Tôi yêu Pautopxki và truyện "Tuyết". Tôi yêu những câu thơ của Bằng Việt:
"Có thể ngày mai ta cũng đi qua
Một ánh lửa nao lòng trong truyện "Tuyết"
Có tiếng chuông rung và con mèo Áckhíp
Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong
Xa xôi sao, thời thơ ấu sau lưng..."
Tôi cũng không hiểu mình đến với Pautopxki vì Bằng Việt, hay đến với Bằng Việt vì Pautopxki. Chỉ biết rằng, mỗi lần đọc "Tuyết", trong lòng tôi lại ngân lên những câu thơ ấy. Cũng như Bằng Việt, với "Tuyết" tôi đã xây dựng cho mình một thế giới riêng, thế giới tưởng tượng ngọt ngào nhưng bình dị. Thế giới ấy có thể làm cho người ta phải khóc lên vì hạnh phúc. Thế giới của "Tuyết" là thế giới của tình yêu dịu dàng và thanh khiết. Thế giới của "Tuyết" là thế giới đẹp yên bình trước cuộc thế chiến thứ hai.
Đã bao lần tôi mơ về Krưm, Krưm năm một ngàn chín trăm hai mươi bảy. Mùa Thu. Những cây tiêu huyền cổ thụ tại công viên Livadia. Và tình yêu ập đến mới chỉ từ cái nhìn đầu tiên...Người con trai suốt đời mang trong mình bóng hình Krưm... "nếu em cần đến cuộc đời tôi thì tất nhiên nó sẽ là của em"... Tôi ước được tới Krưm, được một ngày là cô thiếu nữ kia, bước đi trên con đường nhỏ công viên Livadia, và bước qua một ai đó rất nhanh nhẹn và nhẹ nhàng...
Với Bằng Việt, "nghĩ về Pautopxki" là nỗi hoài vọng tuổi thơ, tình yêu đầu tiên đã đi, tất cả đã xa xôi:
"Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện "Tuyết"
Dẫu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em"
Còn tôi, khi bắt đầu lớn và cuộc sống không còn ngọt ngào hoàn toàn như trong thế giới của Pautopxki, khi tôi đã biết khóc những giọt nước mắt không phải vì hạnh phúc, tôi vẫn mơ về "Tuyết" như một giấc mơ trong trẻo nhất, thanh khiết nhất...
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com