Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

hoangphihong83's Blog

Đôi tai của tâm hồn

Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.

Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát ? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao ? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.

"Cháu hát hay quá!". Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.

Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.

Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.

"Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe?

Sự động viên và khích lệ chính là sự giúp đỡ lớn nhất có thể nhận được từ người khác - nó giúp ta tự đứng trên chân mình và vững bước, ... nó giúp ta phát huy được hết khả năng và giá trị của chính mình .
Ông cụ thật là một người đáng kính, thật tâm lý và vị tha. Tôi đã có một người thầy như thế, thầy luôn vị tha trước những lỗi lầm của tôi và luôn đặt niềm tin vào tôi "thầy biết con sẽ làm được điều ấy mà, phải không?"
Đói nghèo đâu phải là yếu tố để đánh giá tài năng của một con người. Cái quan trọng chính là bản chất , phẩm giá ,tài năng thật sự.Cái quan trọng là hãy lắng nghe lời nói của những tâm hồn cao quý
Mọi thứ không chỉ được cảm nhận ở giác quan mà còn cả trái tim nữa, phải không các bạn?
Thật là hạnh phúc khi có một người luôn bên cạnh minh ,khen ngợi ,động viên ,khích lệ mình phải không các bạn.Ông cụ trong câu chuyện mới thật là bao dung va nhân từ lam sao!Câu chuyện gợi cho chúng ta một kinh nghiệm sống "Hãy quan tâm đến tình cảm và ước mơ của những người xung quanh bằng cặp mắt và đôi tai của tâm hồn "
Đừng nên tiếc một lời khen bởi cuộc sống cần nó .Và thật là sung sướng nếu bạn biết lời khen của mình làm cho cuộc sống này đẹp hơn .Chúng ta đều không hoàn hảo có thể không nghe thấy hay không nhìn thấy nhưng mang lai niềm tin cho người khác thật là điều hạnh phúc
Cuộc sống là như vậy đó, đôi lúc sự thành công chỉ cần bắt đầu bằng sự nhẫn nại và 1 chút lòng tin. Cuộc sống hiện tại của tôi đôi lúc có đc những thành công bất ngờ vì những điều đó. Trg cuộc sống đôi khi gặp thất bại nhưng ko phải thất bại nào cũng dẫn đến những điều tồi tệ. Cô gái kia đã thành công vì đã tin vào chính khả năng của mình, "Mình hát đc" cô đã thử hát cho chính mình nghe và đã có 1 sự khích lệ to lớn từ những lời động viên mỗi ngày của 1 ng tình cờ trg công viên khi cô cất tiếng hát. Và tôi nhận thấy ông cụ là 1 ng hiểu đc sự khích lệ dù nhỏ nhưng cũng giúp cho ng khác nhận thấy mình hoàn thiện. Tôi rất thích những ông tiên trg cổ tích và với tôi ông chính là ông tiên của cô bé, ông bán cho cô bé 1 niềm tin. Và giống như những câu chuyện cổ tích, cô bé ấy đã có 1 kết thúc có hậu "nhìu năm sau, cô bé đã trở thành ca sĩ nổi tiếng"

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com