MÙA CHIM LÀM TỔ

   Trong: Truyện ngắn
 
Ồn ã. Bụi bặm. Lố nhố người. Vui vẻ. Sảng khoái. Quán bia nhỏ vỉa hè trong lòng thành phố đông đúc trong bóng chiều tà nhợt nhạt. Ánh đèn đường nhập nhoạng hắt thứ ánh sáng như ma trơi không đủ sức soi tỏ những khuôn mặt bừng bừng. Vì những trận cầu cật lực. Vì những sec bóng mê mải. Vì công việc nặng nhọc giờ mới có thể thảnh thơi. Và tất nhiên, vì hơi men. Một thế giới đủ thành phần, đủ lớp người. Tất cả đang say sưa trong những lời nói, câu cười. Khung cảnh sống động, rộn ràng trong ánh đèn đường mờ tỏ.
Dzô! Uống cạn. Từng cốc bia dần vơi. Vỏ nem, râu mực, vụn bánh đa nướng tung toé trên nền. Những bàn chân, đế giày đè nát, vỡ vụn. Ở trên, những khuôn mặt đầy đặn, no đủ, nhầy nhẫy. Di động đổ chuông như chim hót, như vuợn hú, hổ gầm.
Tiếng nói, tiếng cười chìm nghỉm trong đủ mọi thanh âm ồn ã. Tất cả như nghẹn lại trước không gian sôi động đang diễn ra. Không ai để tâm tới một con người lặng lẽ. Mắt một mí, chiếc mũi cao, bờ môi tím tái. Cái đầu tổ quạ bù xù lắc lư, mê mải, dường như không biết mệt. Gã quấn mình trong chiếc bao tải xanh lè, cáu bẩn. Gã tiến tới những chiếc bàn trống, chỗ mọi người vừa mới ra về. Những cốc bia cạn hoánh chưa kịp dọn, những đồ thừa, đuôi thẹo trải khắp dưới nền. Gã ngồi thụp xuống, nhanh như cắt, đôi bàn tay xương xẩu rờ rẫm dưới nền tối những mảnh vụn của bánh đa vỡ, của những lát mực nướng thơm gắt. Cũng rất nhanh, gã đút tọt vào mồm, rau ráu, gọn lỏn, bàn tay vẫn tiếp tục rờ rẫm.
Thương. Tội. Khoé mắt cay cay. Sự đối nghịch thật chua xót. Lần đến bên gã. Tôi chìa một chiếc nem, đập đập lên gờ vai rặt xương:
- Cầm lấy.
Gã chẳng nói gì. Tôi thầm nghĩ, chắc còn ngại đây. Thôi kệ.
Trở về chỗ của mình sau khi đã để lại chiếc nem chua cho gã. Tôi vẫn tiếp tục dõi theo. Quái! Sao gã không ăn nhỉ? Hay là gã bị khùng? Không biết rằng ở trong những lớp lá chuối tươi xanh kia có một thứ mà bao người khoái khẩu, vì nó mà từng bom bia cứ cạn veo veo.
Trở lại bên gã một lần nữa, cầm lại chiếc nem vừa nãy, bóc từng lượt lá, đưa cho gã cục thịt đỏ hồng.
- Ăn đi.
Gã nhìn tôi. Lắc đầu. Nói nhỏ nhưng rành rọt:
- Thứ đó phải có bia đi cùng. Nếu không, tối ngủ đau bụng lắm.
Hoá ra, gã không điên. Đèn vẫn đỏ quạch. Tiếng chổi quét đường xoèn xoẹt của chị lao công nghe thật lạc lõng, cô đơn.

 

 Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
ĐÔI ĐIỀU MUỐN NÓI
Biết anh ai biết hơn em...


BẠN THÂN YÊU, QUÊ TUI ĐẤY
Điện Biên là một tỉnh miền núi biên giới của Tổ quốc, cách thủ đô Hà Nội 300 km theo đường chim bay và 470 km theo quốc lộ 6. Với diện tích 9.554,107 km2, phía Tây Bắc giáp Tỉnh Lai Châu, phía phía Đông và Đông Bắc giáp với Sơn La, phía Tây Bắc giáp tỉnh Vân Nam của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa với đường biên giới dài 38,5 km; phía Tây Nam giáp 2 tỉnh Luông Pha Băng và Phong Xa Lỳ của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào với đường biên giới dài 360 km. Toàn Tỉnh có một thành phố, một thị xã, 6 huyện 75 xã và 13 phường thị trấn. Điện Biên có 21 dân tộc trong đó tỉ lệ dân tộc Thái chiếm tỷ lệ 40,4%, Mông 28,8% , Kinh 19,7% còn lại là dân tộc khác.

CẬP NHẬT BÁO ĐIỆN BIÊN PHỦ
Mùa ban nở

Lắng nghe trong bước xuân đi
Câu thơ da diết thầm thì cùng cây
Chắt chiu ấp ủ bao ngày
Sắc hoa bừng dậy thơm say lòng người

Lời ca lay động đất trời
Ngọt ngào câu khắp thắm lời giao duyên
Phải từ cổ tích hỡi em?
Vòng xòe bay bổng đượm men rượu cần

Bản mường rạo rực vào xuân
Lắng trong nụ biếc nuôi mầm sinh sôi
Thôi đừng khép nữa lá ơi
Để thơ mở rộng những lời yêu thương

Bước, dừng lòng dạ vấn vương
Nao nao sắc trắng tỏa hương bồi hồi...

Trần Văn Hạc


Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com