^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Nếu còn 1 giọt nước mắt nào để khóc cho anh, em sẽ khóc... anh ạ, khóc rất thật lòng... Nếu còn 1 nụ cười để cười vì anh, em sẽ cười... cười thực sự hạnh phúc... Nếu còn 1 chút dỗi hờn vì yêu, em sẽ hờn dỗi, sẽ nũng nịu... hơn bất cứ người con gái nào đã hờn dỗi người đàn ông của đời mình Nếu còn 1 chút ghen tuông... em sẽ ghen, ghen hơn bất cứ người đàn bà nào... khi nhìn người đàn ông mình đặt trọn Lòng Tin trở nên Tàn Nhẫn... Em không biết nữa, không phải là văn chương, càng không phải là những lời lẽ hoa mỹ... nhưng thực sự bây giờ làm thế nào để cười 1 nụ cười dịu dàng... em cũng đã không còn nhớ cách nữa. Không phải mất lòng tin. Không phải là đã hết hy vọng. Không phải là sự chán ngán Và càng không phải là suy sụp và bất cần... Thế đấy, tất cả những thứ gọi là Tuyệt Vọng trên cuộc sống này đều không phải. Thế nhưng sao em thấy mọi thứ càng lúc càng nhạt nhẽo thế? ... Những gương mặt, những thú vui, những nụ cười, ánh mắt và đôi khi cả màu nắng rực rỡ bên song cửa mà em yêu thích ...?! Anh nhé... Từ hôm ấy em thôi không chờ nữa, không oán trách và càng không giận hờn.. Đôi khi, nhìn vạt nắng tan dần theo ngày tháng, em chỉ ước mình có 1 khung cửa sổ. Một khung cửa bằng gỗ, hình chữ nhật, dài, nhỏ nhắn và xinh xắn. Ngồi bên cửa sổ, ngước nhìn khoảng trời cao và xanh ngăn ngắt bên ngoài, thấy lòng bình yên... Và những chiều, khi hoàng hôn đi qua, khi không gian bừng lên một màu đỏ tía rồi từ từ chuyển sang màu xám bạc, em nghe trái tim mình dịu lại. Nhắt mắt, nghe Gió mang theo hơi lạnh của Đêm mơn man trên mái tóc, dịu dàng... Đến khi mở mắt ra thì hoàng hôn đã tắt tự bao giờ. Để thẫn thờ 1 chút tiếc nuối, 1 chút bâng khuâng... Để mỉm cười biết rằng trên đời này chẳng có gì là Toàn Hảo, và cũng như thế... sẽ chẳng có gì là toàn hảo Vĩnh Hằng... Từ hôm ấy em thôi không chờ nữa, để bây giờ... nhận được tin nhắn rồi cũng chẳng thấy chông chênh? Công việc, bạn bè, khoảng lặng và tình yêu... Tất cả mọi thứ cứ như những ông chủ tham lam luôn tranh giành nhau từng phút, từng giây trong cái quỹ thời gian eo hẹp... Thảng thốt, giật mình nhận ra càng ngày những nốt nhạc của cuộc đời không còn lảnh lót những thanh âm trong trẻo mà chậm chạp và lắng lại, lắng đến như không còn tiếng vọng. Chợt cười. Kệ chứ, nốt có lặng nhưng bản nhạc thì không ngừng lại được, cuộc sống thì cứ xoay cuồng theo những vòng xoáy... Ước bên mình có 1 khung cửa sổ, không thờ ơ, không quá ấm áp... không bao giờ khép lại... Có xa vời lắm?! .... Từ hôm ấy em thôi không chờ nữa... Mỉm cười... Đừng hỏi em có Tin không? Đừng hỏi em có Yêu không? Đừng hỏi em tại sao không cho 1 Cơ Hội? Đừng hỏi em vì sao không Bắt Đầu? Đừng hỏi em có hay không Sự Can Đảm? Đừng hỏi em thế nào là Kiên Cường? Đừng hỏi em thế nào là Gian dối và Không - thể - nào - tha - thứ? Đừng hỏi em thế nào là Nỗi Nhớ... Bởi: Em trả lời là: em có Em trả lời là: em đã từng Em trả lời là: có - cần - không? Em trả lời là: em đã bắt đầu lâu rồi... Em trả lời là: em có thừa sự can đảm Em trả lời là: khi em đủ tàn nhẫn Em trả lời là: những gì đã qua.. Và.. em trả lời là: em ... K.H.Ô.N.G B.I.Ế.T Bởi vì: Người đàn ông yêu em sẽ không thản nhiên nhìn em lạnh mà không ý kiến gì Người đàn ông yêu em sẽ không nhờ bạn đưa em về vì còn mải "chén anh, chén chú" (dù với lý do là công việc) Người đàn ông yêu em sẽ không bao giờ cầm chiếc khăn len em đan suốt 1 tuần rồi cằn nhằn: "em đan làm gì, anh không quàng đâu". Để rồi thực sự không bao giờ chạm đến nó lần thứ 2... Người đàn ông yêu em sẽ không bao giờ từ chối đi chụp ảnh với em rồi tung tăng với 1 ai đó vào đúng ngày hôm ấy. Rồi khi về còn tặng người ta 1 bức ảnh đẹp, có nắng, có gió, có hoa vàng, có ánh mắt và cả 1 nụ cuời... Người đàn ông yêu em sẽ luôn gọi cho em bằng giọng nói trầm trầm chứ không phải những tin nhắn khô khan và ngắn gọn Người đàn ông yêu em sẽ không bao giờ trễ hẹn hay bỏ quên mất em suốt cả 1 tuần liền vì 1 cái hợp đồng, hay 1 dự án dang dở Người đàn ông yêu em sẽ luôn nói với em những mệt mỏi, chứ không phải khi mọi chuyện đã qua hết rồi mới đến bên em kể rằng: anh đã vất vả thế nọ... anh đã rất mệt mỏi thế kia... để thay cho lý do " vì sao im lặng" Người đàn ông yêu em sẽ không bao giờ đem bản tình ca đã tặng em hát cho một người con gái khác - dù chỉ là được yêu cầu. Không bao giờ ôm 1 người con gái khác - dù chỉ là thương hại... Người đàn ông yêu em sẽ không nỡ trả lời rằng: "anh không đủ tự tin để nói Không" khi em hỏi "ngoài em ra anh còn nghĩ đến ai khác?"; Sẽ không đủ lạnh lòng để trả lời rằng: "anh sẽ đi khỏi HN khoảng 2 đến 5 năm" mà không hề gợn nét buồn; Sẽ không đủ tàn nhẫn để nói rằng: "anh chưa biết bao giờ mới dừng lại"... Người đàn ông yêu em sẽ không bỏ em lại giữa 1 chốn hoàn toàn xa lạ, giữa những người em không quen và căn phòng ám mùi phóng túng... để đi về 1 mình - dù trong cơn giận dữ... ....... Người đàn ông yêu em sẽ không thản nhiên trước những gì em nghĩ và tự cho rằng cái Tôi của mình lớn lắm... ... Người đàn ông yêu em... có 1 ngày... sẽ đọc entry này..... và sẽ mỉm cười, thở phào... ![]() Tháng 10 với dân khối 10 như một lớp keo mỏng kết dính những người bạn xa lạ... Trường tổ chức Ngày hội âm nhạc nội bộ, học sinh sẽ đăng ký, tổ chức một buổi duyệt thử và nếu cũng OK thì tháng 12 sẽ diễn tại dạ hội trường thường kỳ. Vì thế sẽ có rất ít tiết mục được chọn. Khối mới háo hức, lớp Nhiễu cũng có 2 tiết mục, một là đơn ca của Linh Vy, còn lại là của một nhóm có cái tên rất kinh dị: DISCONNECT - gồm 4 đứa chơi với nhau từ cấp 2. Lớp hào hứng chờ đợi, hy vọng dồn cho Linh Vy bởi bé này từng kiếm chác vài giải văn nghệ từ xưa. Nhiễu thì ớn hát, chưa đến mức "xì mũi lên nghệ thuật" nhưng không có năng khiếu cho cái gì cần khéo léo, nếu nó có thêu chiếc khăn tay có 2 con chim ngậm giải lụa thì người ta sẽ ngay lập tức hình dung ra 2 con ngan giằng con giun! 19h là giờ duyệt. Cả lớp đến đủ, ngồi túm tụm ra một góc rất nổi trội. Nhiễu vác cái ván trượt của nó tới chơi thi với tụi thằng Bảo và Nguyên, tưng bừng cả sân trường. Con Mai cứ tấm tắc khen một anh nào đó của khối trên hát hay, làm cả hội được bữa cười mẻ răng lúc thấy nó lon ton ra xin chữ ký "siêu sao ca nhạc" (anh này hát xong xuống đá cầu với bọn bạn luôn). Chương trình lộn xộn, các tiết mục Anh Việt tán loạn chả phân biệt, nhạc thì lùng phùng, thế mà vỗ tay cứ gọi là rào rào. Đến lớp nào thì lớp ấy cứ hú hét rú rít lên như dân tộc "nhắng"! Tưng bừng. Còn hơn nửa tiếng nữa là tới lớp Nhiễu, chợt Vy kêu ầm lên "mất đồ diễn". Lớp ào vào châu đầu lại hỏi han. Mắt nó rưng rưng, nói ngắt quãng: - Tao để trong phòng thay đồ....Váy dài trắng... Chắc đứa nào lớp khác lấy... Hai ba đứa ngồi xuống an ủi động viên nó. Còn lại chia ra tìm. Nhiễu lẩm bẩm với Lâm Anh: - ấy thấy lạ không? Lâm Anh tay cầm hộ cái ván trượt cho Nhiễu: - Cái gì lạ cơ? Nhiễu xóc xóc balô: - Tớ nghĩ rất ít khả năng lớp khác lấy, vì làm sao lớp khác biết được đấy là đồ của ai. Mà không biết của lớp nào thì nó không thể dám lấy, bởi trong phòng thay đồ luôn có đông người, nhỡ có ai của lớp đứa có đồ kia thì nó rú lên chết ngay. Chỉ có... Lâm Anh tiếp lời: - Chỉ có lớp mình thì mới biết được lúc đó trong phòng không có ai khác thuộc lớp mình. ý cậu là thế phải không? Nhiễu gật đầu: - Mới lại lớp khác lấy thì nó không dám mang ra ngoài, bởi đi ngang qua lớp có cái váy đấy có mà nó đuổi đánh cho! Nhưng... Lâm Anh hỏi: - Sao? Nhiễu búng tay: - Cũng có thể nó đi cổng sau, cổng đấy vắng người, mang váy ra không bị lộ. Đi, ra hỏi mấy chú bảo vệ xem! Y như rằng, mấy chú ý bảo có một con bé mặc một chiếc áo màu đen trên áo có chữ "Disconnect" ôm một cái váy trắng chạy ra, rất nhanh. Lâm Anh và Nhiễu nhìn nhau... Tập hợp lớp mà không ai tìm thấy đồ. Dù không muốn nhưng Nhiễu vẫn phải nói ra cái tin mà nó thu lượm được. Tất cả nhìn quanh, đúng là không thấy Diệp - một thành viên, đứa hát chính của Disconnect. Không khí nặng xuống, không ai nói gì nhưng đều rõ người bên cạnh mình nghĩ gì. Bệnh thành tích có thể khiến người ta cạnh tranh không lành mạnh vậy ư? Chắc là kiểu hy sinh một thành viên để loại đối phương? Mà hẳn Diệp cũng không nghĩ là bị bảo vệ nhớ, hoặc không lường được sẽ có đứa ra hỏi bảo vệ cổng sau... Còn 5 phút nữa là đến giờ... Ai cũng biết tính Vy, không có đồ, nó sẽ không diễn, có lẽ hơi hâm nhưng mỗi người có một thứ gì đó có thể giúp tăng sự tự tin lên, mà mất nó thì sẽ không thể làm gì được. Từ hồi vào lớp Vy đã là đứa cầu kỳ, còn nhớ một lần chơi đá cầu nó bị đứt dép, thế thôi mà cũng nhất quyết về nhà thay dép. Không có váy, gần như chắc chắn nó sẽ không hát, ai cũng biết thế, hẳn Diệp cũng biết thế... 3 đứa còn lại trong Disconnect chẳng nói được gì, ngồi mà lòng như lửa đốt, phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh, ngồi phân công hát lấp chỗ vội vàng. Lúc bọn nó chuẩn bị bước lên sân khấu, lớp phó Giang vẫn ở dưới nói vọng lên: - Cố lên nhé! Đừng nghĩ gì nhiều! Chỉ cần cố hết sức thôi! Disconnect hát được gần nửa bài thì Diệp chạy ở đâu về, mồ hôi nhễ nhại như vừa "maratông" 20 cây số, tay ôm khư khư bộ váy trắng toát lung linh! Tất cả xúm lại, Hoàng hỏi cho cả lớp: - Diệp đi đâu vậy? Diệp gạt mồ hôi nói một hơi: - Lúc nãy vào phòng thay đồ lấy túi, Diệp nhìn thấy váy của Vy nằm trên bàn, rách một đường dài ở đằng trước. Có đứa nào đó xé! Nhìn đồng hồ sợ không kịp, Diệp đành lao ra cổng sau lấy xe phóng ra Khâm Thiên sửa luôn. May quá, về vẫn kịp! Có đứa nào đó quay đi, dưới ánh đèn sân khấu nhấp nháy thấy mắt ướt. Không ai dám cử động môi, sợ mình sẽ nói ra câu gì đó, quá nhiều dư cảm trong lòng. Linh Vy ôm lấy Diệp: - Mày là đồ ngốc. Mày cần gì phải làm thế chứ, váy rách tao vẫn diễn được cơ mà. Mày về muộn thế sao lên được... Diệp cười đẩy Vy ra: - Mày mới ngốc! Mày là hy vọng của lớp mình, phải hoàn hảo chứ! Mà tao lạ gì tính mày, không có được cái váy đẹp mày chả chịu lên đâu! Thôi, thay nhanh lên! Nó nói xong thì có đứa khóc thật. Chúng nó là lũ hâm! Chả hiểu gì về bạn bè cũng nghi ngờ, bình phẩm, chẳng có niềm tin gì cả. Nhưng mà thôi, khóc vì vui khi tìm được những giá trị mới! Và còn nhiều thời gian để hàn gắn... Từ sân khấu, 3 đứa còn lại của Disconnect ùa xuống ôm lấy Diệp. Linh Vy bước lên, xinh xắn vô cùng trong chiếc váy trắng muốt. Mắt thì mọng lên, nhưng miệng cười không- thể- xinh- hơn! ở dưới, chúng nó cũng cười. Bây giờ kết quả chẳng còn quan trọng nữa... (Truyện Online) ![]() - Tôi nhìn theo cái dáng thất thểu của Nam, cảm thấy cay lòng. Bao nhiêu lần Nam đến tìm tôi thì cũng bấy nhiêu lần anh buồn bã quay về. Có lúc, tôi thấy anh ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá thân quen. Nơi ngày xưa có những nụ cười trong vắt của tôi, nơi ngập đầy kỷ niệm… Tôi trốn tránh Nam, tự ái trong tôi quá lớn, tôi cảm thấy mình bị tổn thương như một con búp bê đang hạnh phúc trong tủ kính bất ngờ bị người ta mang ném ra đường. Tôi đau đớn nhận ra mình không là gì cả. Và tôi cảm thấy sợ lòng thương hại của bất kỳ ai. Tôi chui rúc trong cái vỏ mặc cảm của mình, tôi sợ mình bị tổn thương thêm một lần nữa, tôi sợ! … Hùng là bạn thân của Nam. Tôi không nhớ mình đã quen Hùng trong lúc nào, chỉ biết là từ khi gặp nhau, tôi luôn nhớ đến anh, có lẽ vì sự quan tâm đặc biệt mà anh dành cho tôi. Vì những săn sóc ân cần như đối với một đứa em gái nhỏ. Tôi thấy mình nhỏ bé trước Hùng, tự cho phép mình vòi vĩnh những yêu thương thiếu vắng trong cụôc sống xa nhà. Và tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, sung sướng lắm. Tôi không để ý đến ánh mắt Nam dành cho tôi, hình như luôn ẩn chứa một nỗi xót xa ( mà cho đến bây giờ tôi mới kịp nhận ra). Trước giờ tôi vẫn xem Nam là một người anh mà tôi có thể nhõng nhẽo thoả lòng. Nam cũng gọi tôi là Nhóc, và hay cốc đầu tôi mỗi khi tôi bướng bỉnh không chịu nghe lời. Tôi nhớ có lần anh giận, tôi dầm mưa về sốt mê man. Anh lo đến sụt mấy Kg. Khi tôi tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên tôi bắt gặp là nụ cười của anh mếu xệch. Tự dưng tôi thấy thương anh quá, mọi giận hờn cũng tan đi. Tình cảm của tôi dành cho Nam trong veo như tình yêu của một đứa em gái vậy. Hùng mỗi sáng chờ tôi đi học, mỗi chiều đợi tôi về. Hùng bảo chỉ muốn thấy tôi, lúc nào cũng vậy. Tôi nhìn sâu vào mắt Hùng, tuyệt nhiên không tìm ra một chút giả dối nào, Hùng chân thật, chân thật đến nao lòng. Tôi, Nam và Hùng thường đi chơi chung với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cái ghế đá nằm dưới tán bằng lăng trổ hoa tím ngát đã trở nên quen thuộc với tôi tự bao giờ. Đôi khi không có tôi, hai người vẫn ngồi nơi ấy, chỉ để nhìn lên phòng tôi ở tít tận trên lầu và đoán xem tôi đang làm gì, học bài, soi gương hay là thơ thẩn đọc thơ. Khi Nam kể lại, tôi bật cười, cho là anh ngớ ngẩn nhưng tôi vui lắm, cảm thấy mình được quan tâm, mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời. - Nếu sau này tụi anh làm một chuyện gì đó có lỗi, thì em có tha thứ không Nhóc? Tôi cười giòn tan, đưa tay chỉ một ngôi sao sáng nhất: - Em sẽ bắt anh Nam lên trời hái ngôi sao ấy về đền cho em. Anh dám làm em buồn à? - Tôi ngắt một hoa bằng lăng, rứt từng cánh hoa: giận nè, không giận nè, giận - cánh hoa cuối cùng, tôi giơ lên cao: Anh Nam thấy chưa? Hoa còn giận huống gì là em. Tôi quay sang Hùng, cảm thấy khuôn mặt anh phảng phất một nét buồn vời vợi… Mỗi ngày Nam mang đến cho tôi một nhánh bằng lăng tím ngát bảo là của Hùng. Đây là loài hoa tôi thích nhất, tôi sung sướng đón nhận, nụ cười tràn ngập nắng vàng. Tự hỏi lòng sao Hùng không đến mà lại nhờ Nam tặng cho tôi. Hay là anh mắc cỡ, tôi mỉm cười một mình, nhớ Hùng, nhớ những lời yêu thương anh dành cho tôi, nhớ sự quan tâm ân cần làm tôi thấy ấm lòng, nhớ cả ánh mắt anh trìu mến. Những buổi đi chơi của chúng tôi nhiều hơn và dài hơn. Thường thì, Nam tìm cớ bỏ về để tôi và Hùng được bên nhau. Hùng kể cho tôi nghe về gia đình anh, về quê hương anh, vùng đất tươi đẹp mà tôi chưa được đặt chân đến bao giờ. Anh kể về tuổi thơ làm cho mìên ký ức tôi thả trôi sông bây giờ lại dạt về, ắp đầy kỷ niệm. Tôi chìm đắm trong câu chuyện của anh, những vì sao lấp lánh trên đầu. Tôi nhận ra mình yêu Hùng, yêu nhiều lắm… Và tôi sợ mất anh, nỗi sợ mơ hồ trong tiềm thức, dường như có ai gọi tên tôi, ai đó níu tôi đi và báo tôi hãy xa Hùng. Tôi ngước nhìn trong đôi mắt ấy, chừng như có một nỗi xót xa không thể gọi tên. Ánh mắt ấy cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Có lần anh hỏi tôi giống như câu hỏi của Nam: - Nếu một ngày anh làm một điều gì đó có lỗi với em, em có giận anh không? - Tôi ngơ ngác. Anh vội cười: - Không có gì, là anh hỏi thế... Nhưng tôi không còn vô tư nữa, anh và Nam đang giấu tôi chuyện gì? Lẽ ra tôi không nên biết chuyện ấy, không nên biết và cũng không muốn biết. Nhưng có gì lẩn trốn mãi được đâu? Chị ấy đến. Đêm trời sao nhiều lắm, dằng dặc một góc trời, chị ấy đến thăm Hùng. Trong câu chuyện của anh, sao không một lần nhắc đến chị. Tôi ngơ ngác bàng hoàng, tôi không muốn hiểu. Nơi ghế đá quen thuộc chỉ có Nam và tôi. Nam im lặng, tôi im lặng. Chỉ có gió làm nhánh bằng lăng chao vào tóc tôi. Hùng đi qua tôi, cái nhìn xa xót, anh giới thiệu tôi là em gái. Chị vuốt tóc tôi, mỉm cười: " Em xinh quá!". Giọng chị nhẹ nhàng như gió thoảng, mái tóc dài của chị xoắn vào áo Hùng. Họ đi bên nhau, hạnh phúc. Tôi cười với chị, nụ cười rạng rỡ nỗi niềm. - Xin lỗi em, chỉ vì anh không muốn nhìn thấy em đau khổ. - Giọng Nam nặng nhọc phá vỡ không khí ngột ngạt đang bao trùm. Tôi quay nhìn anh, ánh mắt anh xót xa, tôi chợt thấy giận anh hơn bao giờ hết, tôi ghét ánh mắt đó, ánh mắt thương hại dành cho một kẻ bị bỏ rơi. Anh đã biết hết mọi chuyện sao không hề nói với tôi một lời nào. Còn tạo điều kiện để tôi và Hùng được gần nhau. Anh không muốn thấy tôi đau khổ ư? Nhưng anh làm như vậy còn khiến tôi khổ gấp trăm lần. Anh ác lắm, ác lắm biết không Nam? Tôi muốn hét lên, muốn trút mọi nỗi đau đớn vào anh nhưng tôi không thể, tôi nghẹn ngào trên vai anh như một đứa trẻ. - Hùng yêu em... - Nam vuốt tóc tôi dỗ dành. Trời ơi, lúc này mà anh còn dối em được sao Nam? Tôi nấc lên. Giọng Nam buồn thiu: - Em biết không, Hùng nó cũng đau khổ lắm, nó yêu em nhưng không thể bỏ rơi Lan, gía mà Hùng gặp em sớm hơn, giá mà... - Anh đừng nói nữa. Tôi lạc giọng vụt chạy đi. Anh đang an ủi tôi hay đang bào chữa cho Hùng? Tôi không cần. Không cần gì hết. Trong lúc này, tôi thấy mình đáng thương như một con mèo ướt. Những ngày sau Hùng có đến tìm tôi. Tôi mang những nhánh bằng lăng giờ đã khô quắt, gửi lại cho anh. Tôi biết mình làm như vậy cũng chẳng có ích gì, nhưng tôi không muốn giữ lại "điều gì đó có lỗi" của anh làm tôi tan nát. Tôi có giận anh không? Nhưng thật trớ trêu, những đoá hoa ấy không phải của Hùng. Tôi thấy mình đáng thương và ngờ ngệch. Những cánh hoa mỗi ngày Nam mang đến, Nam ơi anh còn giấu em chuyện gì nữa đây? Hùng xin lỗi tôi, anh đâu có lỗi. Tôi nhìn sâu vào mắt anh, vẫn không thấy một sự giả dối nào. "Hùng yêu em...". Không, tôi hét lên rồi vụt chạy, những cánh bằng lăng rơi dưới chân, tôi cả thấy dường như cơ thể mình rệu rã. Tôi trốn tránh Hùng, trốn tránh Nam, lầm lũi như một cái bóng. Nam vẫn đến tìm tôi. Chiếc ghế đá giờ đây chỉ còn một mình anh lặng lẽ. Tôi nhớ quá cái ngày tôi trong trẻo bên Nam và Hoàng, tôi dang tay đếm sao trời và chọn cho mình ngôi sao sáng nhất. Quá nhiều kỷ niệm, có thể gọi tên? Tôi mở cửa sổ nhìn vể gốc bằng lăng, giật mình nhìn ra Nam, bóng anh đổ thành một vệt dài dưới ánh trăng. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi chênh vênh bước và nhận ra mình đang đứng trước Nam. - Nhóc! - Tiếng Nam thảng thốt. Tôi khóc trên vai Nam, những giọt nước mắt không tên, thấy lòng mình hoá bướm bay đi. Nam vuốt nhẹ tóc tôi: Ngoan nào, Nhóc con! ... Tôi đã xa, xa cả Nam và Hùng. Tất cả bây giờ chỉ còn là một vùng ký ức... Chương Một : Duyên tự ngàn năm
Chương Hai : Lá thu rơi muôn lối [Chương Ba : Trong cõi phù vân Ngọn cả lả bóng tà dương, lả ngoài bóng tà dương, nước lạnh mây vàng, nếu có ruột cũng đau đớn đứt ruột, nữa là tôi không có ruột. Những ngày trên cõi thế, tôi như con trùng bám trên lá khô trôi dật dờ, vật vờ mãi không hết ngày, những cơn sóng triều của nhân gian lôi tôi đi, tôi muốn phản kháng, nhưng hết sức, cũng không kháng cự nổi. Tôi không biết bờ bên kia của tôi là phía nào, tôi chỉ biết nhìn xa vời triều lên triều xuống, kệ dòng trôi dạt. Tôi là quỷ, là thứ con người ghê sợ nhất, cho dù tôi dùng nỗi niềm nào đi khao khát những dịu dàng êm ái, nhưng cũng không bao giờ có được một trái tim ấm áp, bởi vì tôi là quỷ. Dần dà tôi quy thuận số mệnh của mình, ban ngày, tôi nấp trong góc tối, nhìn ra những tấp nập nhiều màu của người sống, ban đêm, tôi lẩn vào dòng người, thử đi nếm những niềm vui cõi hồng trần. Tôi tưởng tôi đã rèn một chiếc mai, cõng nó lên, sống cẩu thả tạm bợ qua ngày, giữa xã hội của con người. Bình minh, những tia nắng sớm uể oải chiếu vào từ cửa sổ, trời đã sáng rồi... Tim tôi bỗng trở nên lo âu luống cuống, tôi không thích bình minh và nắng trời. Sự mát mẻ của bình minh và tia nắng ấm làm da tôi có cảm giác hỗn loạn, một hơi ấm từ ngoài thấm vào làn da còn lạnh lẽo, làm tôi cảm giác ngứa ngáy và tê tái bứt rứt khó tả. Trên da như có nghìn con côn trùng đang bò, muốn bắt chúng không được. Tâm trạng càng lúc càng cồn cào... Lại qua một đêm ngập trong rượu. Với người đời, một ngày vừa mới bắt đầu, với tôi, một cuộc vui sống vừa kết thúc. Tôi không ngăn được tôi căm ghét cả thế giới này, mọi sức mạnh thần linh trên đời. Tôi thích đêm đen, vì tôi là ngạ quỷ, giữa tiếng câm lặng yên tịch, trái tim tôi từ tốn lại, màn đen kịt của đêm che phủ lên tất cả những gì tôi không muốn để người đời thấy. Tôi thả lỏng người trong bóng đêm, tôi lúc này mới thực sự là tôi. Tôi không cần để ý xung quanh, không cần canh cánh bên lòng mọi sự, cho dù bên tôi ẩn chứa những ác mộng của đêm đen tôi cũng không bận lòng. Bởi tôi với ác mộng là một, đều thuộc về bóng tối... Trong màu đêm vô tận, tình cảm của tôi chảy lan, theo nước triều lên xuống, tất cả đã là vật ngoài ta, đã không còn liên quan gì đến tôi... Quan trọng nhất là trong màn trời tối đen, tôi được phục sinh. Tôi rất cô độc. Tôi khao khát được đến gần, khao khát được quan tâm. Hy vọng có một người bên tôi, lúc nào cũng bên tôi. Đó, sẽ là những giây phút hạnh phúc nhất. Hiện thực thì vô cùng u ám, tôi không còn cơ hội nào cất tiếng nói với con người, kể chuyện tâm sự. Đôi khi, tôi phát hiện một cơ hội nhỏ nhoi, nhưng cũng chỉ là một chấm sáng vụt tắt. Lâu dần, tôi bắt đầu buồn phiền, bắt đầu oán trách. Cuối cùng, tôi cũng chẳng được thần linh nào đoái hoài, có thể ngay cả thần phật cũng đã vứt bỏ tôi rồi, bắt tôi phải sống trong đêm tăm tối. Những lúc lên đèn, người như một đàn ong huyên náo trong tổ ong, tôi thèm được hưởng sự huyên náo thoải mái ấy, nhưng tôi dường như không sống trong cõi người, tuy tôi nhìn được họ, nhưng tôi mãi mãi không thể tới gần. Xuân đi xuân lại, thu về thu qua. Những mầm non từng vươn nở trong gió xuân, những chiếc lá đã mọc lên giữa đêm hè, những khúc biệt ly lưu luyến bay múa giữa gió thu, những bùn hoá dưới tan tác tuyết đông, rồi như phép lạ xuất hiện ở đầu cành, lại một màn xanh tươm óng toàn thân cây. Cỏ cây như đều hớn hở sinh sôi, có sinh có tử, có đến có đi, kẻ tới hôm nay tiếp kẻ vừa lìa ngày qua. Nhìn những sinh linh mạnh mẽ ấy, tim tôi như dây đàn bị ai lướt một khúc nhạc, nặng lòng và cuống quýt. Cây cỏ cũng có thể vậy, tôi tuy là một hồn quỷ, nhưng tôi đã sống qua hai nghìn năm rồi, tôi cũng đã từng tu luyện đại đạo rồi. Giữa bao la chúng sinh, tôi cũng điềm nhiên có một số mệnh như ai. Tôi đã bỏ địa ngục rồi, không thể quay về đấy nữa, và tôi cũng không muốn quay về, tôi đã tới cõi mười dặm hồng trần này rồi, thì tôi sẽ sống như một "người" trong nhân gian, tôi không muốn làm một "quỷ" chỉ có quyền sống dưới địa ngục. Tôi phiêu dạt tứ xứ, lưu biệt lãng đãng, tôi lại tìm một nơi mới cho tôi trồng lên số mệnh mình. Tôi muốn tìm một người bầu bạn, bên mình suốt đời. Quên đã bao mùa nhạn bay về phương Bắc, quên đã bao mùa én con rời tổ. Bạc những vết bụi hoàng thổ con đường cũ dưới chân tôi, bạc những ngọn khói liễu heo hắt bên mình. Giữa đất trời chỉ có mỗi một tôi đi... Nhớ chớm thu năm ấy... Ngoài quan tái cảnh vật không còn giống như Giang Nam, Trung Nguyên, trời cao mây nhạt, mênh mang chân trời, có khúc ca vọng tới: "Trời xanh xanh, cỏ mênh mang, gió thổi cỏ ngả xuống, hiện lưng cừu đàn." Tôi đi lang thang trong thảo nguyên, nhìn núi Hạc Lan uy nghi xa xa, những mạch núi gân guốc dưới nắng mặt trời. Trên thảo nguyên không có đường đi, chỉ có những người du mục đôi khi ngang qua đuổi một đám bò cừu. Lòng tôi nhẹ nhõm, có lẽ bởi phong cảnh rộng rãi ngoài biên ải đã giúp tôi thở rộng lồng ngực, hít vào ngọn gió xua mây mù trong tim tôi. Tôi rất muốn chào hỏi người chăn cừu, trò chuyện với họ, nhưng tôi lại sợ người ta phát hiện ra tôi là ai, tôi do dự mãi. Tôi chỉ nhìn theo họ lùa những đàn súc vật đi xa dần... Có một ngày, tôi ngồi trên một gò cỏ nhỏ, yên lặng ngắm đám mây màu uyển chuyển cuối trời. Màu mây biến đổi diệu kỳ, lúc là ngọn núi, lúc thành cái mũ, lúc là con ngựa, một chú dê... Dê? Tôi đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào một đàn dê đã chạy tới bên tôi, dê rất đáng yêu, chỉ cúi đầu yên lặng gặm cỏ... Tôi ôm một chú dê vào lòng, vuốt ve lông dê, lúc đó, một chú chó chăn dê chạy đến chỗ tôi, dừng lại trước mặt tôi, nhìn tôi, tôi nhìn nó. Một lúc sau, con chó chăn dê lười biếng nằm xuống chân tôi, tôi đưa tay xoa đầu nó, mũi nó ngửi hít áo quần tôi, thè lưỡi liếm tay tôi. Một bóng người chạy tới, là một con người, tôi bắt đầu tự dưng lo lắng, không biết nên bỏ đi hay nên... Người đó đã chạy đến trước mặt tôi, con chó dưới chân tôi đứng dậy, nhiệt tình chạy tới bên chân chủ, vẫy đuôi rối rít. Người đó chăm chú nhìn tôi, tôi cũng nhìn người đó, là một cô bé, chừng mười lăm mười sáu tuổi. Tôi luống cuống đứng dậy, tôi sợ họ nghĩ mình là kẻ trộm, sợ họ ghét mình, sợ nói chuyện với họ. Tôi ngốc nghếch cười với cô bé, nhưng vì quá lo âu, tôi cứ ôm khư khư con dê trong lòng không thả ra. Cô gái quỳ xuống, đỡ lấy con dê trong tay tôi, ôm nó vào lòng. Rồi bảo tôi, anh có đói không? Tôi không ngờ cô gái nói với tôi câu đó, tôi há miệng trợn mắt không trả lời được. Cô gái ấy đi xuống sườn đồi, nhìn tôi đờ đẫn không phản ứng, quay lại nói thêm: "Đi với em đi!" Rồi cô ấy cười rạng rỡ... Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười đẹp như thế... Không, tôi đã từng nhìn thấy, tôi đã từng gặp... Tôi quay lại một nghìn năm trước, bên chân cầu Nại Hà, một nụ cười không có gì xinh đẹp hơn... Trái tim tôi buốt nhói một ý nghĩ "lẽ nào là cô ấy?" Tôi không biết nên làm gì, nên nói gì, chỉ thấy chân mình đã bước, theo cô ấy. Dưới sườn núi là một lều Mông Cổ, tôi đứng ngoài lều, lưỡng lự. Cô ấy mở rèm cửa, lại cười với tôi, rồi vẫy tay cho tôi. Trong lều Mông Cổ, trên bếp lửa đang đun nồi thịt dê, một người đàn ông cao to kêu tôi ngồi xuống. Cô cười vui đưa cho tôi bát sữa ngựa. Tôi chẳng biết nói gì, vụng về lúng túng, thôi thì họ đưa gì tôi ăn nấy, nghe họ nói chuyện tôi biết tên cô gái là Hốt Lan, người đàn ông cao lớn là cha cô. Tôi chăm chú ăn thịt dê, uống sữa ngựa, bố cô nhìn tôi ăn bèn cười ha hả, còn cô nhìn tôi tủm tỉm, tôi cũng cười theo ngô nghê. Ăn hết, tôi quẹt mồm, lúc này Hốt Lan mới mủm mỉm và nghiêm túc nói: “Anh ăn thức ăn nhà tôi, anh trở thành nô lệ cho nhà tôi, đây là luật lệ của thảo nguyên!”. Tôi lại đờ đẫn cả người, mồm há hốc, nhưng thấy cô ấy nói rất nghiêm túc, tôi chỉ còn biết vâng. Lúc này cô cười lên một tràng giòn giã lanh lảnh như chuông bạc, bố cô cũng cười phá lên sảng khoái, chỉ có tôi ngồi đó, mồm vẫn tiếp tục há hốc. Bố cô hỏi tôi: “Anh là người ở đâu?” Tôi ngơ ngẩn lắc đầu, ông ta lại hỏi: “Anh mấy tuổi?” Tôi không dám nói tôi 2000 tuổi, vì thế, tôi thờ thẫn lắc đầu. Bố cô nhìn tôi dò xét: “Thằng này bị dở hơi chăng!”. Cô cứ cười tủm tỉm mãi, rồi bảo bố: “Người này thú vị ghê, bố giữ nó lại nhé!” Bố cô đánh giá tôi, không nói gì. Tôi nhìn cô, tôi nhìn qua đôi con ngươi nâu xanh trong vắt, tôi dường như thấy cả quá khứ xa thăm thẳm, những biệt ly cũ, những nhớ nhung xưa, những sầu đau xưa, tất cả tất cả xưa xa… Tôi không kìm được nước mắt chảy ròng ròng xuống má, tôi dập đầu lên nền đất, van xin: “Xin hãy giữ tôi ở lại đây, cho dù bắt tôi làm nô lệ cho ông, xin ông hãy cho tôi ở lại!” Tôi thành tâm khẩn cầu, như năm đó tôi khóc ròng đau đớn van xin Bồ Tát. Hai cha con người Mông Cổ kinh ngạc vì phản ứng của tôi, nhưng thấy tôi thành tâm và đầy nước mắt trên mặt, cả những lời nói khẩn cầu không thể giả tạo, họ tỏ vẻ thương hại. Cuối cùng cha cô giữ tôi lại. Trong tim tôi có niềm vui không lời, tôi lén nhìn cô gái, muốn biết cô nghĩ gì, mắt cô vẫn trong sáng, nhưng dường như trong sâu thẳm tâm hồn có chút nghi ngại. Tôi không dám nhìn cô lần nữa, những ngọn triều trong hồn tôi đã phản chiếu lại một đôi mắt trong ký ức nhìn tôi căm hận ai oán, tôi sợ hãi đôi mắt ấy, tôi sợ hãi ánh nhìn ấy. Tôi sợ hãi số mệnh… Tôi tự nhủ: Cho dù cô coi tôi là gì, đời này kiếp này tôi nguyện làm nô lệ cho cô một đời một kiếp, cho dù tôi là nô bộc, nhưng chỉ cần được ở bên nhau, được nhìn thấy nhau, cũng đủ… Từ đó, tôi ở lại, ngày ngày tôi ở bên cô, cưỡi ngựa, chăn dê… Ngày nối ngày qua, tôi ngày ngày cầu xin, cầu cho cô mãi mãi vui tươi, cầu cho cô mãi mãi không bao giờ ghét bỏ tôi, mãi mãi để cho tôi theo cô, mãi mãi làm nô bộc của cô… Tuy cô ấy chưa bao giờ coi tôi là nô lệ, nhưng tôi là một ngạ quỷ, một ngạ quỷ chỉ có thể làm nô bộc… Tôi đã từng nghe người nói, những cây cỏ đá núi cũng có linh hồn, nếu nó cứ một lòng một dạ cầu nguyện làm người, rồi sau sẽ được biến thành người thật. Tôi tuy đã có hình người,nhưng tôi vẫn ngày đêm mơ được làm người, không rõ bao nhiêu đêm mộng say, tôi mơ thấy tôi biến thành người thật sự. Cứ thế qua vài năm, cô đã lớn, mỗi ngày nhìn thấy cô, tôi như mê mẩn tâm thần, nhưng tôi cố gắng kìm nén tình yêu dành cho cô ấy, khao khát với cô ấy. Tôi vĩnh viễn ghi nhớ những ảo mộng đau đớn khắc cốt ghi tâm của kiếp trước, đôi mắt oan khuất của một người con gái tình nguyện chết đi. “Chỉ sợ tình thắm thiết, tan vỡ mộng mỹ nhân” tôi hiểu rõ lẽ đời này. Tôi tình nguyện làm một cái cây cho cô ngồi bóng mắt, tôi tình nguyện làm lưng ngựa cho cô tuỳ ý vung roi cưỡi, tôi tình nguyện làm đốc dao cho cô phòng thân, tôi tình nguyện làm vò đựng trà sữa cho cô uống. Tôi không muốn hé nỗi lòng với cô ấy, không muốn hoang tưởng được ôm cô vào giấc ngủ, bên nhau cười xem hoa nở, hoa rụng… Tôi đã không còn tin đời mình có hạnh phúc, không muốn biết tôi và cô liệu có duyên, nếu những giấc mơ tươi đẹp đó có thể vì tôi mà tan vỡ, tôi nguyện mãi mãi im lặng… Rồi sau, cha cô mất. Trước lúc chết, ông hứa gả cô cho một chàng trai trẻ của bộ tộc khác. Ngày đón dâu, cô ấy trang điểm rất đẹp, làn da mịn trắng hơn cả sữa ngựa, tóc nhóng nhánh hơn ngọc trai, những phấn hồng trên gò má hồng hơn những mây chiều, ánh sáng trong đôi mắt cô ấy đẹp hơn mọi ngôi sao lạnh lẽo bên trời. Tôi đăm đăm nhìn cô ấy, giá như cô ấy là cô dâu của tôi, nếu như là của tôi… Tôi chỉ thấy mình rơi dần vào địa ngục, chìm sâu dưới bóng đêm vô tận, những bùn lầy tăm tối nuốt chửng tôi, tất cả đã như một kết thúc. Tôi đăm đăm nhìn cô ấy, tôi thấy cô rực rỡ thế, sáng rạng như thế, tôi thấy đôi mắt long lanh màu hổ phách, trong mắt cô những câu hỏi khôn cùng, tôi không cách nào hiểu nổi những gì trong mắt, bởi những lời trong đôi mắt nói nhiều quá, quá nhiều. Đám rước dâu đi xa dần, tôi đứng lại một mình giữa thảo nguyên bao la, tôi đứng rất lâu, tôi không biết giờ tôi nên làm gì, tôi không biết, trái tim tôi đã bị móc mất, tôi đã mất tất cả. Đêm tối xuống thảo nguyên, tôi ngửa mặt nhìn trời cao, trên tấm màn lông ngỗng bao la phủ vòm trời kia, gương mặt cô ấy hiện ra xinh đẹp và rạng rỡ mỉm cười, rồi lại biến mất. Trong một giây khắc đó ánh sáng bỗng chói loà vạn trượng, mắt tôi nhìn thấy những ánh sao như mưa rơi tới tấp, cả thế giới đã ngừng lại, tôi không biết nụ cười đã mất đi ấy là những hồi ức từ tiền kiếp hay chính là tương lai của cõi này. Đứng một mình giữa đêm khuya, chợt phát hiện thấy chính mình đã lệ rơi xuống ướt đẫm mặt mày… Tôi thấy kiếp người đau khổ quá, tôi không dám thổ lộ cùng con người, không dám đi dọ tìm, sợ tất cả sẽ kết thúc. Ai biết được thế gian này cái gì có khởi đầu thì đều có kết thúc, mà đến lúc kết thúc tôi mới hiểu, đáng lẽ tôi phải nắm lấy cơ hội sớm hơn, nhưng, làm sao tôi biết được điều đó? Đêm trên thảo nguyên rất yên tĩnh, tĩnh tới mức cho tôi nghe thấy tiếng tim đập, cũng không thể ngủ, tôi ôm lấy cái chăn cô ấy vẫn đắp, thở mùi thơm cô ấy còn để lại mơ hồ, trong tim tôi không hề đau đớn, không hề hối hận, tôi chỉ nhớ lại những ánh mắt của cô ấy, những cái nhìn trong veo như nước… Khi sắp li biệt, thường có muôn ngàn lời muốn nói. Nhưng ra đi thì vẫn phải ra đi. Ngày em đi, gió sẽ thổi hết những hơi thở em để lại, nhật nguyệt sẽ mang nốt những chuyện cũ của em, làn mây trắng sẽ xoá đi những vết thương ngày xưa của em, và đám sao sẽ che giấu cái khoảnh khắc em vẫy tay sau cùng. Tôi vĩnh viễn ghi nhớ khoảnh khắc ấy, như khoảnh khắc lần đầu tiên tôi nhìn thấy em… Đột ngột, một đôi tay vạch tấm cửa ra, ánh trăng dát bạc toả khắp lều, trong lều là tôi, kinh ngạc vạn lần, ngoài lều là cô ấy, gương mặt đã hút hồn tôi bao cơn mê! Tôi không dám tin vào mắt mình, cho mãi tới khi cô ấy chạy vào trong lều, chầm chậm ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nhận ra mình vẫn còn ôm chặt tấm chăn của cô ấy, thoáng chốc tôi đỏ mặt xấu hổ ghê gớm, không biết phải giải thích thế nào, tôi vừa ngước lên, nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi, như trên sườn núi nào gặp tôi. Tôi không nói lên lời. Cô ấy sát tới, nhè nhẹ đỡ cái chăn trong tay tôi, rồi nhè nhẹ nói: “Ôm em đi…” Tôi không chống cự, không thể chống cự, không muốn chống cự, run rẩy đưa tay ôm lấy eo cô ấy. Cô ấy rúc vào lòng tôi, khóc nghẹn lời... Tôi ôm chặt cô, cô cũng ôm chặt tôi, bấu chặt cánh tay tôi, chúng tôi cùng khóc. Chúng tôi ôm nhau rất lâu, cho đến lúc nước mắt khô đi... Đêm đó, cô ấy thành vợ tôi. Tôi rất vui, rất hạnh phúc, dường như một nghìn năm luân hồi đã chuộc lại cho tôi tất cả, số phận u ám trầm uất đã rời tôi, tôi thấy giây phút này, đến địa phủ cũng nên gội trong ánh mặt trời. Tôi cảm tạ thần phật anh minh, cảm tạ lòng nhân từ của trời đất, thoát khỏi bể khổ, tôi thành tâm cầu nguyện đất trời. Chúng tôi đến một đồng cỏ thật xa để dựng lều, ngày trôi qua thật hạnh phúc, thứ hạnh phúc yên bình như nước. Chúng tôi vẫn như thuở trước, cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau chăn dê. Đêm xuống, cô ấy dựa vào lòng tôi, thủ thỉ những tâm sự của mình. Tôi thường lơ mơ ngủ quên, rồi cô ấy nổi giận lay tôi dậy, rồi cô ấy lại thủ thỉ tiếp những câu chuyện mãi mãi không kết thúc, mãi mãi... Những ngày vui sướng qua mau, trời đất như cố ý nhạo tôi, cho tôi nếm một chút hạnh phúc, rồi bắt tôi cõng nỗi đau vĩnh hằng... Cô ấy ốm, ngày càng tiều tuỵ, thuốc gì cũng không khỏi, thân thể cô ngày càng yếu ớt, còn như chiếc lá thu trước cơn gió, tôi nghĩ mọi cách, thậm chí đi đánh tuỳ tùng của Tây Vương Mẫu Côn Lôn bị thương, ăn cắp tinh của Tuyết Liên. Nhưng cô ấy không khoẻ lại. Tôi nhìn hai gò má cô ấy ngày càng gầy xanh xao, nhìn đôi mắt đen quyến luyến, tôi không kìm được lệ. Cô ấy cười thê thiết: "Ở bên anh, thực sự rất hạnh phúc, em không hối hận..." Trong sát na đó, tôi chợt hiểu ra! Tôi là quỷ, quỷ hút mất tinh khí của người! Là tôi đã hại cô ấy, tôi là một con quỷ hại người! Tôi khóc không thành tiếng, cô ấy ôm chặt lấy tay tôi, nước mắt nhoà cái nhìn của hai chúng tôi... Khi đôi tay cô ấy chậm rãi trượt xuống khỏi tay tôi, tôi không còn nhớ gì nữa, tôi chỉ nghe thấy cô ấy nói câu cuối cùng: "Đừng bỏ em...". Nỗi đau ngập tràn thân thể tôi, căng tức rồi bùng nổ ra, biến thành đầy trời cát bay lấp hết thảo nguyên... Trong bão cát, tôi gạt đi dòng lệ cuối cùng, cô đơn đi về phía thế gian mênh mang. Luân hồi, Nhân quả, Tình duyên, Yêu đương, Thương đau, Mê hoảng trong giờ phút này đều hoá thành sao băng rơi, vạch qua chân trời, rơi vào trong cõi xa sâu vô đáy. Thế giới là một màn đen kịt, là trái tim tôi, trong tim loé lên một ánh sao băng huy hoàng ngắn ngủi, thế giới đã sáng lên trong khoảnh khắc đó, thứ ánh sáng không bao giờ tắt nổi... Cô ấy vì tôi đã lại chết đi một lần nữa, nhưng tôi không hối hận, bởi chúng tôi đã từng được hạnh phúc, quen nhau kề nhau, không rời không lìa, những ngày ôm ấp bên nhau không sợ li tan. Tôi sẽ lại chờ cô ấy, chờ cô ấy lại quay lại trần thế này, tôi tin lần sau tới, tôi sẽ tìm được cô ấy, tìm được cách ở bên cô. Tôi tin, rồi sẽ có một ngày, cô ấy sẽ quay lại. Vạn thế luân hồi, nghìn ảnh hợp tan, mây về lại bên trời, trăng mém góc rừng, không rõ gió vô định về đâu, là về, hay là đang ra đi? Trái tim vừa nhói, lệ đã một hàng... P/S: Tôi gõ xong những dòng cuối cùng của truyện, rời quán cafe internet, hít một hơi thật dài trong lồng ngực nhẹ nhõm. Phố đã muộn, đang đi bộ ra bến xe bus thì nghe thấy tiếng khóc thút thít. Là một cô gái bên đường. Cô bảo đã đánh mất túi xách, giờ không có tiền đi xe về nhà. Tôi cho cô mượn máy di động để gọi về nhà, rồi cùng đứng đợi xe bus. Cô ấy gạt nước mắt, cười với tôi, nói: "Cảm ơn anh!" Trong sát na đó, ngực tôi như bị cái gì đấm mạnh một cái, tim hỗn loạn... Tôi chưa bao giờ thấy một cô gái cười đẹp như thế, tôi chỉ cảm thấy sao chân tôi mềm nhũn ra... ~ Hết ~ Có những hành động hồn nhiên của con gái khiến trái tim con trai rung rinh. Chẳng cần phải cầu kì, rất đơn giản là...
![]() @ Là khi con gái rối rít thổi phù phù vào vết xước trên cánh tay con trai. Và cả khi con gái đặt bàn tay mát lạnh lên băng bó nó nữa chứ. Tuy các ấy chưa phải là những cô ý tá cừ và thỉnh thoảng còn làm tụi tớ đau nhưng chỉ cần sự quan tâm ân cần của con gái thôi cũng đã đủ làm lành mọi vết thương của con trai rồi. @ Là khi con gái căng thẳng ngồi xem mẹ thực hành với hai que đan và sau đó ngồi vật lộn với đống len đủ màu để hoàn thành chiếc khăn cho con trai trước ngày đặc biệt nào đó. Con gái này, cuộn len rối bù và những chiếc khăn bị lỗi làm các ấy đau đầu lắm phải không? Các ấy không biết rằng con trai đã nâng niu nó còn hơn muôn vàn chiếc khăn đẹp đẽ khác (vì nó được làm từ chính tay các ấy mà). @ Là khi con gái hớt hơ hớt hải chạy đuổi cho kịp chuyến xa buýt và toe toét cười với bác tài xế để kiếm được chỗ đứng trên xe và đến trường đúng giờ. Con gái ơi, các ấy thật hậu đậu đấy nhé. Nếu là con trai tụi tớ thì sẽ không phải “hớt hải” đâu mà sẽ “vọt lẹ” đấy. Con gái các cậu thật yếu mềm và giỏi nịnh (cứ cậy xinh cơ^^). @ Là khi con gái xắn tay áo, cầm lấy dây thừng và nhiệt tình tham gia cuộc thi kéo co với lớp bên cạnh. Các ấy đã cho con trai tụi tớ thấy rằng các ấy rất mạnh mẽ và vô tư biết nhường nào. Tụi tớ đã thực sự cảm kích trước sự hi sinh “không sợ xấu, không sợ khổ” của các ấy đấy. Tuyệt vời hơn, các ấy đã “chiến đấu” vì tập thể lớp mình. Cho dù sau đó, các ấy ướt nhẹp vì mồ hôi, tóc tai rối bời và thở hổn hển vì mệt. Khâm phục thật đấy! @ Là khi con gái tự cười cái miệng lem nhem đầy kem và thè lưỡi liếm môi một cách rất nhiệt tình. Các ấy thật lí lắc và hồn nhiên. Đúng là con gái chúa tham ăn, lại còn chẳng ý tứ gì hết. Nhưng tụi tớ yêu lắm những khoảnh khắc ngây ngô dễ thương của tụi ấy. Nó khiến con tim mới lớn của tụi tớ nhiều lúc phải... chết đứng! @ Là khi con gái nhiệt tình chơi với tụi nhóc, cùng tụi nó chơi búp bê, trốn tìm, thậm chí là đá cầu, đá bóng...Các ấy còn rất khéo léo và giỏi giang (không khéo léo sao được khi phải chơi với tụi trẻ con trong nhiều giờ. Chỉ cần ở bên tụi nó vài phút thôi là đầu tụi tớ đã muốn nổ tung ra rồi). Và này, các ấy sau này chắc chắn sẽ là người mẹ đảm đang và yêu con đấy nhé. @ Là khi ấy tắm cho con Milu nhà ấy và còn sấy lông cho nó nữa. Con gái yêu động vật thật đấy, chắc chắn cũng sẽ có một tình yêu bao la với con người (ít nhất là với con trai tụi tớ). Sự dịu dàng và quan tâm của con gái tới những con vật bé nhỏ đáng thương khiến trái tim tụi tớ “đánh trống” liên hồi. Trái tim con trai tụi tớ luôn bị rung rinh trước những gì giản dị nhưng “made in con gái”. Đó là sức hút khó có thể cưỡng lại được. Con gái à, hãy cứ sống thật hồn nhiên và ngây thơ nhé. Sự ngô nghê, ngốc ngốc đáng “iu” của các ấy luôn khiến “tần số” nhịp đập của tim tớ tăng theo cấp số nhân (^^). |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|