Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Mai Phong Trang

CÁNH CHIM BẠT GIÓ 39 ____Tác giả: QUỲNH DAO

Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 39

- Sao anh cứ thích nói bậy không vậy?
Chàng gằn giọng:
- Nói cho anh biết, tại sao em không đi dự trình diễn?
- Em đau răng.
Chàng xì dài :
- Anh biết! Anh biết cả nguyên nhân chứng đau răng của em, con vi trùng lây bịnh đó lúc nãy ngồi gần bên em mà, một con vi trùng to và dơ bẩn hơn bất cứ loại vi trùng nào trên đời.
- Anh đừng nghi ngờ tầm xàm!
Chàng hừ một tiếng:
- Nghi ngờ tầm xàm! Vừa nhảy xuống khỏi sân khấu là dông lại đây ngay.
- Tới để làm gì ?
- Tới để thấy em với lão già nắm tay nắm chân nhau cười cợt!
- Dì Hoa vắng nhà...
- Dì Hoa vắng nhà mà em dám tiếp lão một mình. Không rảnh để nói chuyện! Khi rảnh sẽ nói chuyện nhiều hơn chứ gì?
Tôi bắt đầu nóng mũi trước thái độ cố chấp của chàng.
- Anh nói vậy mà cũng nghe được sao?
Chàng ngần ngừ quát:
- Có phải em vẫn thường gặp lão lúc vắng anh, em là gì của lão?
Tôi tức đến ói máu hét lên:
- Anh coi tôi là hạng người gì mà nói câu đó?
- Hạng người gì tùy em hiểu.
Đặt tay lên nắm cửa chàng dằn mạnh.
- Những gì tôi thấy đêm nay thật đẹp mặt! Chào em nhé, tôi về đây không làm phiền em nữa đâu.
Tôi nghe giọng mình đanh hẳn:
- Anh về đi! Và nhớ đóng cửa lại giùm.
Chàng sầm cửa. Tiếng sầm vọng lên cùng sự đổ vỡ của lòng tôi. Uông Khiết Anh là con người nhiệt thành trong tình yêu nhưng tự ái của chàng cũng rất cao...
Chàng không đến nhà tôi vài ngày sau đó. Tôi ngồi cả ngày bên cửa sổ ấm ức trong nỗi giận đầy hồn. Tức anh quá! Ngu ơi là ngu! Giận hờn rồi cũng chẳng được bao lâu, sự cứng rắn tự nhiên phân hủy chỉ còn nhớ! Nhớ và nhớ! Lòng ngập hình bóng chàng mênh mông như nước sông . Khiết Anh! Anh quên mất em rồi phải không?
Bội Tần bước vào với chiếc robe mùa hè với những đóa hoa nhiệt đới, nó ngạc nhiên:
- Chim Uyên đâu mà để chim Ương buồn như thế này?
- Tao giận Khiết Anh rồi!
Tôi gục đầu lên gối khóc rấm rứt. Bội Tần thở dài:
- Chuyện gì mà giận vậy? Tụi bay sao rắc rối như phương trình vi phân, tao với Giang Triết có giận nhau bao giờ đâu.
Vừa khóc vừa kể lể, nghe xong Bội Tần nói với vẻ chín chắn:
- Nhưng đúng ra anh ấy cũng chẳng đáng trách. Nếu tao ở địa vị anh ấy tao cũng nhảy đong đỏng lên cho mày xem.
- Mày cũng về phe với anh ấy nữa?
- Thôi được, tao tìm Khiết Anh bắt phải tới xin lỗi mày, chịu chưa?
Tôi nói một cách quyết liệt.
- Dù Khiết Anh có tới xin lỗi tao cũng nhất định không thèm nhìn mặt, không nói một câu nào cả.
- Thế à! Tao hy vọng mày giữ được lời hứa!
Tôi có giữ được lời hứa không? Buổi chiều Khiết Anh tìm tới. Tôi đang ngồi ngóng ra cửa sổ lập tức xoay mặt vào trong vách. Khiết Anh đã đến sau lưng giọng nhỏ và ngọt:
- Phương Kỳ! Đến lúc chúng ta hòa nhau rồi nhé!
Tôi vẫn im lìm, bàn tay chàng đưa ra, giọng chàng buồn buồn:
- Vẫn còn giận anh sao? Nhất định không chịu nhìn anh phải không?
Tiếp tục im lặng để trừng phạt chàng. Khiết Anh đặt hai tay lên vai tôi, tôi hất ra, chàng thở một hơi dài.
- Nếu em muốn dứt khoát thì cũng đành vậy! Anh về.
Có tiếng cánh cửa mở rồi khép lại sau lưng. Trời! Tim tôi như bị hất chỗ dựa rơi xuống, tôi vùng dậy hốt hoảng.
- Khiết Anh! Anh đi thật sao? Em... em...
Lời chưa dứt tôi đã ngừng ngay lại. Thật quê, chàng đang đứng dựa cửa sổ nụ cười hòa bình dễ thương.
- Anh biết mà! Làm sao em giận anh cho được!
Tôi hết còn đóng kịch nổi, khoảng cách mấy ngày qua lại bị xóa tan. Chàng ôm lấy tấm thân nhỏ bé, cọ mũi vào má tôi.
- Đừng giận anh nữa nghe em! Anh không bao giờ dám ghen ẩu nữa đâu, mấy ngày qua đã làm anh sợ quá rồi!
Giận hờn như trò đùa trẻ con làm tình yêu thêm mạnh nồng, nhưng khổ thay hết chàng ghen đến phiên tôi ghen với Ánh Tuyết.
Cuối mùa hạ khi chúng tôi nhập học trở lại, Khiết Anh đột nhiên mất tích chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Đồng thời Ánh Tuyết bỏ học đi đâu không biết! Bao nhiêu nguồn tin tung ra trong trường. Có người bảo gặp hai người đi chơi ở Đài Nam. Giáng Thu lại còn rêu rao khắp trường: Chính mắt trông thấy họ đi Cao Hùng với nhau. Mọi người đều nhìn tôi bằng vẻ thương hại: một con bé bị đá rơi, tội thật. Tôi không chịu nổi những ánh mắt giả tạo đó, nhưng chính tôi cũng chẳng biết Khiết Anh đi đâu. Bà Lâm cũng không hơn gì tôi, còn gọi điện thoại cho các rạp hát, họ đều trả lời không thấy bóng chàng đâu.
Gần nửa tháng sống trong tâm trạng hoài nghi, lo lắng ghen tương, tôi như phát khùng. Rồi Khiết Anh đột nhiên trở về như từ trên trời rơi xuống, chàng ra vào như cơn gió lốc, bế bổng tôi lên quay một vòng. Chàng vừa cúi xuống tôi xô mạnh.
- Sao anh không đi luôn đi? Về làm chi nữa?
Chàng vẫn cười như một kẻ vô tư nhất đời:
- Nhớ em quá!
Tôi nhăn mặt:
- Nham nhở!
Chàng nhún vai:
- Bộ không được nhớ em sao?
- Thôi đi anh, đừng có giả vờ nữa. Nửa tháng nay anh đi đâu?
- Qua Nữu Ước! Em không biết à?
- Có ai thèm nói gì với tôi đâu?
- Sao lạ vậy? Anh vội quá không kịp gặp em nên nhờ dì Hoa nhắn lại với em mà! Mẹ bị bệnh nhắn anh qua gấp, anh nhận được điện tín là đi ngay bằng chuyến phi cơ tối, thành ra không kịp từ giã em.
Tôi mừng rỡ:
- Có chuyện đó ư? Mẹ bị bệnh hả? Đã bớt chưa anh?
- Mẹ bị áp huyết cao đột ngột nhưng bây giờ đã khỏe rồi. Tuy vậy bác sĩ dặn đừng để mẹ gặp xúc động mạnh áp huyết có thể gây nguy hiểm trở lại. Anh còn có một tin mừng này cho em.
- Khoan đã anh! Làm ơn giải thích tại sao người ta bảo anh đi Cao Hùng với Ánh Tuyết? Họ trông thấy anh rõ ràng mà.
Chàng ngạc nhiên:
- Đi chơi với Ánh Tuyết? Em cũng tin lời đồn đãi sao Phương Kỳ?
- Không biết! Nhiều khi lời đồn đãi cũng đáng tin.
Khiết Anh nổi giận:
- Em nghi anh nói láo để lừa em? Hừ! Đi chơi với Ánh Tuyết? Trong lúc anh lo âu cho bệnh mẹ, thì ở bên này em tha hồ vẽ hươu vẽ vượn về chuyến đi của anh. Em tưởng anh cần phải bịa chuyện cho em tin? Được rồi, anh sẽ làm sáng tỏ ra vụ này, em ráng mà chờ!
Chàng đùng đùng bỏ đi. Lần này đến phiên tôi là kẻ xuống nước trước. Tìm đến nhà chàng bấm chuông tôi tự thề là không khi nào dại dột nghe miệng người đời đồn nữa. Nghi nan quả là con sâu đáng sợ ăn rỗng cánh hoa hồng tình ái. Bà Lâm đón tôi với một chút bất ổn:
- Cô Phương Kỳ! Cậu Khiết Anh đang ở ngoài vườn.
Tôi vội vã bước đi.
- Cám ơn bà nhé!
Băng qua con đường rải sỏi, vừa đến gần khóm hoa hồng. Một nụ cười, giọng nói trong như thủy tinh chợt vang lên: Vương Ánh Tuyết. Tôi đứng lại, môi bậm lại run run. Đây là lời minh xác của chàng. Thiên hạ! Thiên hạ thật sáng suốt trong khi tôi như loài ốc sên không có mắt, chàng nói gì cũng mù quáng tin theo. Thật ngu!
Dựa người vào thân cây lớn, trước mặt là cây cọ Thái Lan xòe rộng và mấy bụi cảnh um tùm, tuy vậy qua khe lá tôi cũng nhìn thấy quang cảnh trước mắt. Khiết Anh ngồi nơi chiếc ghế xếp, chàng ngả lưng trên ghế thật nhàn nhã. Chiếc bàn nhỏ với hai ly nước trái cây, ghế xích đu kê gần đó. Ánh Tuyết với chiếc áo khoét cổ sâu nhún nhảy lại gần chàng, bàn tay nàng vung vẩy một cành hồng đỏ thắm, chẳng ai để ý tới sự có mặt thừa thãi của tôi.
Ánh Tuyết chìa tay trước mặt Khiết Anh nũng nịu:
- Khiết Anh! Tay em bị gai đâm chảy máu rồi này, anh có biết cách cấp cứu không?
Khiết Anh ngồi thẳng lên, chàng lẳng lặng cầm tay nàng hồi lâu rồi nói:
- Đáng lẽ Ánh Tuyết không nên đùa với gai để khỏi chảy máu.
Ánh Tuyết thoáng vẻ bẽ bàng nhưng lại cười:
- Anh định để tay em chảy hết máu sao? Nếu biết sự đau thương cũng là một cái thú, em muốn tận hưởng nó.
- Nhưng tốt hơn là cô đừng bắt người khác phải hưởng chung với cô.
- Anh nói vậy là sao?
Khiết Anh buông tay nàng.
- Ai đã nói với Phương Kỳ tôi cùng Ánh Tuyết đi Cao Hùng?
Nàng ngửa cổ cười:
- Chuyện đó thôi à! Phương Kỳ ghen chứ gì? Vậy mà em cứ tưởng anh là con người cao ngạo nhất đời này chứ!
- Tôi chưa hề tưởng mình là người cao ngạo, tại sao Ánh Tuyết lại có ý nghĩ đó?
Ánh Tuyết bứt từng cánh hồng ném xuống đất, giọng nàng ai oán:


Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 40

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com