...Khuya! phố sâu hun hút và lạnh .Đâu đó vọng lên tiếng rao bánh mì nóng ngô nóng...xa xôi , mơ hồ rồi chìm dần trong màn đêm đặc quánh, nghe như hư như thực. Đường phố nhợt nhạt và xám lạnh. Tiêu điều và xác xơ , ngổn ngang những cành cây và mái lợp...như bị một bàn tay vô hình vặn nát... , vắt khô rồi thả cho rơi lả tả qua kẽ tay...Cơn giân jdữ của thiê nnhiên thật đáng sợ..Một vài ngọn đèn vàng vọt còn sót , bơ phờ đứng im lìm như một tên lính gác, như một kẻ lữ hành cô độc trong đêm khuya , nhuốm một màu thê lương, kinh hoàng còn đọng lại trên tất cả.. Gã kéo cao cổ áo,khe khẽ khép cửa xuống phố Gió lùa vào cổ áo nhột nhột, sỏi đá lao xao dưới chân . Chị lao công lê những bước chân mệt mõi trở về , rã rời sau một ngày dọn dẹp và hứng chịu cơn thịnh nộ của đất trời , một vài người ăn xin ngồi co ro dưới một mái nhà... chông chênh , rách bươm những mái che... trông như những chiếc cờ phướn trong một đám tang...ảm đạm, hiu hắc ! Quán trà đêm hơi tối, lưa thưa khách.Gã rùng mình vì hơi ấm bốc lên từ cái bếp trong góc và mùi trà thoang thoảng .Ấm áp quá cũng khiến người ta phải rùng mình ? Nhất là trong cái khung cảnh điêu tàn của vạn vật ... Gã trầm tư ngồi. Hầu như ai ngồi quán vào giờ này cũng mang nặng một nỗi buồn nào đó,một tâm sự nào đó chẳng thể giãi bày cùng ai, ngồi mà ngẫm nghĩ. Lao xao vài tiếng thở dài thăm thẳm...vài tiếng chép miệng ...tiếc nuối cho những ngôi nhà, con người gục ngã... Gã bật cuời ? tự hỏi mình ngồi đây vào giờ này làm gì?? Chia sẽ những nỗi đau ? sợ hãi và bàng hoàng ? Đâu cần đến gã..! 24 tuổi , tốt nghiệp đại học , công việc ổn định , cuộc đời với gã dường như may mắn và hạnh phúc...nhưng hạnh phúc vốn là một cái gì đó mong manh khó nắm bắt và chẳng bao giờ đầy đủ .Đôi khi người ta phải quên đi những cô đơn , những nhói lòng , những hoài niệm để nở nụ cuời thật bình yên rằng mình hạnh phúc .Đôi khi phải dối lòng một cách hoàn hảo như vậy...đêm vẫn trôi...gã có cảm giác như đang bơi trong một cái biển không gian không một tiếng động, im lìm , xam xám, nhạt nhẽo không có lối ra. Bức bối và khó chịu nhưng chẳng tìm đâu ra bờ bến...? tự dưng gã thấy trống trãi kinh khủng , lại quay quắt nhớ nhớ một cái gì đó , lại thấy lòng mình dửng dưng và vô cảm ..phù...Cuộc đời dài và mênh mông quá , mới đi được một phần mà đã thấy mệt mõi và cô đơn ... Gã đứng dậy , trả tiền len lõi qua những cành cây, lê bước...lại một mình! hô hô hô ...một tiếng cười rách bươm vang lên ...tiễn gã...!
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi neuconcongaymai: Oct 4 2006, 09:34 AM
To anh trai cô độc : Em biết bài viết kia , gã - là anh , và em sợ , ko phải sợ cho mình , mà sợ cho những tên bạn ngố tàu của em , sợ cho thèng em trai của em , và sợ cả cho tên em đang " ghét " nhất nữa . Sợ họ sẽ như anh , và ...liệu họ có quên đc cái cảm giác ấy ko ? Em gọi anh là anh trai cô độc , để anh tự thấy mình thế nào , anh cô độc theo đúng nghĩa của nó chứ , hay anh tự ti quá mà nghĩ ra như thế . Mà cũng phải thôi , đôi khi em cũng dùng từ đó cho mình , mặc dù lúc đó chỉ là ...ko có ai bên cạnh và phải chén hết bát cơm một mình . Hãy tự tin lên anh ạ , 24t - đang tràn đầy sức sống , một tương lai rộng mở đang chờ anh . Anh vừa ra trường thôi , anh sẽ còn thấy mình cô độc nhiều hơn nữa trên đường đời phía trước ! . Cảm ơn vì bài viết của anh , nhờ nó mà hiểu ra nhiều điều , đôi khi con người ta trở nên đơn điệu trước tất cả . Nếu em trong hoàn cảnh của anh , em sẽ nghĩ khác , em sẽ nghĩ về bữa cơm ấm áp bên người thân mà cô lao công đang cố gắng hết mình để có đc . Em sẽ nghĩ đến một tương lai tươi sáng hơn cho những người ăn xin , và ...phải chăng những tiếng thở dài kia ko phải vì họ cô đơn , thất vọng , mà vì họ đang ....buồn ngủ . Và tiếng cười sau cùng sẽ làm em vui hơn , em luôn cười khi nghe đc những tiếng cười như thế . Để đời tuơi hơn , mới hơn và ngày mai đc sáng hơn . Chúc anh thật nhiều niềm vui và hạnh phúc ! Hãy thử là em 1 lần xem sao nhé !
anh gi ấy ui ...zậy là anh ko cảm thấy cô dơn vì thất tình hay vif ai bỏ rơi ....anh gạp dc nhửng người cô dơn có hoàn cảnh làm anh cảm thấy cô dơn hơn ...anh ko bít phải làm gi cho họ nên moi dặt câu hỏi .....Gã bật cuời ? tự hỏi mình ngồi đây vào giờ này làm gì?? Chia sẽ những nỗi đau ? sợ hãi và bàng hoàng ? Đâu cần đến gã..! _ anh ui ...mới 24 tui lại vừa tốt nghiệp ...anh hảy zui lên mới dúng chứ ...anh có thể làm dc rất nhiều cho tuong lai ma ... tieng cuoi do chi la doi lòng thui ....thục ra dang nghi rất nhiều ....zậy anh hảy nghỉ ràng mình phải làm gì cho ngày mai di khi nào cảm thâý cô dộc thì zô rum thât nhiều sẻ hết cô dộc liền .....hồi xưa ...mọt mình em củng cô dộc nhiều lém ...nhưng zô rum rùi ..iu dời hơn hẳn bi giờ hết cô dộc ........
QUOTE
Mà cũng phải thôi , đôi khi em cũng dùng từ đó cho mình , mặc dù lúc đó chỉ là ...ko có ai bên cạnh và phải chén hết bát cơm một mình 4.gif .
fresh_peach@ chùi sao ngốc thế ..ko muốn một mình chén hết bát cơm lại muốn có người khác chén cùng .ăn hết phần thì seo... zậy sao no dc ,,doi chit hay tui dang dói nè ...cho chén cùng di
Sonata Artica lúc nào cũng thấm đượm tình cảm thế này...Trong cái quán vừa quen vừa lạ này... Tình cờ một bài nhạc lạc lối vào tai ta, nghe Shy... và nhớ cái hôm ta cùng cô ấy lim dim bên ly chanh nóng. nhiều năm trôi qua rồi, cô ấy ra sao ?
Muốn chạm vào nhưng sợ cô ấy đau, Muốn âu yếm nhưng sợ cô ấy tổn thương. Muốn ôm ấp nhưng sợ cô ấy vùng vẫy Muốn nắm tay nhưng sợ cô ấy run rẩy...
Ta từng ao ước cô ấy sẽ chỉ là của riêng mình ta Nhưng, chắc ta nên để cô ấy tự do bay nhảy với chốn riêng của mình Nơi mà ta không bao giờ đặt chân đến Nơi mà chỉ có những linh hồn rảo bước...
Cô ấy từng khúc khích bên tai ta, I'm shy can't you see
Talk to me, show some pity You touch me in many, many ways But I'm shy can't you see
ta nghe rõ tiếng kéo của dây guitar, hình như dây nylon chứ không phải dây đồng, hai đứa từng tranh cãi về sợi dây ấy, một sợi dây chẳng liên quan bởi bản nhạc quá nhẹ nhàng để át tiếng liếng thoắng của hai đứa. Ta thích thú được tranh cãi với cô ấy khi hai đứa cùng nghe Arch Enemy hay Death và cùng gào lên... Ta thích nhìn cô ấy gào to vào tai ta. Ta thích cô ấy mân mê mái tóc dài của ta rồi tự tay lần lấy những cái rễ tre của mình... ...... Ta thật sự nhớ cô ấy, nhớ nhiều lắm, ta không hiểu tình cảm đó có thể diễn tả như thế nào, nhưng ta cảm thấy tim mình rỉ máu khi ta mong chờ đến ngày ngồi lim dim cùng cô ấy nhưng cô ấy rũ bỏ. Tại sao cô ấy chỉ yêu ta trong chốc lát, tại sao cho ta bước lên bảy tầng mây và bỏ rơi ta tại đấy ? Ta hiểu rồi, cô ấy không dành cho ta, hay là sự treu đùa của số phận?? ... cô ấy vẫn luôn khúc khích bên tai ta I'm shy can't you see... Điên.... Ta nhớ cô ấy, tối nay, hình như nơi nào đó cô ấy cũng đang lắng nghe Shy...
Lâu rùi mới vào rom,hok ngờ dạo này rom còn nhiều bài viết có chất lượng như thế nì.Công nhận neuconngaymai dịch sát nghĩa và bay bổng thiệt,thật là hay!!!!!!!!Thanks
My immortal - Evanescence : Điều bất tử thuộc về tôi ...???
Tiếng tí tách..nhạt nhoà ...của những gọt mưa cuối cùng gõ đều đều xé toan cảm giác bồng bềnh, chếch choáng của gã..cười vào mũi những ly rượu gã nốc vào người...gã lại say...lại nhớ ..lại để những ám ảnh của quá khứ hoang tàn đau thương trở về ...mà lại trong một buổi tối lãng đãng mệt nhoài thế này... Vô thức...gã lick chuôt cũng vô thức...cái gì thế này...tiếng piano rơi ...da diết...môt giọng ca tha thiết...níu kéo ...rồi buông ra.....cùng rơi...boàng hoàng ... Phải rất lâu gã mới biết mình đang nghe gì ..My immortal của Evanescence Giọng ca mang dáng dấp trữ tình, nhưng khai thác các khía cạnh u tối, nội tâm của tình yêu, nỗi thất vọng và tuyệt vọng...xen với những thông điệp hoàn toàn mang tính tích cực. Gã phải hiểu theo cách nào đây??? gã muốn khóc...tiếng của Amy Lee ...như muốn nói với gã rằng “bạn không cô đơn khi đối mặt với đau buồn hoặc những khoảnh khắc tệ hại. Đó là cuộc sống và đó là con người. Bạn không chỉ có một mình. Chính tôi cũng đã từng trải qua những khoảnh khắc như thế.” ...nhưng lại để cho những giai điệu ...đánh lừa gã... gã thấy yên lòng...tĩnh lặng pha chút ..hư vô...Một nhát búa đánh vào tim gã ..khi gã xem đến lyric..của bài hát...thầm trách Amy Lee ...
Tôi quá rã rời trong những nỗi sợ hãi trẻ thơ làm tôi gần như ngẹt thở, và nếu em không thể ở lại, tôi ước cho em cứ ra đi. Bởi hình dung em vẫn sâu đậm trong tâm thức tôi. Chẳng lúc nào xa rời. Tôi không phải chỉ còn lại một mình!
Những vết thương dường như sẽ không thể nào lành lặn, và nỗi đau đọng lại nơi đấy… hồ như thời gian cũng chẳng làm tan đi.
Khi em khóc, tôi đã là người dịu dàng lau nước mắt Khi em thét lên, tôi cũng đã là người xua tan cơn ác mộng Tôi đã nắm lấy tay em những năm tháng ấy... Và thuộc về em, trọn vẹn.
Người yêu đã làm tôi mê đắm bởi ánh nhìn kết tinh từ mọi nguồn sáng đẹp nhất trên đời Nhưng, Trong phút giây tôi hoàn toàn bị cô lập trong không gian quá đỗi chật hẹp Là nơi từ đấy em bước đi, bỏ tôi ở lại,... Trong những giấc mộng nửa vời tôi thấy em hiện về, chỉ một lần duy nhất Cất tiếng nói… tôi hầu như chẳng còn sinh lực… …
Những vết thương dường như sẽ không thể nào lành lặn, và nỗi đau đọng lại nơi đấy… hồ như thời gian cũng chẳng làm tan đi.
Khi em khóc, tôi đã là người dịu dàng lau nước mắt Khi em thét lên, tôi cũng đã là người xua tan cơn ác mộng Tôi đã nắm lấy tay em những năm tháng ấy Và thuộc về em, trọn vẹn.
Tôi cố tự nhủ rằng em đã mãi ra đi, Và… cho dù suốt đời tôi luôn có em bên cạnh, Tôi vẫn chỉ có một mình./.
" Khi em khóc, tôi đã là người dịu dàng lau nước mắt Khi em thét lên, tôi cũng đã là người xua tan cơn ác mộng Tôi đã nắm lấy tay em những năm tháng ấy Và thuộc về em, trọn vẹn . " Nhưng đoạn kết lại thật buồn : " Tôi cố tự nhủ rằng em đã mãi ra đi, Và… Cho dù suốt đời tôi luôn có em bên cạnh, Tôi vẫn Chỉ có một mình . "
Buồn vì em vẫn còn đó ?, vẫn hiện diện trong những ác mộng của gã ... nhưng sự hiện diện của em đồng nghĩa với những lỗi lầm , những nỗi đau mà tôi đã gây ra !!! Em không còn nữa...mất hết rồi...em đã đi...hồn em đã quyện với đất... !!! Nếu có chăng thì cũng chỉ là những kỷ niệm đẹp về em đang tồn tại trong tôi , nó trái ngược với thực tại , nó như những lưỡi dao cứa sâu vào tâm hồn tôi ... sự tiếc nuối ... !!! vẫn âm thanh nhẹ nhàng ấy..âm thanh đúng nghĩa với tên : Evanescence sự phù du, sự tan biến đột ngột..nhưng gã thấy như âm thanh lúc cuồng nộ chói tai, khi êm ả như dòng suối róc rách..., có thể khiến người nghe nối mạch cảm xúc biến chuyển vừa dữ dội vừa tĩnh trầm, rồi lạ thay lại đọng hương vị nhẹ nhàng như khói sương khi cất đĩa nhạc vào ngăn đĩa... Đau đớn...dằn xé..."khi con người đối diện và phải giải quyết những nỗi khó khăn, tồi tệ hay những thời khắc u tối, họ sẽ không cô đơn” có ai đó nói với gã như thế...nhưng có thể họ chưa nếm trãi cảm giác này...cảm giác lạnh mơ hồ...trong đêm vắng ..nghe Amy Lee ...thảng thốt hát như làm tan cả cõi lòng vốn đã rách tả tơi... trong nỗi tiếc nuối..về mối tình đã mất... Đêm nay! em sẽ lại về...và gã sẽ lại thấy và điên cuồng ánh mắt ấy...và nụ cười cuối cùng còn sót lại ...Em hiện về... Em bất tử...và em thuộc về tôi...! .......Không.........!
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi neuconcongaymai: Oct 16 2006, 11:17 PM
Please come now I think I'm falling I'm holding to all I think is safe It seems I found the road to nowhere And I'm trying to escape I yelled back when I heard thunder But I'm down to one last breath And with it let me say Let me say
Hold me now I'm six feet from the edge and I'm thinking That maybe six feet Ain't so far down I'm looking down now that it's over Reflecting on all of my mistakes I thought I found the road to somewhere Somewhere in His grace
I cried out heaven save me But I'm down to one last breath And with it let me say Let me say Hold me now I'm six feet from the edge and I'm thinking That maybe six feet Ain't so far down
Sad eyes follow me But I still believe there's somthing left for me So please come stay with me 'Cause I still believe there's something left for you and me For you and me For you and me Hold me now I'm six feet from the edge and I'm thinking------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Một chiều oi bức , mệt nhoài ...,nắng đổ lửa, tạt vào Nirvana Reload trú nắng , giọng gào thét u uất của Radiohead đang văng vẳng giữa không gian ngột ngạt... Creed ! Lâu rồi không nghe..., đuôi gà lúc lắc trước mắt bảo nghe cũng được lắm, chả biết có thật thế không, ừ thì cũng nghe xem thế nào, cũng chẳng bận rộn gì, trú nắng mà...chọn một bài...Play...một ca khúc sặt mùi tan vỡ... và gươm lạc giữa rừng hoa : One last breath giữa album Weathered, nghe... nghe hoài, và chưa thấy chán.... Tiếng guita và giọng hát cao tưởng chừng như được chiếc ra từ tận cùng của những nỗi đau không lời... Chết lặng...đuôi gà ngạc nhiên...nhìn những giọt mồ hôi ...trên cặp lông mày đang nhíu lại.... -những ca khúc pha chút lững lờ nằm giữa phong cách của Metallica hay sự nhộn nhịp của Rush ,với giọng ca kiểu Eddie của Pearl Jam thêm chút màu sắc đen tối của Grunge Alice in Chains hay Soundgarden - đuôi gà thủ thỉ... ...nghe...
"I cried out heaven save me but I'm down to one last breath" thì buồn mà, đang tuyệt vọng thì dù có đặt chân lên đến cổng trời thì tất cả cũng chỉ là con số 0 tròn trĩnh, tuơng lai chỉ là một khối mù mịt không ánh sáng ...cho dù ai có nói gì ...tô vẽ gì lên ....cũng vây thôi! Anh há....đuôi gà không buông tha....
"Hold me now I'm six feet from the edge and I'm thinking" đến sát bờ vực rồi còn gì, suy nghĩ chi cho thêm mệt đầu thế này ?
Chắc anh chàng Scott này cũng chẳng còn con đường nào khác khi đối mặt với cái thung lũng người và người và mất mát niềm tin này. Kể cũng tội nghiệp ...đuôi gà chép miệng...gã bất động... ...nghe tụi bạn bảo bên ấy bọn rockfan yêu mến Creed lắm, giọng khỏe quá... "Hold me now!!!" kể cả khi mơ màng nhất mà nghe thấy tiếng nói thế này thì cũng ráng ngoi ngóp tỉnh dậy nhét đầy 2 tai những lời tha thiết : "So please come stay with me 'Cause I still believe there's something left for you and me" anh há....?? chà, anh nghe xem.., thương quá , đôi khi lỗi lầm làm người ta không có đường quay trở lại...phải không anh..?? ừ...! gã đây sao....! đuôi gà vô tình hay cố ý xới ký ức của gã dậy...! Đừng ...! --------------- Đuôi gà ...im lặng...rồi đột ngột : Em thích nghe Creed lắm...về loại nhạc họ chơi , về nhưng điều họ gửi gắm trong các ca khúc của mình...! hic..Chẳng ăn nhập gì với gã...gã đang nghe tiếng trống gõ đèu đặn...điểm tiếng guita...trầnm bỗng...đưa giọng ca ..chưa đầy tâm trạng...những tiếng thét...gào trong đau đớn tuyệt vọng...?? ...Những trăn trở về cuộc sống ,về con người là những câu hỏi mà giới trẻ chúng ta thường tự hỏi mình và chúng ta cũng như Creed đang bước trên con đường tìm kiếm chính mình ...đuôi gà đây ư...? Em thích... Album - Human Clay - (đất sét hình người) mà bìa đĩa là 1 hình người vươn lên khỏ mặt đất ở 1 ngã tư . Chắc Creed muốn nhắn nhủ rằng con đường bạn chọn sẽ nặn hình nhân cách và cách sống của bạn .Bạn nặn chính bạn qua cách cư xử của bạn ,thế nên, về phương diện nào đó bạn là 1 hình nhân đất sét ...phải ko anh...? Ừ....
+Em ơi, ở lại với anh đi mà,em vẫn còn chút gì cho anh, anh tin như thế
_Nhưng mà, liệu khi những gì anh phạm phải, những lỗi lầm em không thể tha thứ, luôn in vết thời gian, hằn lên tình cảm của 2 ta, thì làm sao em có thể chấp nhận ?
+Thì thế, cho nên anh mới năn nỉ van xin em mà !
_Nhưng tình yêu thì không thể mất lòng tin , như em đã mất niềm tin vào anh. Em yêu anh, nhưng em xin lỗi, không thể quay về bên anh như ngày nào ...hãy để em yên lòng ra đi.
+Em, không có em, anh như lọt thỏm xuống vực sâu cuộc đời, anh đang đứng bên bờ, và sẽ ngã nhào nếu em thật sự đành lòng ra đi...
_Em rất tiếc, em không phải là người dễ tha thứ, có những chuyện có thể bỏ qua, nhưng có những chuyện sẽ không thể phai nhòa. Hiểu cho em...
+Please come now I think I'm falling, anh ....
Tuyệt vọng thật rồi. và em đã ra đi, One last breath, cuối cùng vẫn dành cho em. Tất cả những gì thuộc về anh, cho đến hơi thở cuối cùng... lặng lẽ...khó khắn đứng dậy... Anh gì ơi...anh chưa gửi tiền...Ừ...
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi neuconcongaymai: Oct 21 2006, 10:01 AM
Hôm nay thứ hai ! Còn hôm qua là chủ nhật!..Vác cần đi câu , tự nhiên ông già hàng nước mang cuốn truyện Âm thanh và Cuồng nộ của William Faulkner cười cười bảo đọc đi ,lại hỏi chú mày có dám đọc ko ? Sợ quá không đọc! mang cần và sách đi vậy ! Giữa cái không gian những đá và nước , nắng xé ra từng sợi , cái cần rung rung..bập bềnh cái phao yếu ớt trước những con sóng, bó gối trên mỏm đá đọc..tự nhiên thấy mình bị lạc ở ngay cái chỗ ngồi câu quen thuộc...vã mồ hôi ! Than thầm ! Mẹ ! Biết thế này mình đọc ở nhà...lại nghĩ giá có con bé hoa hồng đen ở đây thì đỡ rồi ! Chắc nó biết đường dẫn mình về ! Ờ mà ko biết nó đã đọc cái này chưa! Thôi ! Chắc chưa , để kể cho nó nghe ..sợ chơi!Mà mình kể không hay lắm đành mượn chút ngôn từ của chú Từ Vũ để thêm phần hấp dẫn vậy!
The Sound and the Fury - Âm-thanh và Cuồng-nộ - được nhà xuất-bản Jonathan Cape & Smith-New -York cho ra mắt độc-giả lần đầu tiên vào ngày 7-10-1929 với duy nhất 1789 ấn bản . Mặc dù , khởi đầu chỉ thành công một cách tương đối nhưng chính nó lại là một tác phẩm ngoại hạng với lối hành văn thật mới mẻ chưa từng có, một công trình bất hủ về văn chương để về sau được rất nhiều người hâm mộ. Thật vậy , ‘’Âm thanh và Cuồng Nộ‘’ không thể giống bất kỳ một truyện nào, không những chỉ vì cốt truyện hoặc chủ đề được đề cập một cách đột ngột mà lại còn vì nó làm cho độc giả phải sửng sốt mỗi khi đọc lại.( vì lúc tối có đọc lại lần nữa ) ! Tóm lược truyện ‘’Âm thanh và Cuồng Nộ’’ là điều có thể tạm làm được nhưng cũng chính nếu làm công việc này lại là vi phạm một « trọng tội » không thể tha thứ bởi ... truyện kể rất phức tạp, chằng chịt không ngừng những hồi tưởng chập chờn, rộng trải với quá khứ, hiện tại, tương lai quấn quyện đầy rẫy cạm bẫy khó thể tránh nổi mà qua sự tóm lược không tài nào diễn tả đầy đủ được tình ý. Đã vậy,William Faulkner còn đặt tên trùng cho những nhân vật khác nhau trong truyện của ông : Quentin (một là tên của người bác và một là tên của cô cháu) hoặc Maury (Maury Bascomb và Maury Compson sau này được đổi tên thành Benjamin hay Benjy) như cố tình làm lạc đường người đọc . Phải chăng Faulkner đã dụng ý tự cho "Âm thanh" trở nên "Cuồng nộ" thể hiện sự hỗn loạn của tâm thần, sự khắc khoải của linh hồn ...?Hãy đọc những lời tâm sự của chính tác giả về The Sound and the Fury : "Truyện không có tựa đề, cho tới một ngày, từ sâu thẳm tiềm thức tôi chợt phát hiện những chữ mà mọi người đều biết : THE SOUND AND THE FURY . Tôi chấp nhận những chữ đó ngay mà không cần phải suy nghĩ và như thế cùng lúc, những câu tôi trích-dẫn từ Shakespear cũng được ứng dụng một cách tốt đẹp nếu không muốn nói là hoàn mỹ vào câu truyện đen tối, đầy điên dại và cũng đầy hận thù của tôi ". Quả thật như Faulkner đã nói, người ta có thể đọc rất rõ ràng trong vở kịch Macbeth, Xen thứ V màn thứ V , định nghĩa về hai chữ Cuộc Đời : « It is a tale told by an idiot, full of SOUND and FURY, signifying nothing - Đó là một câu chuyện kể bởi một tên khờ ngốc, đầy Âm thanh và Cuồng nộ, chẳng có ý nghĩa gì cả ». Lúc khởi đầu , tôi chỉ có ý định viết một truyện ngắn mà thôi. Tôi hình dung là sẽ rất lý thú nếu tưởng tượng được ra những ý nghĩ trong đầu của một đám trẻ nhỏ vào ngày an táng bà nội chúng, ngày đó người lớn trong nhà che giấu chúng, sự tò mò của chúng để có thể khám phá ra được điều bí mật trước những náo động trong gia đình và những dự đoán xảy ra trong đầu đám trẻ này. Sau đó, để cho kết cấu truyện được thêm phần linh động hơn, tôi đã tìm cách tạo dựng ra một nhân vật, nhân vật đó là một đứa bé bất bình thường, một nhân vật có thể giả quyết được những rắc rối mà không cần sử dụng đến khối óc bình thường hay nói một cách khác bộ óc nhân vật đó phải thật xuẩn ngốc. Bởi thế mà nhân vật Benjy được xuất hiện. Tiếp theo đó, cũng giống như những nhà văn khác, tôi đã mê say một trong những diễn viên mà tôi tạo ra trong truyện, Caddy. Tôi ‘’yêu‘’ nhân vật nữ này tới độ tôi không thể để cô ta ‘’chỉ sống‘’ trong một truyện ngắn bởi lẽ nhân vật nữ của tôi xứng đáng nhiều hơn thế nữa… Rồi quyển tiểu thuyết của tôi hoàn tất, chính tôi cũng không thể nói đuợc với tôi là đã hoàn tất nhưng…’’gần như hoàn tất‘’. Tất cả quyển truyện chấn động trong âm thanh và cuồng nộ .!Và hình như hoàn toàn thiếu vắng ý nghĩa mà người ta thường quan niệm rằng một người cầm bút mỗi khi viết là phải viết ra một thông điệp hoặc viết để phục vụ cho một ý nghĩa "cao thượng" nào đó. W. Faulkner tự mãn nguyện khi mở tung được cánh cửa địa ngục.He he W. Faulkner không ép buộc một người nào phải đi chung với ông, nhưng, những ai đặt tin tưởng vào ông nhất định sẽ không bao giờ phải hối tiếc .Âm thanh và Cuồng Nộ như thể được kết cấu theo thứ tự chủ yếu của âm nhạc và cũng như những nhà viết nhạc, Faulkner sử dụng hệ thống của những đề mục; không phải bằng sự trốn lánh tạm thời với một đề mục duy nhất rồi từ đề mục này câu chuyện sẽ được bành trướng lên và được biến đổi, nhưng là những đề mục phức tạp khởi đầu, nẩy nở, tái xuất hiện để sau đó lại biến mất đến một lúc nào mà tất cả đều nổ bùng với tất cả những phong phú dồi dào của nó. Người đọc cũng liên tưởng đến những sự kết cấu của những người theo trường phái ấn tượng, bí hiểm và vô thứ tự của một lần đầu tiên nào đó trong buổi thử trình diễn, những với những bố cục rất mạnh mẽ dưới tầm mắt mù mờ che bề ngoài. ! Hiểu chết liền ! The Sound and the Fury là một tiểu-thuyêt của «không trung» nó gợi ý hơn những gì muốn nói, môt loại của ‘’Nuit sur le Mont Chauve’’ – đêm trên đỉnh núi trọc - qua đó một làn hơi lộng thổi rất quái-dị quay cuồng những linh-hồn đang bị đọa đày, một bài thơ bi thiết, một giai điệu tàn khốc của thù và hận mà mỗi chuyển động âm nhạc thể hiện một đặc điểm rất rõ rệt.Làm thế nào để sao chép lại được tư tưởng ? Làm thế nào để viết ra được những tình cảm ? Theo ngày tháng lịch sử nhân loại, mỗi người cầm bút đã thử giải đáp những câu hỏi này. Có người chọn lựa con đường triết lý như một Spinoza nào đó theo đuổi thật chu đáo phương pháp chứng minh hình học ; Người khác chọn lưạ con đường thi ca như một Baudelaire để dâng tặng vẻ yêu kiều duyên dáng cho những đề tài nhơ nhớp nhất. Những người khác nữa lại tự nguyện đi vào tình tiết lắt léo của những tiểu thuyết, truyện thuật lại để tự bảo rằng ‘’sự dàn cảnh‘’ của tinh thần là phương cách tìm lại được sự trung thực hiện hữu. Nhưng tất cả đều tương phản với điều khó nói ra được. Trong tất cả những mưu toan văn chương ‘’toàn diện‘’ kể trên , không còn thể ngờ vực được thì mưu toan của W. Faulkner là một trong những thành tựu, độc đáo và quyến rũ nhất.Với The Sound and the Fury : Cuối cùng, Tư Tưởng được sao chép lại. Tình Cảm được thể hiện trên trang giấy.Cuối cùng, Cuộc Đời sống động hơn chính cả Cuộc Đời !Ê ! nhóc ! còn nghe nổi không ? Nữa nhá ! Truyện cấu tạo bằng 4 độc thoại nội tâm liên tiếp thuật lại thảm trạng suy sụp, tan vỡ của gia đình Compson, đã từng một thời quyền quý, giầu sang trong vùng Missississipi. Một gia đình gồm : Ông Jason Compson, bà Caroline_vợ ông ta , bốn người con : Quentin người con trưởng, cô con gái thứ hai Candace (Caddy) và hai người con trai theo thứ tự : Jason, Maury sau này được đổi tên là Benjamin ( Benjy )_người bị mắc bệnh chậm phát triển tâm thần_ một đứa bé 3 năm trong thân thể một người 30 tuổi_ một người không đủ khả năng thiết lập được những nối kết giữa điều gì nhìn thấy, nghe được và những gì anh ta cảm nhận. Cũng giống như bất kỳ gia đình sản địa nào tại miền Nam Hoa Kỳ, họ cũng có những người nô lệ da đen :. Gia đình thảm thương Compson có Rosbus, Dilsey vợ anh ta và những đứa con : Versh, T.P và Frony. Frony cũng có một đứa con được đặt tên là Luster. Dưới mắt những người đầy tớ da đen này, cả cái thế giới nhỏ của gia đình người chủ da trắng đó quay cuồng, tranh cãi , xâu xé, hành hạ nhau… trong hai chữ thường hay được người ta gọi là "định-mệnh" . Và tấn thảm kịch đó lần lượt được thuật lại bởi ba người con trai Benjy (phần thứ nhất), Quentin_anh sinh viên đại học Harvard trước khi tự sát chết (phần thứ hai), Jason kẻ biển lận tham lam ích kỷ (phần thứ ba) và phần cuối cùng do Dilsey người vú da đen vợ của Robus . - Phần thứ nhất của chuyện khởi đầu vào ngày 7 tháng 4 năm 1928 do Benjy kể lại đúng vào dịp sinh nhật 30 tuổi của cậu ta. Benjy không suy nghĩ mà Benjy chỉ cảm nhận bằng giác quan của anh , Benjy kể lại những sự việc thoáng hiện trong đầu anh ta, bám víu vào hình ảnh của cô chị ruột, Caddy, của âm thanh, tiếng nói, mùi vị : «Chị Caddy có mùi như mùi cây “smelled like trees”» khi Caddy còn trinh trắng, sau đó ‘’ Caddy no longer smells like trees ‘’ «Chị Caddy không còn thơm như mùi cây nữa» khi đã làm lén lút trao thân cho một tình nhân -Dalton Ames, một sinh viên tại đại học Harvard - và có chửa rồi sinh ra một đứa con gái được đặt trùng tên với bác ruột, Quentin. Cũng chính bởi thế, phần thứ nhất cuả truyện thật khó thể so sánh với bất kỳ một tác phẩm văn chương nào được. Benjy, một tâm hồn giản dị ngây ngô bị cuốn quay trong thảm trạng dữ dội của gia đình. Những ý tưởng, kỷ niệm, tình cảm bất chấp thứ tự của Benjy biến chuyển theo từng dòng chữ và luôn luôn không một chút dấu hiệu chuyển tiếp nào. Khi những cảm giác vưà làm cho Benjy nhớ lại một cảnh tượng của một thời nào đó thì cũng là lúc người đọc đã và đang ở nơi khác, hiện tại và quá khứ đều trộn lẫn trong những hình ảnh bất chợt loé lên qua tâm linh của Benjy .hấc hấc... Ngay chỉ trong một câu, người đọc có thể bị dẫn từ năm 1928 trở ngược lại năm 1910…, người đọc theo dõi diễn tiến câu chuyện bằng những bước nhảy vọt về phía trước hoặc bị lôi ngược xềnh xệch lại đằng sau. Tình trạng như thế được trình bày với những kết hợp nhiều lúc thật ngạc nhiên và cũng thường thật khó hiểu trong lần đầu tiên đọc truyện. Âm thanh và Cuồng nộ khởi đầu trong một sự hỗn độn kỳ lạ như vậy. -Phần thứ hai người đọc được kéo trở lại năm 1910 - ngày 2 tháng 6 , những biến cố xảy ra trong ngày cuối cùng cuộc đời của Quentin tại đại học Harvard , anh ta lang thang thất thểu, quay quắt trong tâm trí những bứt rứt chất chứa từ lâu. Ở đây người đọc tìm gặp những suy tư của một tâm thần suy nhược, đau đớn, dằn vật với chính mình, những hình ảnh chợt hiện lên, chợt tan biến, báo hiệu trước giờ hẹn với tử thần. Đa số là những hồi tưởng ghi nhận trong thời mới lớn lên của Quentin đặc biệt là về bản năng sinh dục (sexuality) buổi đầu của Caddy, em gái anh ta, tình yêu sâu đậm của Quentin với cô em gái . Mẹ ơi anh ta yêu chính em gái mình! les của nhóc nhỏ bạn Dương nào đó cũng chẳng là gì!Nhở ! ... đó là Caddy vào một buổi tối trong quá khứ, là mùi thơm của hoa kim ngân trở về không ngớt, nhói đau trong suốt câu chuyện tự thuật của Quentin, là sự lầm lỗi, sự ăn năn, hình phạt và là chiếc đồng hồ mà cha anh ta đã tặng anh. Đồng hồ biểu tượng cho sự sống và thời gian, khi đồng hồ vỡ cũng là lúc cuộc sống và thời gian cuả chính anh ta ngừng lại . Và cái chết là lựa chọn tốt nhất!-Phần thứ ba, ngày Thứ Sáu tháng Tư năm 1928, được diễn ra trong tư tưởng của Jason, em của Quentin, anh của Benjy và là em của Caddy (cô em gái mà định mệnh là chìa khóa của tất cả quyển tiểu thuyết), một kẻ ghen tỵ, hung tợn, xảo quyệt, bần tiện, bủn xỉn . Quentin đã tự tử chết, Caddy không còn sống chung với gia đình nữa mà buộc lòng phải đem đứa con gái về cho gia đình nuôi nấng nhưng lại cấm chỉ không được lui tới thăm nom , kể từ nay trở đi Jason gánh vác gia đình. Jason nuôi trong lòng sự thù hận vô biên với Quentin, đứa cháu gái và là con của Caddy. Thái độ của Jason thật vô nhân đạo, thật bỉ ổi đối với Caddy . Jason lường gạt tất cả mọi người ngay cả với me ruột hắn, duy nhất chỉ có Dilsey mới là người dám đương đầu được với hắn . Cũng như những chương khác của truyện, hành động cũng giới hạn chỉ trong một ngày nhưng có biết bao sự kiện đã diễn ra trong những tâm linh rối bời, tơi tả đó để Faulkner cho người đọc ngập ngụa chi tiết và cảm giác. Lời kể chuyện dần dần trở nên ‘’bình thường‘’ tuy nhiên đôi khi vẫn một vài sai biệt làm người đọc luôn có ấn tượng bị cuốn hút theo tình trạng tâm thần của những diễn viên chính trong truyện. Trước khi ủy thác phần thứ tư của Âm Thanh và Cuồng Nộ cho một người thuật chuyện "khách quan", William Faulkner đã đặt cạnh nhau 3 độc thoại hoàn toàn độc lập của 3 người anh em gia đình Compson. Những người đọc quen thuộc với kỹ thuật luôn được William Faulkner sử dụng có thể nghi ngờ và dự liệu ngay rằng tác giả sẽ xáo trộn về thứ tự của thời gian: quả đúng như thế : Phần đầu quyển truyện xẩy ra ngày 7 tháng Tư năm 1928 ; Phần thứ Nhì, mười tám năm về trước, ngày 2 tháng Sáu năm 1910 ; Phần thứ Ba, ngày 6 tháng Tư năm 1928 ; Cuối cùng, hai ngày sau đó, 8 tháng Tư. Về những biến cố, hiện tại hoặc quá khứ đến với chúng ta qua những độc thoại nội tâm, phần cuối cùng chỉ là sự tưởng tượng trực tiếp , rồi sau đó, xuất-hiện những miêu tả về vật chất của các nhân vật Caroline Compson, Jason, Dilsey, Benjy mà đặc tính chúng ta được từ từ khám phá suốt trong những độc thoại của 3 phần trước đó. -Ở phần thứ tư , Faulkner chấp nhận sử dụng phương cách hành văn cổ điển của một người thuật chuyện bàng quan và cũng chỉ tại đây mới xảy ra những sự mô tả đầu tiên về nơi chốn, nhân vật, tình hình mà người đọc đã ‘’biết‘’ từ những trang đầu của truyện. ‘’Âm thanh và Cuồng nộ ’’ của 3 chương mục trước đây dịu nhẹ trước khi lại bật nổi lên vào những giây phút cuối cùng của truyện kể bởi một kết cục giả tạo làm người đọc sửng sốt. Văn cách của Faulkner ở đây quả thật như một trận bão lốc trong đó người đọc bị cuốn theo từng ý tưởng, tình cảm và ngay cả từng cảm giác của những nhân vật . Kết thúc quyển truyện người đọc tìm lại được một sự êm dịu nào đó với nghị lực mạnh mẽ của Dilsey, cột trụ cứng cỏi duy nhất, nhân từ nhất và không hề bị lay động trong sóng bão: hai sự kiện chính yếu được thuật lại ở phần này một cách minh bạch: đó là chuyện Jason đuổi bắt Quentin (con gái Caddy) cô cháu gái bỏ nhà đi trốn sau khi ăn cắp 3.000 dollars mà người cậu cất giấu và sự tham dự của Dilsey trong buổi lễ phục sinh tại nhà thờ và những lời rao giảng về sự hiển linh của đấng-cứu-thế trong ngày phán-xét cuối cùng của bà Dilsey đã nói sau buổi lễ : "I've seed de fist en de last ... I seed de beginnin, en now I sees de endin.". Trong tâm tưởng người đọc hình ảnh trong sáng, thanh bình của một Benjy vẫn rõ ràng nhất !(sưu tầm và bổ sung) Hết rồi nhóc !Còn muốn đọc Âm Thanh và cuồng Nộ ko
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi neuconcongaymai: May 31 2007, 03:15 PM
ặc ặc kinh quá sướng nhé nếu còn có ngày mai từ cô độc bây giờ thành đại bản doanh của tất cả mọi người cùng vào chia vui sẻ buồn với bạn rùi đó bậy giờ thì vui chưa cười lên cho đời nó mới nhé vì nic của bạn là"néu con co ngay mai mà vì vậy ngày mai luôn tươi sáng hiểu chứ
...từng đêm trắng...không nhà...và bị ruồng bỏ bởi chích tâm hồn ta ...ta nghe grindcore, ta điên.. ta giật ..ta phá nát tâm hồn ...ta cười ..ta gào...ta khóc...và máu nóng chảy trên trán ta , từ mũi ta. ..mằn mằn...ngon! ha ha ! ta bước chân vào vũng bùn của brutal , trong đầu ta là 1 đống hỗn độn vừa bị thứ âm thanh chết chóc đó cày lên nát bấy đang cần thời gian để xắp xếp lại, máu sôi lên sùng sục, 2 bàn tay nắm chặt tưởng chừng như muốn tóm lấy bất kì 1 kẻ nào đó để thỏa mãn cái thú tính trong con người mình. .......Hu hu!mà thật ra con người là cái gì, thực chất cũng chỉ là "con" như bao động vật khác thôi, nhưng phần “người” trong nó lại lớn hơn nhiều và lấn át đi cái phần con nhỏ bé ẩn nấp đâu đó trong mỗi con người mày ,của tao... Vậy thì việc deck gì mà phải dấu nó chứ , tao đang cố gắng đánh thức cái phần con trong mày, để nó trỗi dậy 1 cách mạnh mẽ, để mày nhận ra cái thế gian giả dối đầy những gian trá lọc lừa này, để chúng ta nhận ra sự kinh hoàng trong cuộc sống mà mày hay cả tao thường cố gắng giấu biến nó đi với mong ước viễn vông rằng thế gian này là thiên đàng, mày với là bạn của nhau, ko chiến tranh, ko bệnh tật, chỉ có hòa bình và tình yêu....hô hô... tất cả chỉ là dối trá , là che đậy ! hô hô ! Dying Fetus mày chơi Blunt Force Traum nghe phê thế ! hê hê...tao gào với mày thằng Canibal Corpse hát ...I cum blood! rồi I will Kill You ..nghe sướng vãi... nghe cứ như có con gì mắc trong cổ họng của lão chris ấy, cứ bật to hết cỡ mà gào theo, phê ...! hô hô..kinh dị.... những tay khát máu này làm tao nhớ tới một thằng cực nát, chuyên khủng bố vào những giờ trái khoáy , thậm chí hét vào tai tao thứ ngôn ngữ chẳng mấy gì làm sạch sẽ... thứ âm nhạc tanh tưởi và kinh hoàng bởi máu , vô vàn trò hành hạ xác thịt cùng những thây ma ...(zen zen)..thứ âm nhạc này đang bóp nghẹt tao bằng những lời cay nghiệt , cho tao cái cảm giác rất thật của vết thương bị chọc ngoáy và nỗi đau rỉ máu. Thể xác gồng lên muốn giựt tung sợi dây vô hình xiết chặt cổ.......máu như đang sôi trong huyết quản tao bởi không thể thoả mãn cơn điên muốn phá huỷ tất cả , muốn trả thù... giết , giết.. và giết..tao đang giết tao mày ạ! Swollen with liquid Ready to burst A load of my lymph... ....... The sickness I have left behind Undetected go my crimes The greatest thrill of my life To slit my own cock with a knife ........ Violent, climax Serging serum on my skin
Back from the dead I am resurrected to spew, putrefaction
....Sưng tấy lên nhơm nhớp nước mủ Chuẩn bị vỡ ra Máu trắng của tao sẽ tắm sự mục khô của thân xác mày, cái xác đã thối rữa và mục nát trong 1 tháng dưới mồ... Có mùi jì đó quanh đây Bốc ra từ cái của mày Thứ mùi kinh tởm ko thể nhịn nổi , bao trùm lên thân thể tao..máu tao đang chảy Nó đang tới Xuống đôi môi , xuống cuống họng mục nát của mày mày nuốt ừng ực Nôn ọe trên lỗ mũi thò lò Miệng mày rỉ máu Máu tuôn trào ra ngoài như mưa trên cuộc tình của mày
Thân mày chôn dưới đất Trong 1 phần mộ nông Ko dấu vết , ko tìm kiếm Tao bỏ đằng sau sự yếu mềm Những tội ác chưa bị phát giác Phần đời rùng mình 1 cách tuyệt vời ...ha ha hay! brutal có khác... ...Những cú riff hoàn hảo, những pha "lùa trống" kinh hoàng, giọng ca gầm gào, the thé, những cú solo điên loạn mà sáng tạo bay bổng sẽ bắt buộc mày PHẢI TIN điều đó ! Tao đếch tin! hu hu tao muốn sống !
...Mưa ! Những sợi chỉ trời mỏng manh cứ thế rơi xuống triền miên không dứt , con ngõ nhỏ như chìm trong màn mưa trắng xóa . Chiếc dù đỏ của ai đó đi ngược chiều như trôi trong màn mưa làm bừng sáng cả một khoảng hẹp bức tường rêu xanh thẫm. Thành phố là lạ trong mưa... Những cây xanh mọng lấp loáng nước, những ngôi nhà cao tầng cũng trở nên dịu dàng và những mái phố cổ kính thâm nâu thì trở nên u buồn lạ. Và nhất là trong mưa người ta chẳng còn tin tin bấm còi giận dữ dành đường , mưa trong veo và mát lạnh rửa hết những bụi bặm . Mưa luôn làm cho người ta mềm lòng nhưng những kỷ niệm qua màn mưa lung linh thì lại trở nên rát bỏng. ... đột nhiên gã lại thấy nhớ đến thắt lòng , nhớ đến khủng khiếp như vậy?? Vì mưa chăng? hay vì những hoài niệm ? gã chẳng biết... Nhấp một ngụm ca fê , gã thấy lòng trống trãi , lạc lõng...mơ hồ qua làn khói thuốc thơm nồng...quán hơi vắng khách và ướt át..đến thảm lòng...gã hơi hối hận vì đã ngồi đây tránh cơn mưa chiều..bất chợt... 5 h chiều !Mưa vẫn vần vũ chơi đùa với những cơn gió xao xác... lôi những chiếc lá đang run rẩy trên cành và dìm chúng xuống những dòng nước đen ngòm..mặc cho chúng cố bám víu vào những gì mình có thể...Gã thấy thương những chiếc lá ấy..cách đây có mấy phút chúng còn tung tăng vui đùa với mặt trời cùng niềm kiêu hãnh của những kẻ bề trên và vô tư lự...thế mà giờ đây trong một cơn mưa- một điều cần thiết cho chúng- chúng lại phải vật vã , ngoi ngóp...thoát ra khỏi ...Buồn cười thật !phù! Rít một hơi dài ..gã thấy nhói nhói ở tay...điếu thuốc cháy tận tay gã nóng bỏng đến dễ chịu...đau dớn , qua màn mưa căm căm hai đứa trẻ bán vé số đang thu mình trong một góc hiên nho nhỏ,thì thầm với nhau điều gì đó , ánh mắt xa xăm đầy vẻ van lơn và một chút oán trách-chúng còn nhiều vé chưa bán. Mặc , cơn mưa cứ điềm nhiên kéo đến , lôi mặt trời xuống thấp đe dọa , kênh kiệu đến dễ ghét với những tâm hồn bé bỏng đang nặng trĩu âu lo... chiếc áo mong manh như muốn rách toạt ra dưới những cơn gió..mưa tàn nhẫn quá... Gã buồn , lòng như một cánh đồng chiều... mới gặt trơ những gốc rạ... hô hô..tiếng cười nghe nhờn nhợn của bà chủ quán ..thích thú vì một điều cỏn con nào đó... có lẽ là vì mái tóc dài rối tung bù xù hay khuôn mặt bão tố...của gã bao bọc bởi trang phục của một nhân viên mẫu mực ..chông chênh. ? nghe chói tai...và trên cái gác nhỏ tiếng piano đột nhiên văng vẳnh...như chuông chiều đánh vào những tâm hồn yếu duối trong một buổi chiều mưa buồn tẻ...Và gã nhận ra ...giọng hát ướt nhẹp thê lương của Gun Rose...và đoạn dạo nhạc PIANO thật thống thiết mà mạnh mẽ dứt khoát ...và tiếng trống chậm rãi cất lên dừơng như đó là những bước chân mỏi mệt của 1 con người cô đơn trong cơn mưa buốt giá ...gã có thể cảm nhận thấy được cái lạnh bắt đầu ...bắt đầu ngay khi khúc dạo đầu cất lên và kéo dài vô tận .... Không chỉ là những âm thanh trầm bổng mà bên cạnh đó còn có những nốt nhấn, những cái rảy phím tựa như những biến cố trong cuộc tình và đoạn gần cuối của khúc solo piano này ta có thể cảm nhận một con sóng hay có thế là một lần gió thoảng qua .Gã rùng mình vì những cơn gió lạnh, và những cảm giác sợ hãi bất chợt ập đến trong gã cuộn đi những suy nghĩ vẫn vơ để gã đối diện với những điều gã đang thực sự suy nghĩ... When I look into your eyes I can see a love restrained But darlin' when I hold you Don't you know I feel the same 'Cause nothin' lasts forever And we both know hearts can change And it's hard to hold a candle In the cold November rain ...Khi anh nhìn vào trong đôi mắt em Anh có thể nhìn thấy 1 tình yêu dè dặt Nhưng hỡi người yêu khi anh ôm em Em không biết rằng anh cũng cảm nhận được điều đó Không gì tồn tại vĩnh viễn Và cả hai chúng ta biết rằng những trái tim có thể thay đổi Thật khó có thể giữ cây nến cháy sáng Trong cơn mưa tháng 11 buốt giá... Một linh cảm tồi tệ mang chút sợ hãi khi gã nghĩ về những điều gọi là tình yêu đẹp không có điều gì là mãi mãi. Mọi thứ rồi cũng có lúc thay đổi , gã biết vậy. Giữ một ngọn nến cháy sáng trong một cơn mưa tháng 11 là rất khó nó cũng giống như mỗi người phải giữ lấy tình yêu của mình giữa những giông tố mà nó phải trãi qua. Không có một cuộc tình nào phẳng lặng ,nó như một con tàu đang lênh đênh trên đại dương luôn chứa đầy những gợn sóng và những cơn bão bất ngờ có thế nhấn chim con tàu bất cứ lúc nào. Theo những dòng suy nghĩ , gã nhớ video cilp: một cơn mưa tầm tã mang theo hơi lạnh căm căm của tháng 11 và một cơn bão ập đến ngay trong ngày cưới của đôi tình nhân. Mọi người cuống cuồng bỏ chạy và cô dâu đã ngã xuống. Nàng đã ra đi, để lại niềm đau vô bờ bến cho chàng trai. Ngay đúng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chàng trai lại phải nhận lấy sự đau khổ cùng cực nhất trong cuộc đời. 2 sự kiện có thể gọi là để đời của chàng trai lại chỉ xảy ra trong phút chốc. Chàng trai đang là người hạnh phúc nhất thế giới thì trong phúc chốc lại là người bất hạnh nhất thế gian. Có lẽ vì vậy mà có khá nhiều người cho rằng đây là một bạn ballad buồn hay nói chính xác hơn là bi kịch một chuyện tình. Gã cười buồn!Cuộc đời mà... But lovers always come and lovers always go an no one's really sure who's lettin' go today Walking away ... Nhưng tình yêu luôn luôn đến và luôn luôn đi Và không ai thực sự chắc ai sẽ đi hôm nay Đi mãi... Gã nghĩ tình yêu luôn đến để rồi luôn quay gót ( không hắn là sự phản bội mà là một biến cố không thể lường trước ) Và không thể nào biết trước ai sẽ là người quay lưng hay ra đi mãi mãi , mãi mãi. Gã chép miệng, muốn quên nhưng hình ảnh của video clip cứ hiện về trong gã... ...tang lễ cô gái được tiến hành, bên cạnh chiếc quan tài ta bắt gặp chàng trai - một con người hoàn toàn khác so với ngày hôm qua. anh tiều tụy , hốc hác chỉ sau một đêm nỗi đau mất đi người yêu đã khiến cho anh trở nên như vậy, một nỗi đau không thể nói lên bằng lời. Đôi mắt anh sâu thẳm, vô hồn nhìn chiếc quan tài trong sự hụt hẫng nuối tiếc.Giọng ca đã trở nên da diết hơn, kéo dài nặng trịch...rồi tiếng nhạc đang mạnh mẽ bổng nhiên nhỏ dần.Âm điệu nhỏ dần cảm xúc như lắng đọng...Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cho gã có cảm giác hụt hẫng, ngay lập tức tiếng piano lại cất lên kèm theo đó là những tiếng thét. Sự tuyệt vọng, nỗi đau khó của chàng trai đã lên đến đình điểm. Tiếng hát trầm khăn như tiếng từ địa ngục vọng lên thực sự đây mới chính là lời nói chuyện với người chết. Tại quãng lặng gã cứ tưởng nỗi đau chàng trai đã lắng xuống nhưng không nó đã lên đến đình điểm cảm xúc dâng trào, âm điệu mạnh mẽ gào thét như để đập tan đi nỗi buồn của chàng trai, tiết tấu nhanh mạnh, cùng với tiếng guitar điện sắc bén như muốn chia cắt, xe vụn nỗi buồn của chàng trai...Tiếng lead guitar gần cuối bài của Slash , kéo lên cao vút và luyến láy với những cung bậc chừng như không tưởng ...chẳng khác gì những cơn gió luồn lách sâu vào hẻm núi , tạo nên những âm thanh đầy kỳ dị và cuốn hút ....hòa lẫn trong giọng háat ngân nga của Rose , giọng bè nữ , tiếng piano nặng nề một cách khó hiểu ...tạo thành thứ âm thanh của những cơn mưa lạnh và dữ dội , lột tả một nổi đau không diễn tả bằng lời ! Tiếng chuốt guitar ở cuối bài , kéo dài và trôi tuột trong âm thanh của tiếng mưa .. Những hạt mưa não nề và lạnh lẽo .. Một gương mặt khắc khổ , một bản thể trơ trọi , cô độc giữa nghĩa trang , nhạt nhòa trong màn mưa cùng trái tim vỡ nát .. Một bông hoa chuyển màu ... Một cơn ác mộng ...sắp đến ...phù...cõi lòng gã cũng chết lặng theo những gam nhạc cuối cùng... Và gã lại thấy thích những cơn mưa như thế (gã cũng thật tàn nhẫn)....nó khiến gã là chính mình ....yếu đuối đến tội nghiệp và tàn nhẫn nhưng thanh thản..nghĩ về mình và nghĩ về những cảnh đời quanh gã... ...Gã muốn gào..lên nhưng nghẹn lại vì âm thanh của cơn mưa...và tiếng gió rít ...qua kẽ lá...Gã mông lung nhớ đến cô bạn ở một nơi xa nào đó...chắc cũng lạnh và trống trãi...Giá như bây giờ ..gã có thể nhìn cô ấy và cùng nghe ,mĩm cười một cách bình yên...khi thấy cô ấy sẽ thu mình lại khi một cơn gió nào đó ..đi qua...Nhưng trời vẫn mưa...gã nhớ... Mùa hè sau mưa bao giờ cũng có cầu vồng nhưng bây giờ không có, mưa vẫn buồn và dai dẵng . Nỗi nhớ vì thế mà ước nhẹm nước mưa rồi bùng lên mạnh mẽ ... Trời vẫn mưa . Nhưng rồi sẽ tạnh. Sau mưa trời sẽ lại sáng . Nhưng bây giờ đến đó còn lâu lắm... !!! Lâu lắm...!Lạnh quá...!
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi neuconcongaymai: Jun 1 2007, 09:16 AM