Ồn ã. Bụi bặm. Lố nhố người. Vui vẻ. Sảng khoái. Quán bia nhỏ vỉa hè trong lòng thành phố đông đúc trong bóng chiều tà nhợt nhạt. Ánh đèn đường nhập nhoạng hắt thứ ánh sáng như ma trơi không đủ sức soi tỏ những khuôn mặt bừng bừng. Vì những trận cầu cật lực. Vì những sec bóng mê mải. Vì công việc nặng nhọc giờ mới có thể thảnh thơi. Và tất nhiên, vì hơi men. Một thế giới đủ thành phần, đủ lớp người. Tất cả đang say sưa trong những lời nói, câu cười. Khung cảnh sống động, rộn ràng trong ánh đèn đường mờ tỏ.
Dzô! Uống cạn. Từng cốc bia dần vơi. Vỏ nem, râu mực, vụn bánh đa nướng tung toé trên nền. Những bàn chân, đế giày đè nát, vỡ vụn. Ở trên, những khuôn mặt đầy đặn, no đủ, nhầy nhẫy. Di động đổ chuông như chim hót, như vuợn hú, hổ gầm.
Tiếng nói, tiếng cười chìm nghỉm trong đủ mọi thanh âm ồn ã. Tất cả như nghẹn lại trước không gian sôi động đang diễn ra. Không ai để tâm tới một con người lặng lẽ. Mắt một mí, chiếc mũi cao, bờ môi tím tái. Cái đầu tổ quạ bù xù lắc lư, mê mải, dường như không biết mệt. Gã quấn mình trong chiếc bao tải xanh lè, cáu bẩn. Gã tiến tới những chiếc bàn trống, chỗ mọi người vừa mới ra về. Những cốc bia cạn hoánh chưa kịp dọn, những đồ thừa, đuôi thẹo trải khắp dưới nền. Gã ngồi thụp xuống, nhanh như cắt, đôi bàn tay xương xẩu rờ rẫm dưới nền tối những mảnh vụn của bánh đa vỡ, của những lát mực nướng thơm gắt. Cũng rất nhanh, gã đút tọt vào mồm, rau ráu, gọn lỏn, bàn tay vẫn tiếp tục rờ rẫm.
Thương. Tội. Khoé mắt cay cay. Sự đối nghịch thật chua xót. Lần đến bên gã. Tôi chìa một chiếc nem, đập đập lên gờ vai rặt xương:
- Cầm lấy.
Gã chẳng nói gì. Tôi thầm nghĩ, chắc còn ngại đây. Thôi kệ.
Trở về chỗ của mình sau khi đã để lại chiếc nem chua cho gã. Tôi vẫn tiếp tục dõi theo. Quái! Sao gã không ăn nhỉ? Hay là gã bị khùng? Không biết rằng ở trong những lớp lá chuối tươi xanh kia có một thứ mà bao người khoái khẩu, vì nó mà từng bom bia cứ cạn veo veo.
Trở lại bên gã một lần nữa, cầm lại chiếc nem vừa nãy, bóc từng lượt lá, đưa cho gã cục thịt đỏ hồng.
- Ăn đi.
Gã nhìn tôi. Lắc đầu. Nói nhỏ nhưng rành rọt:
- Thứ đó phải có bia đi cùng. Nếu không, tối ngủ đau bụng lắm.
Hoá ra, gã không điên. Đèn vẫn đỏ quạch. Tiếng chổi quét đường xoèn xoẹt của chị lao công nghe thật lạc lõng, cô đơn.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com