Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

trikylaunam's Blog

Những Niềm Riêng !

[color=darkblue]Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi ..."

Đêm nay tất cả dường như đã chìm vào giấc ngủ . Thành phố Cuốn Theo Chiều Gió ... chắc hẳng còn lại mình ta ... Nhớ Người !

Nơi đây có những chuổi ngày thật buồn . Thành phố bổng dưng đìu hiu, nhất là những buổi chiều lang thang qua những con đường vắng ... nơi này thật nhiều cây thông . Làm ta nhớ Đà Lạt đến ghê thường . Những lúc ấy lòng cũng chợt xôn xao ...

Đêm nay thật vắng người ơi ! Đã lâu rồi ta không được đi về thăm lại dáng biển đêm như thuở nào . Tất cả ngày hôm qua có được gọi là ngày xưa không ? Hay phải đợi thật lâu và lâu hơn nữa . Ta còn nhớ rõ lắm ... những lúc lòng thật buồn, hay thật vui ... lúc nào ta cũng tìm về với biển ... có khi ta lại ngờ nghệch soi bóng mình với biển chiều, biển thật rộng và mênh mông đến dường nào ... Cũng có đôi khi ta im lặng nghe tiếng sóng của biển đêm khuya vắng , nghe lòng mình cùng biển tràn ra thênh thang ... Bây giờ ta muốn về với biển ... nhưng người biết không ? Biễn vẫn xa ngàn trùng !!! Những niềm riêng khi xưa chắc vẫn hằng đêm xôn xao với biển cùng gió hát . Còn những niềm riêng bây giờ thì sao người nhỉ ... khác gì một trời im lặng !!??

Nghiệm lại, người nói thật đúng ... Con người với con người ... sẽ ra làm sao nhỉ ... Còn ta với người thì sao ??? Ta suốt đời đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi ấy ... nhưng có lẽ ta sẽ là câu trả lời cho những câu hỏi ấy . Phải vì người vốn mơ tình đẹp hoài như trong giấc mộng . Bởi vì giấc mộng sẽ chẳng bao giờ hững hờ ! ... Nên ... từ đó ... ta cũng theo người đi vào giấc mộng ... và ...

"Ngày hôm qua mình đã mơ ước, một ước mơ dẫu bình thường
Ngồi bên em hoàng hôn đâu đó rụng rơi ..."

... nghe như có chút gì buồn len lén vào hồn . Thật buồn cười lắm không người ? Mình có bao giờ đến bên nhau với đời thực đâu nhỉ ... có bao giờ vì không là thực nên ta đã hóa mộng thành thực không ? ... Để rồi mỗi đêm ta lại mơ về với biển ... rồi ta lại tự ngẫm nghĩ một mình với ... biển rằng ...

"Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi ..."

... nhưng ta tin rằng ... người biết !!!

Ngộ lắm không người ... khi ta chẳng hề biết người là ai ... sao ta lại nhớ như thế ... và ta cũng hiểu rằng ... người cũng như ta thôi . Không biết vì ta như vậy, tự thay đổi chính mình ... hay ở đằng sau lưng có một bàn tay đẩy đi về phía trước đây ??? Ta nghĩ hoài vẫn chưa có câu trả lời ... Lúc xưa ... ta vẫn ngây ngô như một cô nhỏ phá phách mà người thường gọi ... nhưng bây giờ ta đâu còn phá phách nữa ... thời gian qua ... bước vào đời sống bằng chính bản thân mình ... ta đột nhiên thấy mình trở nên lớn hơn nhiều ... có phải vì lớn hơn nhiều nên ta cũng bắt đầu thấy đời sống có khi thật buồn, có khi thật thú vị ... và với người ... có những lúc thật đáng ghét ... nhưng có những lúc lại thật dễ thương ... chăng ??? Người nói thật đúng đấy ... đời sống và tình cảm của con người ... luôn luôn là những gì rất mơ hồ nhưng rất thực, rất thực mà lại rất mơ hồ ...

Rồi sao nữa nhỉ ... khi đến với nhau ... dĩ nhiên là một điều gì đó tô đẹp cho cuộc sống, cho chính bản thân ... Nhưng rồi cũng như bài hát mà người đã từng nhắc với ta đó ...

"Ngày hôm qua cạn lối, chỉ có anh trước biển rộng
Chợt nhận ra mình cô đơn giữa đời nhau ..."

Người ... có bao giờ mình rồi cũng sẽ như thế không !!??

... hay ...

Cuối cùng ... ta vẫn mơ về với biển ... Người vẫn là những tâm tư trong tim ta ... để rồi ... ta lại thầm thì với biển rằng ...

"Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi ..."[/color]



user posted image


user posted image

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com