Bạn ở lại với khoảng trống trong tâm hồn và những nỗi day dứt trong tim
Khi bạn vừa tròn tuổi thôi nôi , mẹ bón cho bạn ăn , tắm rửa cho bạn . Đáp lại , những lúc trái gió trở trời , bạn ra rả khóc thâu đêm . Bạn lên 2 tuổi , bà dạy bạn những buớc đi chập chững . Để cám ơn mẹ , bạn lon ton chạy mỗi khi nghe tiếng mẹ gọi . Khi bạn lên 3 tuổi , bà làm những món ngon đầu tiên theo ý muốn của bạn . Đáp lại , bạn quẳng chiếc chiếc đĩa đựng đồ ăn xuống sàn nhà . Lúc 4 tuổi , nhận từ tay mẹ những chiếc bút chì đầu tiên , bạn đã dùng chúng để bôi vẽ đầy tuờng phòng khách . Lên 6 tuổi , đuợc mẹ dắt tới truờng bạn lại giãy giụa và gào khóc : " Ứ ừ , con không thích đi học đâu ! ". Năm bạn 7 tuổi , mẹ bạn mua cho bạn một trái banh . Để cám ơn , bạn đã sút thủng ... cửa kính nhà hàng xóm . Năm bạn 12 tuổi , đáp lại sự cấm đoán của mẹ không cho bạn xem một chuơng trình TV dành cho nguời lớn , bạn dọa bỏ nhà đi bụi . Lúc bạn 14 tuổi , mẹ trả tiền để bạn đi nghỉ hè xa lần đầu tiên trong đời . Đáp lại lòng tốt của bà , suốt 3 tháng bạn chẳng buồn viết lấy một chữ gửi mẹ . Lúc bạn đã qua tuổi 15 , mỗi khi về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc , mẹ bạn mong mỏi đuợc ôm con vào lòng . Bạn trả ơn mẹ bằng cách lẫn vào buồng riêng của mình và đóng chặt cửa . Khi bạn 18 tuổi , trong lúc những giọt nuớc mắt sung suớng của mẹ bạn nhỏ uớt đẫm một góc gối vì biết tin bạn tốt nghiệp trung học , bạn lại đang say lúy túy trong một buổi tiệc thâu đêm đầu tiên trong đời . Năm bạn 19 tuổi , bịn rịn tiễn con ra ga lên truờng đại học , mẹ bạn vòng tay ôm lấy đứa con mà bà đã rứt ruột đẻ ra nay sắp buớc vào đời . Đáp lại , bạn nguợng ngùng đẩy mẹ ra vì sợ quê truớc mặt lũ bạn . Năm bạn 20 tuổi , mẹ bạn nhờ bạn ghé thăm một ông chú họ xa đang sống ở gần thành phố nơi bạn học , bạn trả lời : " Con bận học lắm " . Năm bạn 22 tuổi , trong ngày bạn nhận bằng cử nhân , mẹ bạn giơ bàn tay chai sần quệt ngang đôi dòng lệ hạnh phúc lăn dài trên gò má nhăn nheo , vừa gật đầu rối rít khi nghe bạn thì thào bên tai bà : " Mẹ cho con tiền đi du lịch nhé " . Năm bạn 25 tuổi , mẹ uớm hỏi chuyện vơ con của bạn ra sao , bạn đã yêu ai chưa . Đáp lại bạn chỉ lào bào : " Thôi , mẹ đừng xía vào chuyện của con " . Khi bạn đã ngoài 30 , mẹ bạn khắc khoải lo sao mãi bạn vẫn chưa sinh con , bạn đáp gọn lỏn : " Thời nay đâu có như xưa " . Khi bạn 40 tuổi , mẹ bạn gọi điện kêu bạn về dự đám ma bà dì , bạn trả lời rằng : " Con đang bận lắm " . Tới khi bạn 50 tuổi , mẹ đã ở vào tuổi gần đất xa trời . Bà nằm liệt giường liệt chiếu . Để đền đáp công sức nửa thể kỷ của bà , bạn chỉ ghé về thăm một hôm , để lại một ít tiền , rồi quấy quả lên lại thành phố . Và rồi một ngày kia , mẹ bạn lặng lẽ ra đi . Chỉ vào thời điểm đó , bạn mới cảm thấy gần như mất tất cả . Bạn ở lại với khoảng trống trong tâm hồn và những day dứt trong tim .