Sao lại đặt câu hỏi như thế ? Hãy suy nghĩ thật kỷ kẻo ân hận vì những gì mình đã nói. Cha mẹ nào chẳng muốn tốt cho đứa con yêu dấu của mình hy vọng kitty sẽ thay đỗi cái nhìn tích cực hơn về mẹ. Chớ đừng bao giờ oán trách hay giận hờn mà hãy suy nghĩ xem họ làm điều đó vì điều gì.
Mẹ ! Mẹ sẽ tiếp tục cấm con bao nhiêu chuyện nữa ?! Chẳng phải con đã cố làm rất tốt những điều mẹ muốn sao ? Con đã học hết sức rồi ... Con ko ra khỏi nhà sau 7h ... Ko đi hát karaoke , ko rượu , ko thuốc lá , ko đua xe ... những thứ màh đám bạn đang lao vào như điên ... Con bỏ luôn cả chuyện diễn văn nghệ xuân ... bỏ luôn cả sinh hoạt Đội ... chỉ học để thi tiếp thành phố . Có ai than phiền với mẹ điều gì về con ko ? Những thứ con đang phải chịu , mẹ có biết ko ? Cả đống kiến thức đủ làm con mệt lắm rồi .. thành tích học của con đâu chỉ có mình mẹ quan tâm ,còn thầy cô nữa ... nếu ko thi được chắc cũng sống ko yên ... Vậy màh về đến nhà còn kinh khủng hơn ... ghét cả những tiếng to nhỏ của những người màh con buộc phải goị bằng "Bác" ... Con mệt mỏi với những tin đồn đó ... chuyện nhà của mình liên quan gì tới mấy người đó , chuyện con online một ngày mấy tiếng càng ko liên wan . Mẹ có biết mỗi lần xin mẹ đi đâu đó khó khănlắm ko , riết rồi chẳng buồn xin nữa , chỉ ở trong nhà ... chỉ có cái PC ... Vậy màh mẹ cũng cấm luôn sao ... Một chiếc cốc thủy tinh màh mẹ rót nước sôi vào nó sẽ nứt mất ... Màh cho dù nó nứt thì cũng có ai quan tâm đâu ... phải ko ? Con vẫn sống , vẫn tiếp tục nghe mẹ cấm đoán màh . Con mệt lắm .... .. .. .. .............. .......... .
Đọc tiêu đề của bài viết này mình lại giật mình. Đã có luc mình cũng mong điều đó ra. Quả thật nếu lúc đó mẹ không sinh ra mình thì có lẽ bậy giờ mẹ đỡ phải lo lắng hơn vì cả anh chị mình nói chung cũng đã ổn. Còn mình bây giờ chẳng có gì, chỉ là một đứa học sinh lớp 13, đang ôn thi. Có lẽ chỉ khi chúng ta quá sức chịu đựng hay đang mệt mỏi thì mới nghĩ như vậy. Chúng ta không thể nói răng chúng ta ghét cha mẹ haòn toàn, bởi có những lúc thấy mẹ thật hiền từ và quan tâm đến chúng ta. mình biết 1 câu nói "nếu ghi nhớ những giây phút hạnh phúc, thì chúng ta có thể vượt qua được nỗi buồn" Mỗi khi buồn chán chuyện gì mình thường cố nghĩ đến những chuyện vui, có lúc qua được, lúc lại ko. Lúc buồn có lẽ cần nhất là một người để sẻ chia. Có thể ở trong gia đình thật buồn chán, nhưng khi đi học, gặp gỡ bạn bè mình vẫn luôn cố gắng hoà vào cuộc sống, với mọi người và khi đó mình dường như quên hết những gì diễn ra ở trong gia đình. Mình vẫn buồn về gia đình, vẫn khép kín với bố mẹ nhưng với những người xung quanh mình sẵn sàng mở rộng trái tim. Và đó chính là điều đã giúp mình vượt qua.
Sao lại đặt câu hỏi như thế ? Hãy suy nghĩ thật kỷ kẻo ân hận vì những gì mình đã nói. Cha mẹ nào chẳng muốn tốt cho đứa con yêu dấu của mình hy vọng kitty sẽ thay đỗi cái nhìn tích cực hơn về mẹ. Chớ đừng bao giờ oán trách hay giận hờn mà hãy suy nghĩ xem họ làm điều đó vì điều gì.
... Người ta có chuyện ko an ủi lại còn...
@ tokitty19862000 : bạn cố lên ,còn rất nhìu người có hoàn cảnh giống bạn đó !!! Trong đó có mình nè
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi Tacaza: Dec 31 2006, 04:41 PM Lý do chỉnh sửa: Đừng sử dụng một số từ tác động hơi quá bạn nhé.
me me la tat ca cua con nhung tu khi cha qua doi me khong con nhu me ngay xua nua me chi biet cho minh me khong con lo cho con nua me chi muon con minh hoc that gioi de hon con nguoi ta me dau biet la con cuc kho den nhuong nao con da hoc het suc luc cua minh roi vay ma me van khong vua y me lai muon con hoc .con met lam roi me a
Đúng đấy kitty19862000, ban ko nên nghĩ như thế về bố mẹ mình, minh` chăc chắn rằng những gì bạn kể là những điều có thật nhưng có lẽ nó ko tồi tệ như những gì bạn nghĩ đâu, đấy là do bạn đang mang trong mình tư tưởng chán ghét bố mẹ, chán ghét mọi thứ nên mới phổi phồng mọi chuyện lên như vậy thôi. Hãy để mẹ bạn có cơ hội hiểu được những cố gắng của bạn . Mình cũng đã từng rơi vào trường hợp như bạn nhưng rồi có 1 số những chuyện đã xảy ra và mình thấy bố mẹ mình thật tuyệt vời. Hãy tin mình nhé, chắc chắn đến 1 lúc nào đó bạn cũng sẽ có được cảm giác giống mình bây giờ thôi . Mọi người ơi , cùng cổ vũ cho kitty19862000 nào !
[FONT=Arial][COLOR=Chocolate] EM MUỐN CHO ANH BIẾT TRÊN THẾ GIAN NÀY CÓ 1 NGƯỜI VẪN MÃI CHỜ ĐỢI ANH DÙ LÀ Ở CHỖ NÀO DÙ LÀ Ở LÚC NÀO TÓM LẠI LÀ CÓ 1 NGƯỜI NHƯ THẾ!
Mẹ còn muốn gì ở con nữa : Con học vậy chưa đủ sao ? Con ko chơi bời trác táng , suốt ngày ở nhà như vậy vẫn chưa đủ sao ? Mẹ muốn gì ở con nữa đây ?
Con mệt lắm .... .... ... .. . . . .
sao em có thể nhận xét một cách vội vàng như vậy.có câu nói rằng:chỉ có mẹ chọn o chứ con khong bao giờ chọ mẹ.em hay suy nghĩ về câu nói đó và hãy tim cách để 2 mẹ con có thể hiẻu được hau hơn.chúc em luôn vui vẻ
Con người chúng ta khi sinh ra không ai có thể chon lựa được cha mẹ.Có những người cha,người mẹ luôn yêu thương-quan tâm,lo lắng cho con.Nhưng cũng có người bỏ rơi hoặc không quan tâm đến chính giọt máu của mình và đó cũng chỉ là thiểu số mà thôi.Là cha mẹ,bao nhiêu vất vả,bao lo toan cho cuộc sống,bao nhiêu ghánh nặng đâu giãi bày cùng ai.Khi nào bạn là cha,là mẹ bạn sẽ hiểu hơn về mẹ của bạn.Có lẽ bạn đã oán trách mẹ trong cách cư xử nhưng..bạn đã từng nghĩ ,đã từng cảm thông với những vất vả của mẹ chưa?Bạn nói là bố đã mất-vậy là chỉ còn lại mẹ với nỗi đau,với trách nhiệm,với gánh nặng của cuộc sống.Không phải là mẹ hết yêu thương bạn chỉ là mẹ muốn bạn cố gắng,muốn bạn trưởng thành ngoan ngoãn.Mẹ hẳn đã lo sợ rằng khi không con bố bạn sẽ không còn ngoan nữa,không còn muốn phấn đấu nữa,sợ bạn nhiễm phải những thói hư tật xấu ...Theo tôi,bạn nên nói chuyện thẳng thắn với mẹ bằng lời lẽ nhẹ nhàng mềm mỏng.Mẹ sẽ hiểu bạn hơn và ngược lại.Bạn hãy làm một chỗ dựa cho mẹ.Tôi tin ,rồi mọi khó khăn bạn sẽ vượt qua-chỉ là khủng hoảng của tuổi trưởng thành thôi.Bạn là một người tốt-hãy rộng mở tấm lòng thay vì hờn giận và oán thán.Chúc bạn sớm vượt qua những khúc mắc của mình.Mẹ lúc nào cũng luôn yêu thương bạn.
con biết nói như vậy là ko đúng nhưng mẹ à con phải có ko gian riêng của mình chứ con lớn rồi mà, mẹ hãy bỏ quan niệm con còn nhỏ lắm đi con ko chơi bời, vẫn học bài đầy đủ mà nếu mẹ vẫn coi con như 1 đứa trẻ thì...........................mặc mẹ
Anh nhớ trước đây (đến cả chục năm rồi) xem một bộ phim, một nhân vật có nói đại ý là: Những lúc buồn em lại thử tưởng tượng rằng mình là chị Hằng đang ở trên mặt trăng, nhìn xuống trái đất chỉ nhỏ xíu như một quả bóng. Và mình cũng chỉ là một chấm bé tí xíu trên đó, và thấy rằng nỗi buồn của mình cũng rất nhỏ bé vậy thôi, không phải là cái gì quá lớn lao. Vậy là em lại hết buồn...
Còn riêng anh lúc nào cảm thấy rất chản nản vì những thứ ngoại cảnh mà mình không thể làm gì để thay đổi được, vì thấy mình kém may mắn hơn những người khác về những mặt nào đó (mà nguyên nhân ko phải do bản thân mình)... anh sẽ ngừng so sánh bản thân mình với những người đó (có rất nhiều người ko nhận ra rằng nguyên nhân sâu xa của việc mình buồn chán chỉ là vì trong tiềm thức có sự so sánh, & thấy mình không có những thứ mà người xung quanh đang có - dù là thời gian, điều kiện làm việc, hay kiến thức...) Anh cũng sẽ tạm gạt bản thân mình sang một bên. Thay vào đó anh sẽ nghĩ về những người anh biết, mà mình còn không dám tưởng tượng ngày nào đó mình có thể rơi vào hoàn cảnh như họ. Từ đó mới chợt hiểu ra rằng, có những thứ mà với mình tưởng như là bình thường, hiển nhiên thì với người khác đó lại là cả một ước mơ. Thậm chí ngay cả việc chúng ta có thể nhìn thấy cuộc sống đầy màu sắc xung quanh ta, được lắng nghe bản nhạc yêu thích thôi đối với một số người còn là cả ước ao mà họ không thể nào có thể thực hiện được nữa... Hay chỉ riêng cuộc sống bình yên của chúng ta hiện giờ đối với những em bé sống ở những nơi tiếng súng nổ ra hàng ngày cũng là thiên đường nữa. Chúng ta tưởng mình đang sống trong địa ngục, trong bế tắc? Vậy thì có những người còn sống trong những hoàn cảnh còn kinh khủng hơn địa ngục. Có những người chỉ ước ao được sống cuộc sống như chúng ta. Vậy mà họ vẫn sống được, vẫn vươn lên được, và quan trọng nhất là họ chưa bao giờ mất đi niềm tin. Nếu em thật sự nghĩ về những hoàn cảnh như vậy, em sẽ thấy là cuộc sống hiện tại của mình vẫn còn tốt hơn rất nhiều người trong xã hội này. Ít ra thì em vẫn còn có thể cố gắng, bằng cách này hay cách khác, để thay đổi hiện tại được - nếu em muốn và nỗ lực làm vậy; trong khi có những người mà cố gắng để thay đổi cuộc sống thậm chí không còn là thứ mà họ có thể lựa chọn được nữa!
...Và hãy thử nhìn ra ngoài kia, những con người nhàn nhã, ngày ngày chỉ rong chơi với bạn bè, không cần nỗ lực, cố gắng gì để vươn lên... Em nghĩ rằng họ thật sung sướng? Anh cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng sau khi đọc những bài viết trên báo, trên các diễn đàn của một số người, đại diện cho một bộ phận của giới trẻ Việt Nam, nói rằng họ chán cuộc sống không mục đích, không lý tưởng, không động lực của họ như thế nào, chán cuộc sống quanh quẩn bên tách cà phê, những câu chuyện phiếm với bạn bè thế nào, hay những tâm sự của những người chán đời, chán cuộc sống chỉ vì những cuộc tình đổ vỡ... thì anh không còn nghĩ cuộc sống bận rộn của mình là chán hơn hay kém may mắn hơn những người khác nữa. Nói vậy để em hiểu rằng, có những cuộc sống mà nếu chúng ta nhìn vào bên ngoài tưởng là sung sướng hơn chúng ta, nhưng họ chỉ hơn chúng ta về mặt mà chúng ta đang so sánh thôi, những người trong đó lại có những vấn đề của riêng họ mà bản thân chúng ta chưa thể tưởng tượng ra được. Chúng ta vẫn thường ước ao có một cuộc sống như người khác, ai biết đâu có những người lại mong ước một cuộc sống như của chúng ta?
Ngoài ra, hãy nhớ rằng mọi thứ đều có mặt tích cực và mặt tiêu cực. Nếu như em nhìn sự việc nào đó bằng con mắt tích cực, em sẽ thấy mọi thứ gắn với nó đều tích cực, và ngược lại (như kiểu "yêu người yêu cả đường đi..."). Chỉ cần em thay đổi cách nhìn vấn đề, tự nhiên em sẽ thấy sự việc một cách hoàn toàn khác. Chẳng hạn em hãy thử xem sức ép từ mẹ em là một trong những thử thách mà em phải vượt qua, để rèn luyện và chứng tỏ khả năng chịu đựng của mình (hãy tin rằng sau này khi bước vào cuộc sống, em sẽ phải chịu đựng rất nhiều sức ép từ công việc, từ project deadline, từ những người cấp trên...). Đây sẽ là một cơ hội để em chứng minh những phẩm chất của mình - sự chăm chỉ, tính kiên nhẫn, khả năng chịu sức ép, cường độ làm việc cao... (những phẩm chất rất quan trọng nếu muốn thành công trong công việc sau này)... Ngoài ra, nếu em muốn mẹ em thay đổi quan điểm của mình, để hiểu và quan tâm đến những mong muốn của em hơn... thì hãy cố gắng thuyết phục mẹ em bằng cách này hay cách khác (qua những câu chuyện thân mật mẹ con, những bài báo viết về vấn đề tương tự này mà em sưu tầm, về ví dụ những hậu quả tiêu cực của việc con cái bị cha mẹ ép học quá mức xung quanh em...) --> hãy coi đây là dịp để em giải quyết một mâu thuẫn trong quan hệ (và em hãy biết rằng trong cuộc sống sau này sẽ còn phải đối mặt, giải quyết với rất nhiều mâu thuẫn khác trong công việc, tình cảm - có những việc sẽ còn phức tạp hơn nhiều...). Tóm lại dù trong những tình huống tưởng như là xấu nhất, nếu chịu nhìn nhận bằng một góc nhìn khác tích cực, chúng ta luôn có thể tìm ra những mặt tích cực của nó. Và nếu chúng ta có thể vượt qua được những tình huống như vậy, có thể vượt qua nỗi buồn, sự thất vọng, mặc cảm, sức ì của bản thân, sức ép từ bên ngoài... thì cái mà bản thân chúng ta thu được là rất lớn.
Điều quan trọng nhất anh muốn nói là em hãy luôn vui vẻ, lạc quan. Có một câu nói rất đúng là "Work won't kill, but worries will". Chính sự buồn chán của em sẽ đặt gánh nặng lên mọi công việc mà em làm, dù là việc đơn giản nhất... Và với hiệu suất học tập sụt giảm, em sẽ càng mất nhiều công sức, thời gian hơn để đạt được mục đích của mình --> sức ép sẽ lại càng lớn hơn, em sẽ lại càng mệt hơn & càng buồn chán hơn --> đó là một cái vòng luẩn quẩn. Tóm lại những tình cảm tiêu cực sẽ không đem lại chút ích lợi gì cho em.
"Where there's a will, there's a way!". Hãy vui rằng mình vẫn còn sức trẻ, thời gian, và sự tinh tường để thực hiện 'will' đó.
tớ cũng đã và đang có cảm giác như cậu, thậm chí tớ còn nói thẳng với mẹ rằng " nếu mẹ thấy khó chịu thì con bỏ khỏi nhà cho mẹ khỏi ngứa mắt nhé", tớ đã nói thế. mẹ ko nói gì chỉ tát tớ 1 cái rồi quay đi. nếu hôm đó tớ ko nghe được rằng mẹ đã khóc, đã tự trách mình là đánh tớ thì có lẽ tớ sẽ vẫn cứ có ý nghĩ cực đoan như cậu.Tối hôm ấy tớ đã ko ngủ được, tớ cảm thấy hơi hối hận. Và tớ cảm thấy hối hận thật sự khi thấy mẹ vào phòng tớ. mẹ tưởng tớ đã ngủ, mẹ nói" mẹ xin lỗi, mẹ chỉ nghĩ như thế là tốt cho con, mẹ xin lỗi". thế đấy! tớ đã hiểu ra me yêu tớ thế nào? rốt cục thì tất cả mẹ cũng chỉ muốn tốt cho tớ thôi. tớ hiểu ra mặc dù với tớ tất cả những điều mẹ muốn tớ làm tuy khiến tớ khó chịu nhưng nó lại giúp tớ trưởng thành hơn. thế nên, hãy bỏ ý nghĩ ý đi, hãy tưởng tượng xem nếu 1 ngày ko có mẹ trên đời cậu sẽ thấy thế nào? có thể ban đàu cậu sẽ nghĩ là rất vui nhưng ngay sau đó cậu sẽ thấy ko có mẹ cậu ko làm được gì cả, cậu sẽ thấy thèm được nghe mẹ mắng. nếu ko tưởng tượng được thì cứ thử 1 buổi đi đâu xa 1 chút. cậu sẽ thấy mẹ lo lắng cho cậu thế nào. (này! thế ko có nghĩa là cậu bỏ nhà đi đâu đấy)
.....mẹ oi! vì sao mẹ lại sinh ra con ? mẹ sinh ra con đề có thể ôm con vào lòng , hôn lên đôi má con , yêu thương con như bao người mẹ khác ........ mẹ sinh ra con để có thể dạy con nên người , giúp đỡ con khi con gặp khó khăn , dạy con cách đứng lên trong cuộc đời....... .........................
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây