^___^
^___^
62 bình chọn .
|
![]() Đó là một ngày mưa dầm dề. Đường phố ngập chìm trong nước. Những chiếc xe máy thỉnh thoảng lại tóe nước vào mặt người đi bộ trên đường. Mẹ tôi cũng là một người đi bộ. Mẹ tôi đang mang tôi trong lòng. Mẹ tôi đi bộ nặng nhọc vì tôi cứ chòi đạp trong bụng mẹ. Tôi muốn ra ngoài lắm rồi. Đêm qua, tôi nằm mơ thấy tôi được ra ngoài. Một thế giới lung linh sắc màu! Tôi mơ thấy mẹ tôi mỉm cười hiền từ và ôm tôi vào lòng trong khi nước mắt mẹ rơi. Tôi mơ thấy mẹ vạch chiếc áo bà ba sờn cũ và chìa vú cho tôi bú. Tôi ngấu nghiến bầu vú thơm mát của mẹ. Nhưng mà bây giờ tôi vẫn còn trong bụng mẹ, tối om om và rất chán. Thỉnh thoảng, mẹ tôi lại giật mình vì bị ai đó phóng xe vút nhanh qua làm tóe nước vào mẹ. - Ầm. Tôi cảm nhận được một chuyển động rất mạnh. Có lẽ mẹ tôi bị ngã xuống đường. Có tiếng xe phóng vút đi. Tôi hoang mang quá. Chuyện gì xảy ra thế này? Tôi há miệng kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi” nhưng mẹ tôi đâu có nghe tôi kêu. Có tiếng chân chạy rầm rập. Có người nói nhỏ: “Tội nghiệp quá”. Có người lớn tiếng: “Quân trời đánh, đụng người ta té mà chạy đi luôn”. Rồi có tiếng xe. Rồi im lặng, chỉ còn tiếng bước chân rất khẽ. Một giọng nói trầm đục: - Xét nghiệm máu trước, cần vô máu. Giọng người khác gắt gỏng hơn: - Họ có tiền không? Máu rất đắt, quĩ máu dành cho bệnh nhân nghèo hết rồi! Giọng người lớn tuổi hơn nghe trầm đục: - Hết thì xin thêm, cứ xét nghiệm đã. Không lẽ cho người ta chết? Nếu không thể xin thêm thì lấy máu của tôi. Máu của tôi là máu O có thể cho hết mọi nhóm máu. Tiếng dép loẹt xoẹt. Một giọng nhỏ hơn cằn nhằn: - Nói thì được, làm có dễ đâu. Thủ tục rắc rối hàng trăm thứ… Tất cả chìm vào im lặng. Tiếng dép loẹt xoẹt lần này có phần nhanh nhẹn hơn. Một giọng nói gần như là đắc thắng: - Em đã nói, không cần vô máu nữa mà. Im lặng. Tôi gào lên trong bụng mẹ: “Cứu mẹ con đi mà, cứu mẹ con đi mà. Con van xin các cô bác”. Im lặng. Rồi rất lâu sau mới có tiếng rất khẽ: - Còn đứa con? - Chắc cũng bị luôn rồi. Im lặng. Một lúc lâu sau. - Thôi, còn nước còn tát, cứ cho cô ấy sinh con đi. Biết đâu may không nhiễm! Im lặng. Tôi gào lên trong bụng mẹ: “Cứu mẹ con đi, ông ơi, cứu đi?”. Tôi thắc mắc tại sao họ không cứu mẹ tôi, tại sao giọng nói đục trầm tốt bụng kia không cãi lại cái giọng chanh chua độc ác đó. Im lặng kéo dài. Họ đưa mẹ tôi đi đâu đó. - Đứa nhỏ dễ thương quá. - Tội nghiệp, chết rồi. Tôi giật mình, tôi đã ra ngoài rồi à? Không, thế giới này không đẹp gì cả. Một màu trắng toát bao trùm, lạnh lẽo nữa. Những ánh mắt nhìn tôi cũng lạnh lẽo nữa. Duy nhất có một bà mặc đồ trắng có đeo miếng đen đen gần cổ nhìn tôi với ánh mắt xót thương. Tôi gào lên: “Không, con còn sống”. Nhưng họ không nghe. Chắc tại tôi nói nhỏ quá. Họ gói tôi vào trong miếng trắng trắng, lạnh toát, rồi lại bỏ tôi vào một nơi cũng trắng toát, lạnh lẽo. Im lặng rất lâu. Một bàn tay mở những thứ trắng toát đó, lôi tôi ra. A! Một ông già! Ánh mắt ông hiền từ quá. Giống ánh mắt của mẹ tôi trong tưởng tượng của tôi quá. À, mẹ tôi đâu rồi nhỉ? Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi không gặp mẹ tôi. Tôi muốn gặp mẹ tôi quá. Mẹ ơi, mẹ ơi! Tôi khóc. Ối, mặt tôi nóng nóng. Nước mắt của tôi đấy mà. Người đàn ông đang bồng tôi trên tay giật mình. - Còn sống! Ông xót thương nhìn tôi, rồi đem tôi ra trước ánh sáng. Tôi thấy ấm hơn nhiều. Ông đem tôi đi đâu đó, bước qua những hành lang dài và hẹp. Tiếng người nói ồn ào. - Thưa bác sĩ, đứa bé này vẫn chưa chết. Im lặng. Chỉ có im lặng. Rất lâu sau. - Anh có biết mẹ nó bị AIDS không? Nó cũng có nguy cơ đó. Im lặng, rất lâu sau. Có giọng nói run run: - Không sao, tôi quen rồi. - Thôi, gọi điện qua bên nhà trẻ Mân Côi, nói với các bà xơ là có một em bé có mẹ bị AIDS bên này. Giọng nói đục trầm nghe rất quen, tôi mở mắt nhìn người nói. Người ấy có đôi mắt rất hiền, giống mắt mẹ tôi trong tưởng tượng của tôi. … Tôi về với các bà xơ, nằm chung với mấy bạn trong một cái giường nhỏ, chật chội. Tôi vẫn chưa được gặp mẹ của mình. Mẹ tôi đang ở đâu? Họ có cứu mẹ tôi không? Tôi vẫn tin ông bác sĩ có đôi mắt rất hiền ấy sẽ cứu mẹ tôi. Giờ thì tôi biết ông đó là bác sĩ rồi vì tôi nhớ có lần mẹ tôi nằm khóc một mình rồi nói với tôi giá mẹ có tiền, mẹ sẽ đi bác sĩ khám coi tôi có bị làm sao không. Tôi đói quá. Mấy bà xơ cho tôi uống sữa. Nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi, tôi không muốn uống sữa. Ít nhất, tôi phải được gặp mẹ tôi một lần chứ! *** - Ave Maria, cầu xin Người ban phước cho đứa bé này. Hai đứa nhỏ xíu, mắt xoe tròn long lanh nhìn nấm mộ bé xinh đang phủ đầy những bông hoa hồng trắng. Đứa lớn hơn nói với đứa nhỏ: - Thôi, mình vào nhà nguyện đi, để cho em bé ngủ. - Em bé ngủ hả anh? - Ừ, em bé ngủ. Các mẹ nói nếu mình ngoan ngoãn, mình cũng sẽ được ngủ yên như em bé vậy. Những đóa hồng trắng cứ trơ ra, không chịu tỏa hương thơm. Nhưng, không hề gì. Vì em bé đã ngủ, rất bình yên! Truyện ngắn 1.075 chữ của TRẦN THỊ HỒNG HẠNH |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|