hongmy's Blog

số phận
ĐI TÌM NỬA CÒN LẠI CỦA TRÁI TIM


.Người ta vẫn cho rằng ai cũng có một nửa hoàn hảo
của mình - một người đặc biệt vừa có
thể là người tình, bạn thân, tri kỷ, người đồng hành,
nguồn cảm hứng... nói tóm lại là tất cả mọi thứ.
Nhưng trên thực tế, điều này có thể xảy ra không?

.Hoang đường hay sự thực ? Chúng ta đều
muốn tin rằng một ngày nào đó chàng hoàng tử
hoặc nàng công chúa xuất hiện và chúng ta sẽ yêu
nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, không cần một
thắc mắc, rồi hạnh phúc mãi mãi. Sẽ tuyệt vời
biết bao nếu được loại bỏ những khâu tìm
hiểu, những chập chờn, sóng gió của một
mối quan hệ hiện thực. Trong khi một số
người vẫn gắn chặt niềm tin với câu chuyện
cổ tích lãng mạn đó, thì rất nhiều người đã
nhận ra rằng đó chỉ là điều viển vông.

.Làm thế nào để bạn biết đã tìm được
đúng người? Nếu bạn tự cho rằng chỉ
có một nửa hoàn hảo duy nhất của mình
ở ngoài kia, bạn sẽ phát hoảng lên khi
mỗi lần định gần gũi với một ai đó thì
lại lo rằng họ không phải người đó.
Bạn sẽ thấy hốt hoảng bởi vẫn chưa
tìm được một nửa của mình mà thời
gian thì cứ vù vù trôi. Bạn sẽ lo ngại
rằng người đó có thể đứng ngay trước
mặt mà bạn không kịp nhận ra. Hoặc
nếu bạn thực sự đã có cảm tình với
người ta, bạn vẫn luôn bất an tự chất
vấn mình đã tìm được đúng người chưa.

.Bạn tuyển chọn hay loại trừ ? Nếu "tri kỷ" được
định nghĩa là một cá nhân duy nhất trên hành tinh
này khớp hoàn hảo với con người bạn, thì việc
tìm kiếm người đó sẽ như mò kim đáy bể.
Chắc chắn, chiếc kim vẫn nằm đâu đó ở dưới
biển sâu, nhưng có khi bạn chui xuống mồ rồi
mà vẫn chưa được sờ tay vào nó. Đặt ra những
tiêu chuẩn cao là điều khuyến khích khi định trao
gửi trái tim cho một ai đó. Nhưng dựng nên một
hàng rào quá cao phi thực tế sẽ chỉ thu hẹp cơ
hội tìm hiểu của bạn, khiến cho bạn mãi cô độc
trong một khoảng thời gian không đáng có.

.Bạn có nên chấp nhận số phận ? Tất nhiên là không.
Cuộc sống quá ngắn ngủi và tình yêu quá quý giá để
có thể chấp nhận một thứ gì đó kém cỏi hơn một
mối quan hệ lành mạnh, chân thành và hạnh phúc
với người yêu đích thực của bạn. Điều may mắn
là có hàng tá người trên hành tinh này có thể trở
thành một nửa tuyệt vời cho bạn. Vì vậy hãy
tự học cách nhận ra những điểm khác biệt trước
khi dấn sâu vào mối quan hệ tiêu hao năng lượng
và thời gian. Hãy tự tin rằng mình xứng đáng
có một mối quan hệ chất lượng và hạnh phúc luôn ở quanh ta.

.Tri kỷ tự sinh ra hay được tạo nên ?
Trong khi tình yêu sét đánh nghe có vẻ
hoang tưởng, thì điều này hoàn toàn là
thực tế khi bạn và người yêu sẽ trở thành
bạn tâm giao thực sự sau một khoảng thời
gian tìm hiểu và gần gũi bên nhau. Nếu 2 người hợp hơi
, biết trò chuyện và xuất hiện đúng lúc, đó chính là
điều kiện tốt nhất cho 2 nửa hòa hợp trong cả quãng
đời trước mắt.


lời nói cho người tôi yêu

Bạn có biết rằng mình thường hay trách rằng:
Bạn không hay quan tâm đến mình bởi vì mình rất
quý trọng sự quan tâm của bạn dành cho mình.
Mình sợ đến một ngày nào đó mình không cần nó nữa
và sẽ trở thành một người vô cảm trước những gì tốt
đẹp bạn dành cho mình của bạn.
- Bạn có biết rằng mình rất quan tâm đến bạn
vì mình nghĩ rằng bạn cần sự quan tâm đó,
nhưng có lẽ điều đó đôi khi đã
làm bạn cảm thấy hơi khó chịu.Mình chỉ sợ đến một ngày nào đó mình
sẽ lãnh đạm trước những nỗi buồn,
sự đau khổ của bạn vì mình nghĩ rằng bạn sẽ không cần người
để lắng nghe bạn thổn thức.

- Bạn có biết rằng mình cảm thấy rất buồn
khi những tình cảm tốt đẹp của mình,
tất cả là dành cho bạn vì mình nghĩ rằng
bạn biết trân trọng nó.
Nhưng một sự thật phũ phàng là mình sẽ phải ngồi trong bóng tối
để suy nghĩ lại rằng: Bạn có thật sự cần nó không ?
Vì bạn ạ ! Tình cảm là một cái gì đó
cho đi mà không hề đòi trả công,
nhưng nó sẽ chết khát khi người ta không biết tưới mát cho nó.
- Bạn có biết rằng: Mình rất hay lặp lại
lời chúc: Your Dreams will become true if you believe in you !
I hope that You are always happy and successful
for doing every thing at every where ! I believe in you !
không phải bởi vì mình chẳng còn câu gì để nói,
mà...Đó là tất cả những gì mình mong muốn bạn sẽ có được,
đó là những lời chúc chân thành từ tận sâu thẳm trong trái tim !
Chỉ bấy nhiêu thôi nhưng đối với mình đó là sự phấn đấu cả cuộc đời.
Mình hy vọng rằng: Mỗi khi bạn gặp khó khăn,
nỗi buồn trong cuộc sống hãy nghĩ tới những dòng chữ này
và hãy luôn nhớ rằng mình đang ở bên cạnh bạn.
Nhưng....Mình đã giận bạn.
- Bạn nghĩ mình thật tàn nhẫn khi viết thư và nói rằng:
“Sẽ quên hết mọi thứ và làm lại từ đầu”.
Thực ra bạn có biết rằng: Mình đã ngồi thức bao đêm,
đã tự tàn nhẫn với chính mình trước khi viết cho bạn bức thư đó.
Và mình chỉ mong muốn rằng sau bức thư đó quan hệ của chúng ta sẽ tốt hơn mà thôi.
- Bạn có biết rằng:
Mặc dù có một số chuyện mình rất giận bạn,
nhưng mình đã không cho bạn giải thích.
Có thể bạn sẽ cho mình thật sự tồi tệ nhưng mình nghĩ rằng nên làm như thế
vì sẽ tốt hơn cho cả hai ta.
- Bạn có biết rằng:
Khi nhìn bạn buồn, mình đã rất muốn chạy đến bên bạn
để an ủi bạn. Nhưng mình đã không làm
vì mình nghĩ rằng có thể bạn không cần sự quan tâm đó.

- Bạn có biết rằng:
Mình đã phải luôn luôn tự lừa dối mình,
luôn luôn cố gắng tươi cười mặc dù con tim đang tự nguyền rủa mình
khi biết tình bạn của chúng ta sắp tan vỡ không ?
- Bạn có biết rằng:
dù mình nói, mình viết như thể là không cần tình bạn của chúng ta nữa
nhưng sự thực thì ngược lại. Người bạn bé nhỏ của tôi ạ !
Mình luôn luôn rất chân trọng những giây phút vui vẻ khi chúng ta đùa vui,
những giây phút lãng mạn khi chúng ta cùng nhau đi và hàn huyên tâm sự dưới trời lớt phớt mưa bay,
những giây phút hứng thú khi chúng ta học chung ! Đối với mình đó là những quãng thời gian thật đẹp đẽ biết bao.
- Bạn có biết rằng: Bạn là người con gái đầu tiên đã gọi điện cho mình mà không nói được câu gì ngoài những giọt nước mắt trên mi. Đó mãi mãi là một hình ảnh đẹp đẽ không bao giờ phai nhòa trong tâm trí mình.
Và Bạn có biết rằng...
Mình vẫn còn rất giận bạn, bởi vì mình vẫn còn rất nâng niu,
trân trọng tình bạn của chúng ta
! Bạn ạ ! “Thương nhau lắm thì cắn nhau đau”,
Người bạn thật sự là người bạn luôn ở bên bạn ngay cả khi đang rất giận dỗi bạn.


Lúc Đó, bạn Đã Yêu
Khi người ấy đang có mặt ở đây
 mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm. Lúc đó, bạn đã yêu...

Mặc dù xung quanh bạn có nhiều
người luôn khiến cho bạn cười nhưng
 ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy.
 Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn thích thú
với một Email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác. Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn thấy mình không thể xóa
đi tất cả những mẩu tin trong Inbox
hay trong Send Items chỉ bởi vì một
email từ người ấy.Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn có một cặp vé đi xem phim.
 Điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng
đi với người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn tự nhủ rằng "người ấy
chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận
ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn đọc những dòng chữ này,
 nếu có ai đó xuất hiện trong đầu bạn.Lúc
 đó, bạn đã yêu ... và đã yêu người ấy...


Cho người tôi yêu

EM PHẢI BẮT ĐẦU QUÊN ANH TỪ ĐÂU ?

.Ðã bao lần rồi câu hỏi đó vẫn mãi ngân lên,
dù bây giờ em đã xa anh. Em vẫn tự hỏi mãi
tại sao lại yêu anh ? Tại sao anh nhỉ ? Bởi vì anh
quan tâm đến em. Thật đơn giản phải không
anh ? Dù cho đơn giản là nhưng điều rất nhỏ,
chỉ rất nhỏ thôi. Nhưng đối với em, những
điều đó thật tuyệt. Thế mà bây giờ nó chỉ
còn là kỉ niệm, anh đã đến vì anh thương em,
và cũng ra đi vì lí do đó. Anh đã thay đổi không
còn là anh nữa, không còn thương em, dù chỉ là
những điều nhỏ bé như ngày xưa. Có lẽ anh
chẳng bao giờ hiểu được đâu. Vì câu nói quen
thuộc sẽ mãi là ANH LÀ THẾ. Vì thế để bây
giờ quay về bên anh, em thật sự sợ anh, anh àh !
không phải sợ anh, mà em sợ tình yêu của anh.
Và em sợ cảm giác cô đơn !

.Nó thường về bên em khi em cảm thấy cần anh.
Những ngày đã trôi qua đi, em vẫn cô đơn một
mình em, với niềm mong đợi anh sẽ trở về, chỉ đơn
giản là thế thôi anh àh, em chỉ cần anh bên em là
được rồi, nhưng...chỉ có em và nỗi buồn. Những
lúc đó em luôn chôn vào nỗi nhớ, tràn vào trái
tim, em đâu có dám trách anh đâu, mà em chỉ
biết khóc, em cũng chẳng nhớ là mình đã bao
lần gục ngã, dựa vào vai đứa bạn để khóc
nức lên rồi nghe nó mắng. Vì nó thương em,
thương cho tình yêu dại khờ em đã trao
đến anh. Thật quá tệ phải không anh ?
Nhưng vì em yếu đuối quá phải không anh ?

.Em không đủ dũng cảm để xa anh, xa
cái tình yêu ngốc nghếch đó, dù vẫn biết
khi yêu sẽ đau khổ nhưng làm sao đây?
Khi trái tim em chỉ có mình anh là chủ.
Em muốn khóc, muốn chạy trốn,nhưng lại
cứ chạy về bên anh, con tim đã quen lối
rồi anh ơi ! Dù đã bao lần con tim chạy
trốn, chạy khỏi anh, đã bao lần rồi anh
nhỉ ? Em nói lời chia tay. Vậy mà có
lần nào em ra đi được đâu. Nỗi nhớ
lại đến, nó làm em bối rối và bất lực,
lúc quay về bên anh.
.Khổ sở trong nỗi nhớ, khi em
biết đến tình yêu của anh. Mối
tình đầu dại dột quá phải không
anh ? Nhưng trong trái tim em, suy
nghĩ của em đó mãi mãi là mối tình
đẹp nhất. Dù đã bao lần khóc, bao lần chạy chốn. Nhưng mãi mãi em vẫn cám ơn tình yêu của anh. Dù
anh sẽ mãi không quay về bên em.
.Em cám ơn tình yêu anh đã dành cho em !!!
Anh đang tự dối lòng mình, hãy sống với
con người thật của mình anh nhé, em luôn
mong những lời nói của anh sẽ mãi chân
thành, em luôn luôn ao ước có một
ngày chúng ta sẽ về bên nhau, nhưng
có lẽ đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn. Đôi
khi trong suy nghĩ em lại thốt lên câu
nói : " Mày điên quá, người ta bỏ
mày rồi, những lời nói của người
ta đâu còn như ngày đầu mà mày lại nghĩ sẽ có một ngày quay trở về ". Có phải em suy nghĩ ngốc nghếch
quá không anh ? Em sẽ không bao
giờ trách anh cho dù anh mãi không thuộc về em !!!
.Nhưng em sẽ mãi mãi không
quên những kỷ niệm đẹp khi mình
bên nhau...em sẽ ra đi và luôn
chúc cho anh được hạnh phúc
bên người anh yêu...em sẽ mang theo những
gì còn xót lại khi mình yêu nhau !!!
...Nothing's Gonna Change My Love For You..

Bởi lòng em lại nhớ đến anh
Muốn quên đi nhưng nào có được
Bóng hình anh thành ký ức trong em
Mãi còn đó một tình yêu xưa cũ
Xóa không hết dấu vết một lần yêu

YÊU BẰNG CẢ TRÁI TIM !

Gửi người ấy ...

.Em có mệt không khi đêm nào cũng
xuất hiện trong giấc mơ của anh ?
Dù đã cố quên đi hình ảnh của em nhưng
dường như đó chỉ là những cố gắng vô ích,
bóng dáng em đã khắc lên tim anh một vết thương dài.

.Từ khi vô tình gặp em ngày hôm đó,
anh biết rằng trái tim mình sẽ không còn
được yên ổn như trước đây. Anh nào
dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong anh có thể
ngự trị một vương quốc rất nhỏ, nằm vào
góc khuất của trái tim em, và thầm ước mơ
rằng nỗi nhớ của em sẽ ghé qua vương
quốc của anh những khi nỗi buồn lạc
đến tâm hồn em ( anh cầu mong lúc
ấy sẽ có thật nhiều nỗi buồn lạc đến
tâm hồn em để em có thể nhớ tới anh nhiều hơn ).
.Mỗi khi gặp em con tim anh dường
như đập loạn lên, tâm trí anh lúc đó
chỉ là bóng dáng, mọi hành động, cử
chỉ của em. Trước đây anh không
hề nghĩ rằng mình sẽ trải qua thứ
tình cảm phức tạp, rắc rối như thế này,
anh chưa yêu lần nào nên chưa biết đó
có phải là tình yêu ? chỉ biết rằng đối với
anh bây giờ, niềm hạnh phúc nhất là khi gặp em,
dù chỉ được nhìn em từ xa.

.Em có từng nghe một câu chuyện về tình
yêu kể rằng: Trước đây con người có 4 tay,
4 chân..., nhưng sau đó
Thượng Đế tách ra, mỗi phần chỉ còn 2 tay,
2 chân... như bây giờ, nên từ đó con người
luôn phải đi tìm một nửa của chính mình.
Chẳng biết đã có nhiều người tìm được
nửa kia chưa, còn anh đã thấy em là một
nửa còn lại của trái tim mình, không
biết em có thấy anh như vậy không?

. Dẫu em có nghi ngờ những
điều anh nói trên đây chỉ là giả dối, nhưng xin
em hãy tin rằng "Trái tim anh chỉ ngự trị riêng em".

có phải kẻ nào yêu cũng như vậy phải không my giá như mình có thể nói nhửng gì mà mình đã muốn nói từ lâ thì hay biết mấy nhỉ . chúc my một năm mới hạnh phúc


những câu nói cua cuộc sống
Tình yêu chỉ bắt đầu khi bạn cảm thấy cô dơn
---o0o---
Hãy là một người bình thường nhất trong những người bình thường nhất và bạn sẽ nhận được tất cả những gì cao trọng nhất
---o0o---
Vẻ đẹp bên ngoài chỉ là vẻ đẹp của sự lừa rối nhưng vẻ dẹp của tâm hồn là vẻ dẹp của tất cả
---o0---
Niềm vui nhất trong cuộc sống đó là được yêu

 
Người Không Nhan Sắc
Người đàn ông không rẽ vào đường Tràng Thi như Hương tưởng. Anh ta tụt xuống đàng sau Hương rồi qua bên phải đi song song với cô. Hương hơi ngạc nhiên về hành động này. Không lẽ anh ta lại đi theo cô? Một cô gái khẳng khiu, hao gầy từ khuôn mặt cho đến hình hài, như hiện thân của một cành bàng trơ trụi trong mùa đông. Từ khi ý thức được mình cũng thuộc giới đàn bà, cô chưa từng thấy một người phía bên kia nào đi ngang cô mà không dửng dưng, không thờ ơ như đi ngang qua một bà già đã tàn. Vậy mà giờ đây có một người đàn ông đã đi theo cô. Trái tim trống vắng của cô đang rung lên trước hiện tượng bất thường. Lẽ nào tình yêu đã bắt đầu gõ cửa cuộc đời mình? Hương gắng đem hết ý chí để giữ cho dáng vẻ của mình được bình tĩnh, tự nhiên. Cô vẫn đi theo hướng về nhà mình. Thẳng qua một ngã tư. Hai ngã tư, rồi một ngã tư nữa. Cả một phố dài Quang Trung sắp trôi qua, họ vẫn đạp xe sát bên nhau, lặng lẽ cùng một tốc độ. Hương thấy mình mỗi lúc một tiến sâu hơn vào làn hoa sữa nồng nàn quá mức. Hương hoa đậm đặc gây cho cô cảm giác hăng hăng trong mũi, trong cổ, vừa ngột ngạt, vừa bồn chồn. Có lẽ đã quá khuya. Ðường phố vắng teo, lạnh lẽo. Ðó đây, vài bóng người lặng lẽ guồng xe, cổ áo dựng lên tránh những ngọn gió lạnh mát đầu thu từ hồ Thuyền Quang thổi về. Không còn nén nổi được tò mò. Hương khẽ đưa mắt liếc sang. Anh ta khoảng gần bốn mươi tuổi, mặc quần bò, áo bludong, giầy thể thao. Anh ta vẫn to cao dù đã đi trên một chiếc xe Liên Xô nam. Dáng vẻ của một người đàng hoàng, tự tin.

- Xin lỗi, chị cho tôi hỏi phố Trương Ðịnh đi lối nào? - Người đàn ông phá tan sự im lặng bằng một giọng thiếu tự nhiên.

Hương bàng hoàng. Không lẽ đi cùng một đoạn đường dài đến như vậy bên cạnh nhau, lại đầy vẻ thân mật nữa chỉ để hỏi đường? Trái tim côi cút của cô suýt tan ra vì thất vọng. Vậy mà nó đã vội mơ tưởng... Thật tội nghiệp cho nó biết bao! Mà hình như anh ta là người Lào! Ðã là người Hà nội, lại ngần ấy tuổi, ai không biết đường đến phố Trương Ðịnh ! Cô cố mỉm cười nhìn sang, dù sao thì anh ta cũng là người nước ngoài, phải lịch sự.

- Anh cứ đến đầu hồ kia rồi rẽ trái - Hương thành thật chỉ dẫn - Ðến một dãy phố song song với phố này, anh đi tiếp lên phía trước. Ðến cuối phố lại rẽ trái, gặp một phố nữa thì rẽ phải. Ði thẳng sẽ tới phố Trương Ðịnh.

- Chao ôi! Cứ như đang đọc truyện " Ðôi mắt " của Nam Cao vậy! - Người đàn ông thốt lên vẻ ngao ngán, buồn phiền.

Hương suýt phì cười trước lời nhận xét của anh ta. Có vẻ như anh ta khá rành về văn học Việt nam.

- Tôi cũng đi về hướng đó - Cô buột miệng và ngay lập tức lấy làm hối tiếc. Nhà cô ở trong ngõ Mai Hương thật, song cô không muốn đi với một người nước ngoài, dù rằng anh ta cũng giống người mình.

- Chị sẽ không phiền nếu tôi đi theo một đoạn cho dễ tìm địa chỉ chứ ?

- Cũng chẳng sao đâu! - Hương cố nén sự chán nản.

- Kìa ! Có chắc là em không nhận ra người quen cũ ?- Người đàn ông
nói vẻ trách móc.

- Người quen ?- Hương ngỡ ngàng. Chẳng lẽ anh ta là người Việt ! - Làm gì có !

- Ðúng thế đấy ! Em cứ nghĩ kỹ xem !

- Hay anh là một ca sĩ ? Hoặc một diễn viên ?- Cô nhún vai - Những người đó luôn có cảm giác rằng trên khắp cả trái đất này đến cả con kiến cũng biết họ là ai.

- Sao mà mình không ưa cái lũ ấy thế.- Anh nói giọng ghét bỏ.

- Vậy thì chịu đấy!- Cô ngừng lại giây lát thăm dò - Lại " Những người thích đùa " rồi!

- Ồ, Azit Nexin bên Thổ Nhĩ Kỳ kia !

Nghe lời khẳng định đó, Hương vui hẳn lên. Anh ta là người Việt và lại có học thức. Bằng chứng là chỉ có những người có học làm công tác nghiên cứu mới có kiểu tư duy: Nhắc tới tác phẩm nào là nhớ tên tác giả. Anh ta có vẻ rất hóm hỉnh. Cô nhận thấy những người có tính hài hước thường tốt bụng. Như vậy có thể giao tiếp mà không đáng ngại.

- Nhà em cũng ở Trương Ðịnh à ?

- Ồ kìa, anh là người quen của em kia mà ! - Cô giễu cợt.

- Anh đùa ấy mà! - Người đàn ông ngượng ngùng - Vừa nhìn thấy em ngay lúc đầu anh đã linh cảm thấy có một điều gì đó thật lạ lùng. Nếu không nói vậy, làm sao anh có thể làm quen với em. Còn từ lúc anh hỏi thăm em đến giờ thì chúng ta đã chẳng đã biết nhau rồi sao? Có đúng không ?

- Anh quả là lém lỉnh - Cô mỉm cười - Và thông minh nữa.

- Em nói cứ như mẹ anh vậy ! Chỉ có khác tí xíu. Mẹ anh bảo: "Cái thằng Minh ranh con thật là láu cá". Cám ơn em đã khen anh.

Cô thầm nghĩ , chắc anh rất yêu quí mẹ mình, nên ngay cả lúc như thế này anh cũng nhớ đến mẹ. Những người đàn ông kính phục mẹ mình thì cũng coi trọng phụ nữ. Cô cảm thấy yên tâm vô cùng khi đi bên anh. Câu chuyện của họ trở nên cởi mở, chân thành. Nó ngược về thời thơ ấu của mỗi người rồi lại lùi về thủa sinh viên. Minh học đại học Thuỷ lợi bên Nga mấy năm, về nước đi bộ đội. Hết nghĩa vụ, anh được vào làm việc ở Học viện Thủy Lợi. Còn cô: "Em tên Hương -Thu Hương, từng là học sinh Trung cấp văn thư lưu trữ nay đã bỏ nghề. Hiện em là nhân viên đánh máy của một tờ báo nhỏ của ngành". Rôm rả, vui vẻ, họ mỗi lúc một thân mật hơn.

Quãng đường trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc cô đã phải phanh xe đột ngột trước ngõ Mai Hương.

- Sao thế ?- Minh chống chân xuống đất, lo lắng hỏi. Sự chăm sóc đó trong giọng nói của anh làm trái tim cô thẫm đẫm nỗi ngọt ngào. Từ xa xưa tới nay, trừ bố mẹ cô ra chẳng có ai quan tâm, lo lắng ra lời với cô đến thế. Ngay cả các anh chị cô cũng vậy. Mặc dù vô cùng yêu thương nhau, nhưng hễ phải nói chuyện với nhau là y như rằng cộc lốc, cục cằn. Dường như họ sẽ bị yếu đuối đi, trái tim sẽ bị móc ra, phơi bày trước bàn dân thiên hạ, mất hết lớp vỏ bảo vệ, dễ bị tổn thương, nếu như họ dịu dàng với nhau. Nói với nhau những lời yêu thương da diết ư? Nó gắn với tội lỗi. Nó gần như loạn luân vậy.

- Rất tiếc là em đã phải về! - Cô khẽ cười với vẻ buồn rầu - Nhà em ở trong đó.

- Chẳng lẽ chúng ta chia tay nhau như thế này sao ?- Anh hốt hoảng.

- Biết làm thế nào được - Cô thở dài - Có lẽ mười một rưỡi rồi.

- Anh biết ngay mà. Ngay từ đầu anh đã nói với em rằng anh linh cảm thấy một điều gì đó thật kỳ lạ. Bây giờ anh mới biết đó là gì! - Anh than thở.

- Nó là gì ?- Cô tò mò.

- Nó là Ngày-Bất-Hạnh-Nhất-Ðời-Anh! - Anh nhấn từng từ- Ngay từ đầu anh đã biết em là một cô gái giàu nghị lực. Em sẽ không muốn kết bạn với một kẻ ngang đường như anh - Anh lắc đầu, nhếch mép buồn bã - Nào đi vào. It nhất em cũng ban cho anh một niềm vui là được tiễn em thêm một đoạn đường nữa chứ?

- Chỉ đến quãng đường ngoặt kia thôi nhé! - Cô lí nhí thanh minh - Em sợ người trong nhà nhìn thấy em đi với một người đàn ông lạ hoắc lúc quá khuya. Ở đó có thể nhìn thấy nhà em được. Em sẽ chỉ cho anh.

- Anh rất tiếc là ngày mai đã phải đi công tác xa, chưa thể đến nhà em chơi được - Anh trầm giọng.

- Anh đi? - Cô rùng mình, cảm thấy buốt hết sống lưng.

Cô đã chờ đợi bao nhiêu năm để được một người đàn ông để mắt tới. Vậy mà vừa nói chuyện lần đầu, anh ta đã phải ra đi.

- Em buồn ư?... Em này, chính vì thế mà ... Em có tin rằng có những quyết định trong giây lát mà đúng đắn không?

- Có thể lắm chứ! - Cô quả quyết. Cho tới trước tối nay cô chưa từng có một chút tự tin nào trong người. Mới chỉ từ lúc gặp anh đến giờ, cô cảm thấy mình như được lột xác. Cô không còn nhận ra mình nữa.

- Còn anh thì chưa bao giờ quyết định sai. Vậy anh muốn biết ngay bây giờ. Em có yêu anh không?

- Kìa anh - Cô sững sờ - Chẳng nhẽ vừa gặp, anh đã hỏi thế sao?

- Bởi ngày mai anh đã đi xa. Anh không muốn mất em. Anh muốn có một người chờ đợi ở quê hương. Anh đã từng đi qua bao nước, nhưng chưa có một cô gái nào bắt được anh dừng lại. Vậy mà anh không thể đi qua em. Anh muốn em trả lời: Em có chờ anh không? - Minh nôn nóng.

- Có! - Hương nhắm mắt run rẩy đáp. Mặc dù cô chẳng biết anh đi đâu. Có lẽ anh đi ra nước ngoài. Anh vừa nói "...Anh từng đi bao nước...". Nếu cô hỏi: "Anh đi đâu?" Anh sẽ cho rằng cô cũng như bao cô gái khác: Tò mò. Mà cô lại chẳng muốn giống bất kỳ một cô gái nào. Bởi anh vừa nói cô bắt được anh dừng lại vì cô thật đặc biệt. Cô phải thể hiện cho anh biết rằng: cô sinh ra trên đời này chính là để cho anh - Em sẽ... chờ !

Họ đứng ngay chỗ quãng ngoặt. Anh dựa chiếc xe của mình vào tường rồi đỡ lấy chiếc xe Sài Gòn của cô xếp bên. Hai chiếc xe xếp nép bên nhau như một cặp tình nhân âu yếm. Cô lại nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Khi mở mắt cô đã thấy mình trong vòng tay anh. Và một đôi môi nóng bỏng cúi xuống. Cô rùng mình bủn rủn chân tay. Ðôi môi đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái hai mươi chín tuổi... Mọi chuyện diễn ra như trong tiểu thuyết vẫn tả. Anh đã dạy cho cô biết thế nào là hôn theo kiểu Pháp... Lúc chia tay không thể trì hoãn thêm được nữa, có lẽ đã mười hai rưỡi, hoặc một giờ sáng. Cô nắm chặt tay anh như bám một chiếc phao trong cơn bão biển.

- Ðừng đi chơi buổi tối nhé bé ! - Anh thì thầm - Anh sợ người ta sẽ ăn cắp mất bé của anh khi anh đang ở xa!

- Sẽ không ai có thể ăn cắp được em. Trừ một người - Cô khe khẽ trả lời, giọng ngập dần trong nước mắt - Người đó là anh!

- Cám ơn em! Nhưng anh sẽ không ăn cắp. Anh sẽ đến đón bé đoàng hoàng, có xe hoa, có pháo nổ thật long trọng.

- Em sẽ chờ ngày đó! - Hương lặng đi rồi thì thào - Em sẽ hạnh phúc biết bao... Ðừng tàn phá niềm tin của em, nghe anh!

- Ðừng coi thường anh như thế! - Anh cau mày, vờ giận - Hãy luôn cầu mong sự bình an cho anh nhé bé!

- Vâng!

- Sẽ không có sự thay đổi chứ?

- Không ! - Cô bặm môi. Một giọt nước mắt lăn dài trên má.

- Sẽ không có sự phản bội chứ ?- Anh làm cho cô cảm thấy mình như một bà hoàng.

- Vâng! Hãy nhớ đến em!.

Anh lên xe vẫn còn nghe cô với theo.

- Hãy nhớ đến em!

- Ðợi anh nhé, dù anh không về !

- Em sẽ đợi! - Cô gái nhắc lại lời thề mà không biết: từ lúc nhấn chân lên bàn đạp, anh đã chẳng còn tên là Minh.


***


Quang hít một luồng không khí mát lạnh, khoan khoái mỉm cười hài lòng. Bao giờ cũng vậy, trước một cú làm ăn to ở xa, anh luôn tìm cho mình một vì sao hộ mạng. Không biết như vậy có mê tín không, song anh luôn nhận thấy: mỗi lần có một cô gái mới ngoan ngoãn, nhân hậu thành tâm cầu nguyện cho anh thì thế nào anh cũng vào cầu lớn. Những cô gái cả tin bao giờ cũng là những người bảo trợ vĩ đại. "Chỉ tiếc nỗi, - Quang tặc lưỡi - lần này hình thức hơi kém!".


 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

hongmy
Họ tên: nguyenthi hong my
Sinh nhật: : 30 Tháng 1 - 1991
Yahoo: bapbemayman  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

Bạn bè
Lãng tử vô đối
Lãng tử vô đối
kanloveme
kanloveme
Xem tất cả

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Tik Tik Tak

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

những hình ảnh dẹp

mỗi sáng sớm bạn hãy thức dậy và nghĩ rằng hôm nay bạn sẽ gặp một người mà bạn mong muốn nhất và có người dem lại niềm vui cho bạn bạn sẽ cảm thấy vui vẻ và yêu dời hơn


Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com