Bàn tay em
Gia tài em chỉ có bàn tay,
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen .
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng ,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay ?
Bàn tay em ngón chẳng thon dài
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả .
Em đánh chắt, chơi thuyền thưở nhỏ ,
Hái rau dền, rau rệu nấu canh,
Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bày tay khóc mẹ
Đường tít tắp không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ .
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa ,
Em phơi mền, vá áo cho anh .
Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc .
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc ,
Tay em dừng trên vầng trán lo âu .
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau .
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngã .
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ .
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở .
Bàn tay em, gia tài bé nhỏ ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em
Núi Đôi
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó mất tin nhau.
Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục
Núi Đôi chăng.
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông.
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm núi Đôi.
Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thủy chung.
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em.
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay,
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Những vì sao sáng đến tận cùng đêm khi em 18 tuổi
trang sách Pautopxki giấu ánh mắt thật hiền
ngọn nến lung linh cạn mình để cháy
có thể nào là cuộc sống của em?
anh chúc gì cho em ngày em 18 tuổi
bản sonat quê hương mang khát vọng dâng triều
những bông tuyết tan dần trong vòng tay ấm nóng
Hay bông hồng vàng, những mảy bụi tình yêu?
cho em khóc cùng Đanhi, niềm vui 18 tuổi
lẵng quả thông thơm ước mộng êm đềm
cho em mở những lá thư phồng hi vọng
để trao đi một tấm lòng và nhận lại một trái tim.
cuộc sống sẽ là gì sau trang sách của em?
nghe bàng hoàng nảy sóng xô biển động
nghe rừng thu xao xác lá muôn chiều
bao nỗi đau đi qua mới cháy thành hạnh phúc
trăm niềm thương lắng lại một niềm yêu
anh có kết dùm em bông hồng từ gió bụi
mỗi nẻo em qua, vàng trong cát thầm thì
một thoáng ngậm ngùi len trong lòng hạnh phúc
để ta nhắc lại Pautopxki
gửi lại Pautopxki nỗi buồn 18 tuổi
nhật ký tuổi thơ khép lại, nhớ thương nhiều
lật trang sách của một thời bão nổi
em soi cuộc đời mình trong ánh mắt tình yêu
anh chúc gì cho em
khi bầu trời
tím đến tận cùng đêm?
khi giọi sương còn trong kẽ lá ta thấy mình như thoát khỏi thiên thai.
ta đi đến đâu muôn hoa đua nở , và thấy trong lòng còn chút yêu thương.
ta đi theo gió , gió mang ta đi mất
như khúc tình ca trên sa mạt khô khan
ta đi theo mây. mây và ta cùng làm bạn. ta thấy mình thật quá nhỏ nhoi
ta hận , hận thói tình đen bạc như vôi.
ta thấy lòng mình thật nặng hơn mây. và còn lại là thân xác tàn tạ
nhưng ta ơi. đừng bao giờ bỏ cuộc , bởi cuộc đời là muôn vạn chông gai.
ta thấy ta cô gái của làng xa , và bây giờ ta đang theo gió cùng mây. hãy mang ta đi và ko bao giờ quay lại. cái thuở dại khờ ngày xưa....
Hoa nở để mà tàn
Trăng tròn để mà khuyết
Bèo hợp để chia tan
Người gần để ly bịêt
Hoa thu ko nắng cũng phai màu
Trên mặt người kia in nét đau
Bỏ C-uộc rồi
bỏ C-uộc chơi
Bỏ thân
bỏ thế
bỏ người
bỏ ta
Bỏ ngày ni
bỏ hôm qua
Bỏ mai
bỏ mốt
bỏ ta
bỏ mình
Bỏ tri âm
bỏ bóng hình
(Dòng đời - bến tạm ...
vô tình gặp nhau!)
Luyến lưu đầy ải nguyện cầu
Ta đi trên những bậc sầu nhân gian
Buồn vui - chẳng vội thiên đàng
Có không - chẳng vội
cung đàn đầy vơi
Vỗ tay reo - vỡ C-uộc đời
Nẻo ta ta đến -
phương người người đi
bài viét của bạn tuy hay nhưng bạn có cảm thấy nó hơi dài hay ko, rút kinh nghiệm cho bài sau bài nên rut ngắn bớt đi , nếu ko sẻ làm cho người đọc cảm thấy chán khi đọc (giacmongnganthu91)
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com