^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Cô gửi cho anh một tin nhắn : Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ ?.
Anh trả lời : Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế. Cô trả lời : Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không ! anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái. Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trả lời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia : Không ! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt. Trời có lúc không thuận theo lòng người Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi . Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa. Anh nói với cô : Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Xong rồi anh làm điệu bộ tinh nghịch. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn thì anh dường như làm việc vất vả nên sức khoẻ có phần giảm sút. Thời gian sau, anh ổn định được công tác, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp. Cô thích xem tivi, bản tin trên tivi nhiều năm trước đã từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai, vài ngày sau, mọi người cuối cùng cũng dọn được đống đất đá cứu hai mẹ con, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khoé miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới . Cô hỏi anh : nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không? Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : Em chưa già mà đã có cái ý nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe doạ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ. Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ . Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân. Chớp mắt nữa thôi, chiếc xe sẽ tông vào cô. "Ầm" cái tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm đã văng cách xa hai mét, máu lênh láng trên đường. "Không! không phải" tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt như thế người bình thường sao có thể thể kịp phản ứng, anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu. Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, trên người anh toàn là máu, cô hét to gọi tên anh, mọi người xung quanh nói không thể làm gì được nữa rồi, họ đã thử nhưng anh không còn thở nữa. Cô không tin, tiếp tục gọi tên anh, điều kỳ diệu sảy ra khi đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn nhắm mắt. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đơn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự, rồi mới yên tâm ra đi. Đó là ngày mưa nhiều, bên ngoài tràn ngập hơi ẩm, nước mưa kết thành một đám sương mù giày đặc đất trời. Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều kỳ lạ là từ trước tới nay điều này cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người họ, cô đã hiểu ra tại sao sức khoẻ anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy, cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô hiểu ra rằng anh đã dùng máu để đổi lấy tiền mua cho cô những đồ ăn cô thích. Trong lúc tiếp tục thu xếp kỷ vật cô phát hiện ra một mẩu báo, phát hiện bất ngờ này lập tức làm cô kinh ngạc, người mẹ vĩ đại chính là mẹ của anh, đứa trẻ may mắn giành lại được cuộc sống chính là anh. Nhưng anh đã đem cái may mắn ấy cho cô. Cô nước mắt dàn dụa Cô đã viết một bài hát! Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh từng nói khuôn mặt em đẹp nhất trên đời Sao anh nỡ để em cô đơn trong héo hắt mà không nhìn em đến một lần Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh nói rằng đem em đi du ngoạn một vòng quanh quả đất Lời anh hứa vẫn chưa kịp làm, hay đổi thành yêu em một vạn năm đi? Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh nói rằng mãi mãi không bao giờ để em đau khổ Anh đi rồi còn mình em trong thành phố hoang tàn. Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh nói rằng chiều chuộng em, em đau, em cười, em hôn, em yêu, yêu em vô hạn Anh có phải đã bị câu nói đẹp đẽ của thiên đường phồn hoa kia lừa dối Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em đã bởi người thương mà tiều tuỵ mất đi tiếng nói Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em đã đợi anh đến quên cả thứ gọi là giấc ngủ Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em nước mắt nhạt nhoà vì anh không trả lời tin em Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em đã mặc chiếc váy cưới màu trắng đợi anh đến dắt tay. Đời người ngắn ngủi được mấy mươi năm, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, nên yêu thì yêu ... ![]() Lúc bé và khi ta lớn, có lúc ngồi nghĩ lại thấy suy nghĩ của mình có nhiều cái khác nhau lắm. * Lúc bé, tưởng khóc là buồn; bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn. * Lúc bé, tưởng cười là vui; bây giờ nghĩ lại có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. * Lúc bé, tưởng đông bạn là hay; bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình. * Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người; đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật là mong manh mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế. * Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn; bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà chưa thật sự lớn và đến khi thật sự thành người lớn, người ta sẽ hiểu rằng sẽ không bao giờ bé trở lại được nữa. * Lúc bé, tưởng đóng đinh là đóng đinh, không thích thì có thể nhổ ra; bây giờ có cảm nhận, đóng đinh có thể nhổ ra nhưng vết sâu sẽ vẫn còn. * Lúc bé, tưởng có thể thay đổi được cả thế giời; giờ thay đổi chỉ một người còn chẳng có thể. Có chăng thay đổi vẫn chỉ là thay đổi chính mình. * Lúc bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó nhưng rồi thấy mình giờ quên nhiều người cũng dễ đó thôi nhưng yêu mới khó làm sao. * Lúc bé, cứ thích trở thành một người phụ nữ phức tạp, tưởng thế là hay lắm; giờ phức tạp đến nỗi không thể hiểu nổi mình mới giật mình muốn trở thành một cô gái đơn giản mà cũng chẳng thể nữa rồi. * Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu. Tình yêu là A, B, C,...Bây giờ lớn lại cuống cuồng vì hoang mang không biết tình yêu thật sự là gì. * Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ; lớn rồi mới biết sau tình yêu còn có chia tay. * Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời; giờ thì biết, tình yêu đến rồi đó nhưng rồi lại đi ngay đó, như mưa bóng mây, có rồi đi nhanh. Nguồn: báo tuổi trẻ ![]() Có ai đó đã nói cuộc đời như 1 trò chơi tung hứng.Trong tay ta có 5 quả bóng mang tên:công việc, gia đình, sức khoẻ , bạn bè và tinh thần. Quả bóng công việc làm bằng cao su, nếu lỡ tay quả bóng sẽ rớt xuống nhưng cũng sẽ dội lên với mức có thể bằng hoặc cao hơn mức cũ. Nhưng những quả bóng còn lại làm bằng thuỷ tinh, nếu đánh rớt sẽ trầy xước thậm chí tan vỡ không hàn gắn được. Ta cần phải hiểu để tự cân bằng cuộc sống và nâng niu những điều quý giá nhất của mình. Có ai đó đã ví cuộc đời như một xa lộ lớn với biết bao điểm gặp. Ta lái xe đi trong xa lộ lớn ấy,sẽ vô tình đi lại những con đường đã đi, sẽ gặp lại những con người đã gặp. Những việc tốt không tên làm cho ai đó , ta ngỡ họ đã quên, cũng có những điều ko hay gây ra cho ai đó, ta cứ tự an ủi là ko ai để bụng thế mà vào lúc bất ngờ nhất trong đời, ta sẽ thấy mình vẫn nhớ và đáp trả lại ta những gì ta đã làm cho họ Có ai đó đã nói cuộc đời là rất nhiều thử thách. Những thử thách nối tiếp nhau chồng chất. Thử thách trước chưa qua thử thách khác lại đến. Con người sống và đón nhận thử thách như điều tất yếu,đó ko chỉ là trách nhiệm mà còn là ý nghĩa của cuộc đời. Cứ ngỡ đến khi từ bỏ cõi đời là ko còn chướng ngại gì,biết đâu rằng ra đi cũng là cách đón nhận một thử thách mới về một cõi phiêu diêu đầy bí ẩn , là người lữ khách nào đã đi qua ko một lần trở lại. Nhiều người lại nói cuộc đời là một tặng phẩm quý giá mà tạo hoá đã ban tặng cho chúng ta. Sống giữa cuộc đời ta được yêu thương,được học tập,được lao động được cống hiến và hưởng thụ.Mỗi ngày qua là một lần được mở lớp giấy gói muôn màu của cuộc đời, và món quà đích thực cuối cùng ta nhận được phải chăng là những giọt nước mắt lấp lánh tình yêu khi ta rời bỏ cuộc đời??? Với tôi cuộc sống như một dòng biển cả giữa 2 dòng hải lưu nóng lạnh luôn song hành cùng nhau, đó là đau khổ và hạnh phúc, là yêu thương và căm hờn , là tuyệt vọng và hy vọng...... Còn với bạn cuộc đời là gì ? Nếu như chưa nghĩ đến và nếu bạn có một cuốn nhật ký cho riêng mình , sao không thử viết một dấu "...." xinh xinh cuối mỗi ngày?Biết đâu bạn sẽ tìm được một định nghĩa tuyệt vời nhất về cuộc đời cho riêng bạn mà thôi ... ![]() Nghỉ hè rồi sướng lắm phải không con? Rồi lại sắp được đi chơi một chuyến sang Bắc Kinh nữa, mẹ nghe mà phát thèm. Cái cặp sách sẽ được xếp vào một góc và cái vai con thì được nghỉ ngơi thư dãn. Mẹ nhớ lại hồi con đi học lớp một, có người bạn mẹ hỏi con: "Cháu đi học để làm gì?" , mẹ không hy vọng con sẽ trả lời học để sau này cháu làm bác sỹ hay kỹ sư gì, vì mẹ biết cái tính con, cho dù ai đó có dạy con nói thế thì con cũng không trả lời vẹt như vậy, con có nhớ con đã nói thế nào không? Con bảo: "Cháu đi học cho nó vui, ra lớp còn có bạn chơi, ở nhà toàn người lớn, chán." Bác ấy cứ cười mãi, mẹ thì chả biết nói gì nhưng cũng lo cho con. Vì chuyện học cũng nhọc nhằn lắm, rồi con thấy đấy. Suốt năm lớp một mẹ phải soạn sách cho con mỗi khi đến lớp vì nhiều môn quá, mỗi môn lại phải mang mấy sách giáo khoa và mấy vở con không nhớ hết được, sang kỳ đầu lớp hai mẹ vẫn phải cùng con soạn sách, cái cặp sách trên vai con nặng trĩu. Mẹ định đeo hộ con nhưng bố bảo để con tự lực, đứa trẻ nào cũng phải vậy. Mẹ thấy thương con lắm nhưng biết làm thế nào được. Mỗi buổi học xong con vác cặp xuống sân trường đợi mẹ đến đón, nặng quá con ngả cặp xuống gốc cây chạy chơi cùng các bạn, chắc trong lúc chơi con luôn phải ngoái nhìn để ý cặp của mình. Thế mà cũng có lần ai đó lấy mất của con. Lúc mẹ đón con cứ thẫn thờ chạy ra chạy vô mãi. Mẹ nhớ cái lần ấy lắm. Còn cái lần con bị bạn nào đó xô ngã u một cục trên trán như quả ổi thì mẹ nhìn thấy con là khóc ầm lên không sao ngừng được, bác bảo vệ phải ra khuyên nhủ mãi. Con thì cứ giật tay mẹ. Đi học cũng nhiều gian nan con nhỉ. Mất cặp rồi hai mẹ con lại phải đi cửa hàng sắm lại toàn bộ. Mẹ cố gắng không cằn nhằn gì con vì sợ bố lại đánh thêm. Rồi cũng qua cái đận ấy, con có vẻ cẩn thận giữ gìn hơn cái cặp. Có lần sau khi mẹ soạn sách cho con, con lén đút truyện Đoremon và socola thêm vào, mẹ hy vọng con chỉ đọc nó trong giờ ra chơi, nhưng sợ hy vọng của mình quá mong manh nên mẹ lén lôi Đoremon ra chỉ giữ lại socola để con chăm chú việc học. Ở lớp hai, con đã thấy khá mệt với chuyện học đúng không? Cho nên thỉnh thoảng con thèm những ngày nghỉ, hai mẹ con đi chơi loanh quanh. Ngày đi học thì hôm nào cũng phải chuẩn bị bài, kèm con học có bao nhiêu là chuyện buồn cười, con còn nhớ bài thơ "Con tôi đi học" mẹ viết cho con không? Ông nội đọc được khen hay bảo mẹ nên gửi đăng báo, mẹ chỉ nghĩ gửi cho vui lên báo Văn Nghệ thế mà họ đăng. Hai mẹ con đi mua báo về mọi người đọc cứ buồn cười mãi, vì chuyện thực thế nào mẹ viết y như vậy, bài thơ ấy thế này: Con tôi đi học Con tôi hàng ngày cõng cặp trên lưng Sáu sách giáo khoa và tám vở mỗi ngày Lưng còng xuống như dấu hỏi thơ ngây Thế đã đủ cho con chưa mẹ nhỉ? Nó học lớp hai thằng con trai bé bỏng Ngồi toát mồ hôi với môn tập làm văn Em hãy đặt câu với từ : mộc mạc Mẹ ơi, mộc mạc nghĩa là chi? Sách giải thích là đơn sơ giản dị Vậy đơn sơ giản dị nghĩa là gì? Ôi thằng con với cái lưng đeo nặng Ngại đi học và sợ đi thi Thôi đừng lo lắng nữa con ơi Đến lớp rất vui rộn tiếng cười Xin cô giáo hãy cho con tôi niềm vui đơn sơ giản dị: Đi học là hạnh phúc nhất trên đời! Quả là hôm ấy mẹ đã phải giải thích mãi cái từ ấy cho con, con còn nhớ mẹ mang mảnh gỗ còn thô ra so sánh với cái mặt bàn gỗ đánh vec ni bóng lộn, cái này thì trông mộc mạc, cái này không thể nói là mộc mạc. Cuối cùng thì chắc con cũng mang máng một khái niệm. Có một chi tiết mà mẹ buồn cười quá nhưng không thể đưa vào bài thơ ấy là sau khi giải thích mẹ để con tự đặt câu. Khi con đi ngủ rồi mẹ lén giở ra đọc cái câu con viết: " Mẹ em có khuôn mặt mộc mạc." Mẹ cười ngất, có lẽ tại mẹ chẳng bao giờ trang điểm nên con viết vậy?!! Bài ấy con được có 6 điểm nhưng mẹ không phàn nàn gì. Ở tuổi con hiểu từ ấy thế là ổn rồi... Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân.
Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: "Rất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu". Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: "Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh". Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình. Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ. Thư của Bill, tháng 12 năm 2000 "Vợ yêu quý của anh, Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây. Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn. Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè... Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh. Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em. Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc. Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida. Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em. Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp. Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi. Anh yêu em! Bill." Lời ngỏ: "...Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm... ...Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào..." Nếu tôi biết rằng... |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|