Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

hoangphihong83's Blog

Post of Lam Khê's Blog

Hôm nay, tôi tình cờ đọc được bài viết của cô gái này. Cảm giác: chán, buồn cười, tức và bực bội. Cho dù chỉ đọc lướt qua chứ không kỹ càng từng câu chữ, và rồi đưa ra kết luận: cặp này thế nào cũng bỏ nhau, mà cụ thể là cô gái này sẽ bị bỏ

Mới tuần trước ở cty, tôi đã có một trận tranh luận tơi bời khói lửa với các đồng nghiệp, khi một cô bạn cho rằng "Nếu lỡ mất trước khi cưới, sau này lấy chồng sẽ càng bị dằn vặt, vì chồng mình là người mình yêu nhất mà mình không giữ được để "cho", nếu chồng tha thứ vì anh ấy cao thượng quá thì mình ân hận lắm, anh ấy càng cao thượng thì mình càng yêu anh ấy nhiều hơn, càng yêu nhiều thì sẽ càng hối hận". Cô này sắp lấy chồng <!--emo&:smile:--smile.gif src="http://my.opera.com/community/graphics/smilies/smile.gif" width=17>

Tôi không nghĩ rằng trong chuyện này người đàn ông sẽ được quyến tha thứ, và người đàn bà sẽ phải chịu ơn cho cái sự gọi là tha thứ đó. Tôi không lấy chữ bình đẳng ra để tranh cãi,nhưng yêu ai, trước tiên là vì tâm hồn, chứ không phải vì thể xác, vì thế chuyện còn hay mất không phải là chuyện vô cùng quan trọng đến nỗi phải nhận một sự tha thứ nào đó và thấy mình phải chịu ơn. Nếu anh yêu tôi, anh yêu tất cả những gì tốt đẹp ở tôi, cộng thêm cả những khiếm khuyết và xấu xí trong tôi nữa, như thế mới đúng là tình yêu thật sự. Vả lại, tôi không cho rằng mình có khả năng "yêu nhất" một người nào cả. Mỗi thời điểm và với mỗi người khác nhau, mình sẽ có một cách ứng xử khác, những cảm xúc khác và một cách yêu khác. Không thể so sánh được, cũng như việc bạn chẳng bao giờ so sánh được giữa chồng và bố mẹ bạn, bạn yêu ai hơn. Đó là những thứ tình cảm khác nhau

Rất may, là tôi không có những "suy nghĩ nhỏ hẹp như miệng chum" của cô gái này(mà hình như có rất nhiều cô gái cũng nghĩ như vậy). Tôi không cho rằng chuyện trinh tiết là vô nghĩa, nhưng, nếu như bạn không còn nó, thì bạn cũng là người bình thường chứ không phải là người xấu xa, tội lỗi. Trinh tiết không phải là chuyện vô cùng quan trọng đến nỗi khi mất đi nó, bạn thấy cả thế giới sụp đổ và bạn không còn một tí giá trị gì.

Thỉnh thỏang, tôi có đọc trên báo lời tư vấn của chị Hạnh Dung, của Ms Nguyễn Thị Oanh. Và cảm giác là không chịu nổi. Tôi không bài xích chuyện giữ cho đến khi cưới, song người ta quá chú trọng, quá đề cao cái giá trị của cái màng đó để đến nỗi bao nhiêu cô gái sau khi "mất" tự cảm thấy mình chả là cái thá gì cả, chẳng còn gì cả, phẫn uất đến muốn chết. Tôi không hiểu tại sao họ cạn nghĩ như thế, công lao nuôi nấng, dạy dỗ của bố mẹ mấy chục năm để đâu? Công lao cố gắng, rèn giũa và những nổ lực trong cuộc sống của mình ở đâu? Sao lại tự hạ giá mình đến như vậy? Sao không tự biết giá trị của mình nằm ở đâu? Nó nằm ở tâm hồn bạn, trái tim bạn và cái các bạn yêu thương người chồng của mình, người yêu của mình, cách bạn yêu thương cuộc sống và những người xung quanh mình. Nó không nằm ở chỗ còn hay mất.

Mà giá trị của mình, mình còn không biết thì làm sao đòi người khác phải biết?

Cứ theo như kịch bản của cô gái này mà tôi nghĩ, thì mỗi lần cãi nhau, mỗi lần xích mích sẽ là câu "tôi biết mà, tôi còn gì nữa đâu nên anh khinh tôi, anh chán tôi là phải" kèm theo nước mắt ngắn dài. Bi lụy và phụ thuộc như thế, nhạy cảm và dễ bị kích động như thế nên có khi người đàn ông đó không phải là sở khanh nhưng thấy chán, thấy căng thẳng. Tôi biết có những cô gái, cũng vì quan điểm này mà sau khi "mất" thì phụ thuộc hòan tòan vào người đàn ông được "cho"(haha), vì quan niệm rằng đời mình sẽ là bỏ đi nếu anh ta không cưới mình. Và chuyện gì xảy ra thì sẽ xảy ra: họ bỏ nhau. Bởi phải biết chắc chắn 1 điều rằng đàn ông không bao giờ thích những người phụ nữ lệ thuộc và phục tùng mình. Bản chất tình yêu là thế, đói thì sống, no thì chết...


Thế nên, lý do bỏ nhau, tôi nghĩ phần nhiều chẳng phải vì đã biết nên chán. Mà vì họ cảm thấy quá chán khi ở cạnh những người phụ nữ không tự biết giá trị của mình.

Tôi có một cuốn sách được tặng, của chủ tịch tập đòan Dewoo "thế giới này quả là rộng lớn và có quá nhiều việc để làm". Tôi chế nó lại theo cách của mình, trong trường hợp này "cuộc đời này còn nhiều điều ý nghĩa và rất nhiều việc để làm". Vì thế, chuyện còn hay mất không bao giờ là chuyện quan trọng đến nỗi có thể ảnh hưởng hay dìm chết tương lai của bạn <!--emo&:smile:--smile.gif src="http://my.opera.com/community/graphics/smilies/smile.gif" width=17>



http://www.vnexpress.net/Vietnam/Ban-doc-viet/Tam-su/2006/11/3B9F0B75/


Dằn vặt vì sống thử

Tôi sợ khi xa tôi, anh sẽ bị người con gái khác quyến rũ và anh không yêu tôi nữa. Nhưng khi quyết định ở bên anh thì tôi lại thấy lương tâm cắn rứt, tôi thấy tôi là kẻ chẳng ra gì, một người con gái hư hỏng không có giá trị gì hết. Tôi còn lo là khi đã trao cho anh tất cả rồi thì anh sẽ chán tôi và không cưới tôi nữa.

From: Lan!
To: vne-tamsu
Sent: Thursday, November 23, 2006 4:59 PM
Subject: Toi co nen tiep tuc song nhu hien nay?


Chào tất cả các bạn!

Theo dõi chuyên mục tâm sự từ rất lâu rồi, nhưng tôi chưa thấy có một trường hợp nào giống trường hợp của tôi cả. Vì vậy hôm nay tôi quyết định bày tỏ nỗi lòng của mình để mong mọi người chia sẻ và đưa ra giải pháp hợp lý cho tình huống của tôi.

Tôi là một cô gái hiền lành, khá đẹp về hình thức và cả tâm hồn. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân bình thường, nhưng gia giáo nên tư tưởng của tôi luôn theo hướng cổ điển, nhất là trong tình yêu. (Tôi luôn luôn phản đối việc sống thử của nhiều bạn trẻ hiện nay và quan hệ tình dục trước hôn nhân). Chính vì vậy mà mãi đến năm 23 tuổi tôi mới bắt đầu nhận lời yêu (vì sợ yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học hành).

Nhưng do quá nông nổi (vì một chút hiểu lầm) mà tôi đã làm tan vỡ mối tình đầu khi nó mới chớm nở (tình yêu của chúng tôi chỉ tồn tại có 5 tháng). Mối tình đầu của tôi thật trong sáng và đẹp. Tôi luôn nhớ về nó với cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc. Sau đó 1 năm tôi gặp anh và có mối tình thứ hai. Người yêu thứ hai của tôi là một người đàn ông đào hoa, trẻ trung, khéo léo và là một doanh nhân (anh đang là giám đốc của một công ty TNHH). Tuy nhiên, anh hơn tôi rất nhiều tuổi (14 tuổi), từng ly dị cách đây gần 10 năm và có một cậu con trai khôi ngô.

Vì anh là người từng trải, thông minh, khéo léo, lại hào hoa và cũng rất tốt bụng nên anh đã không khó khăn gì khi tán tỉnh và chiếm được trái tim của tôi. Nhưng tôi khẳng định một điều là tôi yêu anh thật lòng, yêu con người anh, tính cách của anh chứ không phải tiền bạc của anh (từ khi yêu nhau đến nay tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh phải mua cho tôi bất cứ một thứ gì dù là nhỏ nhất). Vì yêu anh hết lòng nên tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh, tôi tin đến mức mới yêu chưa đầy một tháng mà đã nhận lời đi chơi qua đêm với anh.

Đêm ấy, dù ngủ chung một phòng nhưng mỗi người một giường và anh đã không làm gì tôi cả. Vì từ khi bắt đầu yêu anh tôi cũng nói là tôi sẽ chỉ chấp nhận quan hệ tình dục sau khi kết hôn. Anh nói là anh yêu tôi nên tôn trọng quan điểm của tôi cũng như bản thân tôi. Sau đêm ấy, niềm tin của tôi đối với anh ngày càng lớn cũng như tình yêu tôi dành cho anh ngày một mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức dù biết sau khi ly dị vợ anh có rất nhiều người tình và người nào cũng yêu anh hết lòng (yêu mà sống như vợ chồng), nhưng tôi vẫn không thể bớt yêu anh.

Và rồi, tôi bắt đầu dễ dãi với anh, với chính bản thân mình lúc nào không rõ. Thỉnh thoảng có hôm anh đi làm về muộn hoặc những hôm bạn ở cùng phòng (tôi ở tỉnh xa nên phải ở trọ trên Hà Nội) của tôi về quê, tôi cho phép anh ngủ lại nhà mình mà không hề lo lắng hay cảnh giác điều gì cả. Anh ngủ nhà tôi thì tôi cũng ngủ lại nhà anh. Chúng tôi cứ càng ngày càng quấn lấy nhau và cho đến bây giờ thì tôi hầu như thuê một nhà nhưng lại ở một nhà khác (đó là nhà anh).

Người ta bảo "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" và trường hợp của tôi không là ngoại lệ. Càng ở gần nhau thì khoảng cách càng rút ngắn, đến thời điểm này thì tôi chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy đăng ký kết hôn nữa là thành vợ anh. Mới vài tháng trước đây tôi còn là một cô gái xinh đẹp, trong trắng, nhưng bây giờ tôi đã trở thành đàn bà gầy gò và xanh xao (tôi luôn bị thiếu ngủ khi ở nhà anh).

Thực sự bây giờ trong lòng tôi rất rối bời, tôi vừa cảm thấy mình mất hết giá trị lại vừa cảm thấy bất an về mối tình của mình cũng như về chính bản thân tôi. Người yêu tôi luôn hứa là sẽ cưới tôi và tôi cũng muốn cưới anh vì tôi yêu anh thật nhiều. Nhưng xung quanh anh luôn có rất nhiều cô gái vừa có tài vừa có sắc. Tôi luôn lo sợ sẽ có ngày mình bị mất anh. Chính vì lo sợ điều đó nên dù biết là không nên, nhưng tôi vẫn ngủ ở nhà anh.

Tôi sợ khi xa tôi anh sẽ bị những người con gái khác quyến rũ và anh sẽ không yêu tôi nữa. Nhưng khi quyết định ở bên anh thì tôi lại cảm thấy lương tâm cắn rứt, tôi thấy tôi bây giờ là một kẻ chẳng ra gì, một người con gái hư hỏng không có giá trị gì hết. Tôi còn lo là khi tôi đã trao cho anh tất cả rồi thì anh sẽ chán tôi và không cưới tôi nữa (dù bây giờ anh vẫn rất yêu và quan tâm đến tôi). Nếu anh không cưới tôi thì cuộc đời tôi coi như chấm hết, tôi không thể đến với một người đàn ông khác vì tôi chẳng còn trinh nguyên nữa.

Tôi không biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Xin chân thành cảm ơn!

Theo Lam Khê's Blog

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com