Ngày thứ 42 nhận lời yêu anh và ngày đầu tiên nhận lời chia tay!
Vậy là chia tay.Và e bik lần này là thật.E ước giá như đó chỉ là 1 giấc mơ để rồi sáng mai thức dậy em lại nt :"Dậy chưa ox,em yêu anh nhiu` lắm!hjhj..."-Như bình thường e vẫn làm.Nhưng ko đc nữa rồi,mình đã kết thúc....
Mới 3 ngày trước,anh vẫn còn nói "Anh yêu em",và 3 ngày sau mình chia tay.Chấm hết cho 1 cuộc tình "ko giống ai".
Trưa nay nt vẫn bt,vào đến nhà xe,nghe chuông dt báo tin nhắn,bật đt thấy tên anh,e đã cười vì nghĩ rằng chắc anh sẽ nói "anh yêu em,bx của anh ah`"-như bt anh vẫn nói.
Nhưng ko.....
.."Em ah`,anh nghĩ chúng ta nên tạm dựng 1 thời gian!"....
Mắt em nhòe dần trước khi kịp bik là đã có chuyện gì.Sững sờ.Em như người mất hồn...E đã cố ko cho nước mắt chảy vì lúc đó có quá nhiều người.Quay mặt về phía sau em bật khóc thành tiếng....
...6p....Mất 6p để nt trả lời anh "Uh".Chỉ thế thôi,mà khi nhấn "gửi tin" em đã lại khóc.
Giữa dòng người qua lại,em bước,mắt nhìn.cũng chả bik nhìn gì.Mỗi lần nước mắt chảy ra,em lại ngước lên,cố để giữ nó lại.E ko đc khóc...E ước ...mình đang ở nhà hoặc 1 nơi nào đó ko có ai để ko phải cố kìm nén mình thế này nữa.
Thời gian lúc này đối với em thật nghiệt ngã.Từng giây,từng phút trôi qua,như muốn xé em thành từng mảnh.Em muốn vỡ tan ra.Vỡ tan tành,như thế sẽ tốt hơn cho em như lúc n ày.Ngồi đọc từng tin nhắn của anh,những lời cảm ơn,rồi xin lỗi..
..Muốn khóc.ko khóc được
...Muốn vỡ tan.Nhưng ko vỡ đươc.
...Muốn ........Níu tay anh lại.Nhưg ko níu đc.E lại nhớ những lần,mình nói chuyện,em đã làm bộ "mặt dày",dù anh đuổi thế nào cũng ko đi,mà cứ khăng khăng ôm chặt,anh nói thế nào cũng ko giận,cứ cười nhe răng làm anh bực mình...Rồi sau đó , anh nói "em của anh hôm nay dễ thươg ghê"...Ngay lúc này đây,em muốn lại đc như vậy,muốn "siết chăt" tay anh,muốn kéo anh về phía mình,muốn ôm lấy anh và dù anh có cố đẩy ra cũng ko "buông tay"....
......Nhưng...mình đã từng hứa,nếu sau này,anh nói chia tay ..Mình sẽ buông...
......Nhưng ...anh cũng đã từng hứa sẽ ko bao giờ để em 1 mình.......................Nhưng sao lại thất hứa...
E muốn...muốn lăm...h ỏi anh lí do chia tay...nhưng em ko dám.............e sợ...
Anh xin em tha thứ...Ừ ..thì...Em tha thứ
Anh muốn xin lỗi em...Ừ ..thì...E nhận
Anh muốn chúng ta là bạn...Ừ ..thì...Mình là bạn......
................Anh nói "Nếu em vẫn còn yêu anh thì xin em hãy làm 1 điều cuối cùng vì anh.Đó là hãy luôn vui vẻ,hãy sống tốt.Và bước tiếp con đường of em đã đi"....Ừ...thì...E sẽ cố làm những gì anh nói vì anh...Và vì Em..Yêu...Anh!...Để cho anh vui,cho anh không phải thấy có lỗi với em,cho anh ko phải thấy day dứt....
..........Nhưng.........
...Yêu anh....Chia tay....Làm sao e có thể sống bình thường khi mà bik rằng con đương mà em sẽ đi sau này ko còn hình bóng anh nữa...Bik rắng,phía cuối con đường em sẽ bước tiếp ...anh sẽ ko đứng đợi.
....yêu anh...Chia tay....Làm sao em có thể luôn vui vẻ,luôn mỉm cười khi mà niềm vui của em có được tư t ình yêu của anh.
...Yêu anh....Chia tay...Làm sao em có thể giả vờ như "Mình ko còn yêu anh nữa,mình sẽ sống như trước đây mình đã sống,cuộc sống của mình"...Không...em ko làm được...
...E ko thể làm được như anh...Ko thể lý trí như anh...Và cũng ko thể coi anh như "cảm giác thoáng qua" như anh.
Lúc chiều,mỗi lần đọc tn của anh là mỗi lần tim em sắt lại...đau...đau muốn "vỡ tung" ra anh bik ko?
Anh vẫn vậy,vẫn cười,vẫn rất binh thường.E cũng luôn hy vọng anh đc vui vẻ,hạnh phúc...
.Nhưg như em nói em là 1 đứa ích kỷ,em muốn lắm...tìm thấy 1 nét buồn trong mỗi tin nhắn...
...tìm thấy 1 cái gì đó lưu luyến..
...tìm thấy 1 chút tình yêu mong manh còn sót lại....
...Nhưg....Thất vọng...Ko gì cả....Từng câu từng chử rất rõ ràng...Như mũi dao cứa từng nhát..từng nhát vào tim em,...xoáy sâu...rất sâu...Đau...đau thật...Tim em như bị cắt thành từng mảnh.Đáng lẽ,em phải vui,vì cuối cùng tim cũng "vỡ tan tành"-Như em muốn.
Trong mỗi tin nhắn gửi anh em cũng cười,cũng cố tỏ ra bình thường....Nhưng sao gượng gạo quá,anh ạ!
Gục đầu xuống bàn...khóc..Lau nước mắt...Ngước đầu nhìn nhỏ bạn...Cười gượng gạo...
Đọc xong tn của anh...Nhìn ra phía cửa sổ...Ngước nhìn lại căn phòng mình đag học...Mắt lại ướt...cay cay...mọi thứ nhòe đi...
Nhưng lần này mình ko ngăn nó lại...mà cũng chẳng có sức để mà ngăn lại nữa rồi..Mệt mỏi...muốn buông xuôi tất cả lắm rồi...
....Muốn khóc...ừ thì khóc đi...
Bất chợt bắt gạp ánh mắt của nhỏ bạn...1 chút bối rối...Quanh nhanh về phía cửa sổ,gạt phăng giọt nước mắt.Nhưng đã muộn rồi,nó đã rơi,rơi xuống mặt bàn thành tiếng.Ngẹn ngào...Ko muốn ai thấy mình khóc,thấy mình yếu đuối....Giả vờ quay lại ngáp 1 cái rõ dài và cười.Chán.
Tan học, cười bảo:"Về ngủ thôi!hihi"
Nhỏ bạn đáp "Về ngủ hay là lại ngồi khóc 1 mình?"- Vậy là nó bik.Buồn.
Vừa đưa vé xe,mình đã khóc,mình ko thể kìm nén đc nữa.Quá đủ.Chẳng bik mình đã về nhà như thế nào nữa.Chỉ bik là cuối cùng cũng về đến.Lao thẳng vào phòng mình,khóc,vẫn phải nén,khóc nhỏ thôi,,,,
Anh nhắn tin hỏi :"E dag lam gi vay?"
"Đag ngồi 1 mình thôi.Ngồi vậy cũng c ó nhiều cái hay!"
Anh muốn nghe hay thế nào :"hay lắm,ko phải đi.Ko mệt.Ko phải ra ngoài.Ko lạnh..."
Anh lai hỏi "ko lẽ em lại trở lại cuộc sống 1 mình của em trước đây khi chưa quen anh?"..............
Muốn lắm...thú thật lòng mình...Nhưng sợ anh buồn e cố tránh...."Không.chỉ là sở thik thui"....
Có lẽ,em sẽ lại trở về vơi thế giới của riêng em thôi,về với cái vỏ ốc của em,có lẽ e chỉ thuộc về nơi đó mà thôi...Chỉ có nơi đó là đủ lớn và đủ khoan dung để bao bọc e thôi.
SẼ KHÔNG....
...có ai chọc em cười khi em buồn
...có ai nghe những câu chuyện ko đầu ko đuôi,hay những lời em nói
...có ai để háo hức gọi đt chia sẽ 1 chuyện vui nữa
...có ai ngồi đợi tn of còn em thì vô tư ngủ wen mất
...có ai mỗi đêm nt chúc e ngủ ngon
....được nghe câu .."Anh yêu em" nữa
....có ai gọi "Nhím,Mít "baby",hay Bx " nữa.............................
Hết thật rồi!
Missing you!
E yêu anh nhiều lắm ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,!
"Hết thật rồi !"
Dấu chấm than của em đã làm anh chợt nhớ rằng mình cũng đã kết thúc một tình yêu đẹp. Thôi thì hãy cố gắng bước qua và vui lên em nhé. Thân !
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com