự thật là tôi cũng chẳng yêu chính bản thân mình nữa, tôi tự hủy hoại đời mình chỉ vì một người con gái. Một người con gái rất đỗi bình thường, giản dị nhưng thật đặc biệt với tôi. Đặc biệt từ ánh mắt của cô ấy, từ tình cảm và những gì tôi có thể làm vì em. Chẳng ai yêu em được nhiều như thế, em và tôi đều biết đó là sự thật. Và một sự thật nữa là anh đã mất em. Anh giờ đây không còn gì để mất nữa. Nhưng bạn phải biết, sự đáng quý của người đàn ông không phải ở trí tuệ, tiền bạc hay tài năng mà là ở lòng chung thủy. Tôi có nó và nó chỉ dành cho riêng em...
Nhớ ngày ra bến xe tiễn em, dù trời mưa to, rất to, hạt mưa rơi như cắt và da thịt nhưng trong lòng anh chỉ sợ không kịp gặp em. Điều gì khiến tôi chạy suốt hơn một giờ ngoài mưa chỉ để nhìn thấy em lần nữa? Tình yêu là thế đó em ạ, nó cho anh sức mạnh tìm em và cũng quật ngã anh thành một kẻ thất bại khi em nói tiếng chia ly vội vàng.
Có nhiều người, có lẽ cả bạn sẽ hỏi tôi rằng "Có đáng không?". Tôi cũng không biết đâu là đáng nữa. Tôi chỉ biết rằng mình đáng được có em, đáng được yêu em trong cuộc đời này. Cuộc đời ai cũng chỉ có một, và anh cũng vậy. Nếu đời anh không có em thì vô nghĩa biết bao. Ngồi nơi đây chờ em trong trăm thương ngàn nhớ, biết đến khi nào mới gặp lại em yêu?
Gửi người tôi yêu !
(phongvu)
Không Là
Vì em không còn là em
Cô bé của ngày xưa ấy
Còn đâu đuôi gà, tóc chảy
Còn đâu cây cỏ, hương thầm
Vì em không còn là em
Nên con tim nào cũng đổi
Em ngoan hiền, nay giả dối
Em ngây thơ hoá lộc lừa
Em trong nắng kể về mưa
Em bên người, than đơn độc
Nụ cười trong rưng rưng khóc
Anh biết phải tin điều gì ?
Em chờ, khi bước chân đi
Em đau bên bờ hạnh phúc
Vì em, anh hoài chật vật
Cái bóng đơn phương lạnh lùng
Để rồi cái được, cái không
Cái đi, cái còn ở lại
Tình yêu thì như sống mãi
Trong trái tim anh thật buồn
Dòng thơ tả nỗi cô đơn
Thơ nào cho mình, em hỡi ?...
Những vần thơ của bạn thật sâu sắc. Không hiểu bạn muốn gửi gấm thông điệp này cho ai?
Thì mình làm thơ theo tâm trạng bài viết của bạn đó. Nếu thấy đúng ở chỗ nào thì cảm nhận chỗ ấy, thơ thì chung chung, không viết cho riêng ai cả.
Uh, rất hợp. Nhưng nghe những vần thơ ấy có vẻ buồn. Hình như chủ nhân nó ko chỉ cảm thông mà có lẽ cũng đang cùng tâm trạng với mình chăng?
uh, cũng có tâm trạng mới làm được thơ chứ, nhưng cũng chỉ là quá khứ thôi, hiện tại thì khác, vui vẻ hơn, nhưng thỉnh thoảng thấy có người lâm vào tình trạng không vui là mình lại lên tiếng
- Cảm ơn anh đã cho em những lời khuyên tốt. Anh nói đúng, chỉ có người trong cuộc, người đã trải qua mới cảm thấy đau thế nào. Nhưng anh ơi, anh có biết rằng khi "hạnh phúc thật sự" không còn nữa, thì cuộc sống của anh liệu có còn ý nghĩa nữa hay không? Khi ngày qua ngày trong tâm trí anh hình bóng xưa cũ ấy luôn hiện lên, rồi những nỗi nhớ khắc khoải khi màn đêm cô đơn rũ xuống, khi ấy anh có cảm thấy ngột ngạt như em không? Em muốn ôm lấy cái hình ảnh, cái quá khứ hạnh phúc kia nhưng lại bất lực vì nó chỉ là ảo ảnh. Anh hiểu và thông cảm được những gì em thực sự trải qua chứ?
Có thể hai anh em mình có cách nghĩ hơi khác nhau, hay là chính em đang tự mâu thuẫn với bản thân mình đấy, Vũ? ^* Em có viết một bài “Hạnh phúc ở quanh ta”. Một bài viết rất hay! Em có nói hạnh phúc là một cái gì đó chỉ mang tính chất tương đối đúng không? Vậy thì cô gái ấy, phải chăng cũng chỉ là một hạnh phúc đã đến rồi đi trong cuộc đời của em và cũng chỉ tương đối như điều em nói?
Anh nghĩ, nếu không níu giữ được thì nên buông tay là hơn…Vì có buông tay, em mới rảnh tay để có thể nắm lấy một hạnh phúc mới đang đến ^*
Có bao giờ em tự hỏi, lúc em đang đau khổ, bao nhiêu hạnh phúc đã đi qua mà em không hề nắm lấy, hay chí ít là mỉm cười với nó. Em nói, người hạnh phúc là người góp nhặt được nhiều mảnh ghép hạnh phúc trong cuộc đời mà. Liệu em có thể quay ngược thời gian để tìm lại những mảnh ghép mình đã bỏ qua trong cuộc đời không? Không thể phải không nào?
Hôm qua, hạnh phúc mà em bỏ qua đó có thể là một ánh mắt của người bạn gái cùng lớp nhìn em trìu mến. Hôm nay, nó có thể là sự thờ ơ trước một cụ già gặp khó khăn khi qua đường…Ngày mai…sẽ là gì đây, hả vũ?
Trong tình yêu, nên tích cực hơn, em ạ! Thương nhớ người mình yêu thì không có gì sai cả, nhưng tự hủy hoại mình thì tuyệt đối không nên.
Giá như em dành thời gian ấy để làm những việc có ý nghĩa cho bản thân, gia đình và xã hội thì khi gặp lại, biết đâu cô ấy sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác ^*
Chuyện của anh khác chuyện của em, nên để nói anh có thể hiểu và thông cảm cho em được là không chính xác. Duy chỉ có một điều giống nhau là, khi yêu thì ai cũng đều phải đau khổ, em ạ! Chỉ là ít hay nhiều.
Có một câu rất hay là:
“Xưa nay, chỉ thấy người chết vì yêu thì nhiều, còn người yêu đến chết có mấy ai đâu?” (không tin thì cứ thử sống tới đầu bạc răng long đi rùi bít ^* hi..hi…)
- Anh dẫn chứng phải lắm, "Hạnh phúc là tương đối", nhưng có lẽ em chỉ viết mà lại không hiểu được anh ạ. Hạnh phúc khi em được ở bên người ấy rất khác, rất lạ, duy nhất và tuyệt đối không thay thế được. Có lẽ em đã sai khi hủy hoại đời mình như anh nói, đã sai khi chìm ngập vào những sơn say dù em không biết và cũng không thể uống...
Nhưng anh ơi, làm sao để quên được cô ấy, cô ấy là tất cả những gì em có. Em mất cô ấy thật rồi sao? Buồn lắm chứ anh, em đã và sẽ lại cố sống tốt như anh nói, nhưng hãy chỉ em, dù là một cách mơ hồ, rằng làm sao xóa được những kí ức trong quá khứ ấy. Để mỗi ngày qua những nỗi nhớ không khắc những vệt buồn...
- Phải rồi, không có gì là Vĩnh cửu đâu, kể cả tình yêu đấy Kinos ạ. Họ lãng mạn hóa cách nói của mình ấy mà. Vĩnh cửu ở đây được mọi người so với thời gian, nhưng đời người có ai sống mãi đâu? Vì thế vĩnh cửu cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi...
Thấy mọi người cứ nói nhiều về chuyện yêu đương tui cũng góp phần, đau luôn cả cái đầu
Trời ơi i i i i i....
Trời ơi tôi muốn chết cho xong
Sự đời quên hết khỏi bận lòng
Ngỗn ngang nhớ thương tình với tội
Khỏi phải đeo mang khỏi gánh gồng
Trời ơi tôi muốn tác cạn sông
Để cho lệ chảy đổ thành dòng
Tràn ướt con đường mòn kỉ niệm
Xoáy cuốn ra khơi kí ức hồng
Trời ơi tôi muốn đốt rụi đồng
Để tìm ước mơ cứ chạy ngông
Để đào ngôi mồ chôn dĩ vãng
Xuống tận cùng của cõi hư không
Trời ơi tôi muốn bắt gió đông
Đem về nhốt kín ở trong phòng
Để bánh thời gian đừng xoay nữa
Ngừng hoài trên mái phố mưa giông
Trời ơi tôi cúi lạy van ông
Giết chết tôi đi có được không
Để mãi ngàn đời tôi nhắm mắt
Bỏ hết sau lưng nợ lòng thòng
Chà chà, cảm ơn các bạn nì đã ủng hộ nha. Cảm ơn nhiều lắm. Mà có ai nghĩ sẽ tạo ra một cuộc thi bình chọn những Entry hay và ý nghĩa chưa nhỉ?
Lâu quá không gặp nhỉ !
Tặng cho bạn thêm một bài thơ nhé ! Hơi buồn nhưng cũng thấu tâm trạng
Chia tay ...
lòng lặng câm chết điếng
đêm trũng đen ngòm trong hố mắt tối tăm
có ích gì khi cố níu thời gian
cái đã mất thì muôn đời đã mất
cõi điêu tàn
tìm đâu diễm lệ xưa ???
ơi người tình đêm xa nhau qua chưa ???
sao đăng đẵng nỗi buồn dài như thế ???
cuối đoạn đường cớ gì rươm rướm lệ
quay mặt rồi buồn nặng mỗi bước chân
chia tay...
định luật hợp tan
dường ai đó thốt lời nguyền cay độc
nên thiên thu một tình yêu đẹp
vẫn là tình trong cổ tích xa xôi
người dằn vặt trong nỗi sầu miên viễn
ta đâu hơn cũng chết điếng cả hồn
tình giông bão thiên thu còn ướt lệ
trọn kiếp đời chưa chắc đã vùi chôn
01 năm trôi
10 năm trôi
và 1000 năm trôi mãi
thấp thoáng trong mơ vẫn bóng người tìm
vâng ta thấy
ta nghe lời tình tự,
nghe cả giọt buồn lẳng lặng đổ về tim
- Cảm ơn thantinhai đã ủng hộ các Entry của Vũ nhé. Đúng là Vũ hiện giờ đã có công việc mới nên rất bận. Lại còn phải gấp rút hoàn thành 2 Blog mới nữa. Hy vọng sẽ sớm gặp lại các bạn với những Entry tươi sáng hơn. Thân !
Powered by Invision Power Board (http://www.invisionboard.com)
© Invision Power Services (http://www.invisionpower.com)