Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Mai Phong Trang

CÁNH CHIM BẠT GIÓ 4________Tác giả: QUỲNH DAO

Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 4

- Coi như vừa rồi tôi giúp đỡ cô chút đỉnh phải không? Bây giờ tôi muốn cô nhận dùm tôi nhé, kẻo trao đi rồi nhận lại kỳ quá!
Giọng hắn êm như dỗ dành, tôi xiêu lòng nhưng vẫn nghiêm chỉnh trả lời:
- Nhưng tôi không thích mắc nợ người khác!
- Coi kìa, đây đâu phải là món nợ.
- Là quà tặng tôi càng không thích nhận hơn.
Hắn nhăn mặt nhìn tôi:
- Lần đầu tiên tôi mới bị quê như vậy đó nhé!
Tôi làm hắn quê? Luận điệu của hắn làm tôi buồn cười. Hắn lẩm bẩm:
- Cô thật khác người.
- Tôi không hiểu người ta khác tôi ở chỗ nào?
- Tôi chưa gặp cô gái nào từ chối quà tặng của tôi hết!
Trời đất ơi! Bộ hắn tưởng hắn là hoàng tử sao chứ? Tôi hất vành nón lên nhìn hắn từ đầu đến chân, khuôn mặt đẹp trai và dáng dấp thật khá, hèn chi hắn dám tự hào như vậy. Tôi lạnh lùng:
- Tại sao tôi lại bắt chước người khác? Tốt hơn chúng ta nên chấm dứt đối thoại để khỏi tiếp tục gây khó khăn cho ông.
Gã thanh niên nhún vai, gã xoay xoay dĩa hát tròn trong tay rồi bất thần ném vút vào một bụi rậm bên đường. Hành động của hắn làm tôi bất ngờ, mở to mắt nhìn, hắn không biết tiếc sao? Thật ngu. Tôi dịu giọng:
- Đáng lý ông không nên có thái độ bực dọc đó!
Gã con trai như nói một mình:
- Bực tức? Nói là lạ lùng thì đúng hơn, lúc cô đứng trong tiệm cô dễ thương hơn bây giờ nhiều, nét mặt cô hồn nhiên nhiệt thành chứ đâu có kiêu ngạo như bây giờ! Tôi chưa thấy người nào thưởng thức một bài hát bằng cả tâm hồn mình như vậy. Tôi nghĩ rằng cô yêu thích giọng hát Uông Khiết Anh lắm do đó tôi định tặng cô vài dĩa hát mới. Ông bán hàng đã cho tôi một dịp tốt thế, nhưng cô lại không nhận, tôi còn giữ mấy dĩa đó làm gì? Tôi đâu phải kẻ ái mộ Uông Khiết Anh!
Tôi ngạc nhiên ngó hắn, tại sao hắn lại chú ý đến cảm tình riêng của tôi như vậy? Tại sao hắn nhận ra sự yêu mến Uông Khiết Anh của tôi? Niềm vui nén lại trong lòng:
- Thật tình tôi không ngờ ông lưu tâm đến tôi như vậy, sao ông chú ý đến tôi làm gì?
- Tôi muốn làm quen với cô.
Hắn nói một cách thành thật. Tôi thoáng thở dài:
- Làm quen! Ông vừa nói tôi chẳng giống ai kia mà!
- Cái khác người của cô thật dễ thương.
Tôi nhíu mày, bước vội đi:
- Tôi không thích quen với ai hết, ông nên tìm cô gái khác mà tán, thôi chào ông nhé!
Một chiếc xe buýt vừa trờ tới, tôi nhảy phóc lên, mặc cho gã con trai đứng ngẩn ra trên hè phố. Một tí thương hại nằm trong mắt tôi khi thấy hắn thừ người ra một chút, đoạn thọc tay vào túi quần lững thững bỏ đi. Chiếc xe rời khỏi trạm, chẳng biết tôi có còn gặp hắn nữa không? Một thứ tình cảm nuối tiếc xuất hiện làm tôi muốn cốc cho mình một cái.
Chiếc xe ngừng ở đầu đường, nhà tôi nằm trong một góc, màu vôi đã cũ loang lỗ chẳng có gì đẹp mắt. Tôi im lặng bước tới, vừa định mở cửa thì tiếng cha và dì Hoa vọng ra làm tôi hết muốn bước vào. Tiếng cha khàn khàn:
- Lấy tiền ra cho tôi mau!
Dì Hoa giọng the thé:
- Ông lấy tiền để làm gì? Lại đi mua rượu nhậu nhẹt nữa chứ gì?
- Nhậu nhẹt hay không là quyền của tôi, chẳng lẽ ngồi như con chó há mõm trước cửa để nhìn bà đi hết thằng già này đến thằng già khác à?
- Ông đừng nói bậy! Ông Vương là chỗ làm ăn của tôi, kinh doanh thì phải giao dịch người này người nọ, tôi đâu có cắm sừng ông đâu mà ông sợ!
Cha lạnh lùng:
- Dù bà có cắm sừng tôi cũng bất cần!
- Tôi biết mà, ông đâu có cần tôi. Có bao giờ ông coi tôi là vợ ông đâu! Ông chỉ cần người nuôi con cho ông.
- Tôi đã nói với bà điều đó ngay lúc đầu.
- Tôi không hiểu sao tôi lại ngu dại nhận lời làm vợ ông làm gì? Về đây làm vú lại còn mang tiếng chẳng tốt đẹp trên đầu, rồi bây giờ ông làm cái nợ đời của tôi nữa. Tôi là con đàn bà khốn khổ nhất đời.
- Thôi đừng cà kê dê ngỗng nữa, lấy tiền đưa đây.
- Tiền đâu mà lấy! Hết tiền rồi!
- Tiền tôi đưa cho bà mấy triệu rồi bà làm gì mà hết? Đánh bạc phải không?
- Ông coi như tiền ông có phép! Tôi còn lỗ vốn với con gái ông kia kìa, đáng lẽ tuổi đó phải đi làm chứ có phải nuôi báo cơm mãi đâu! Đại học! Sinh viên! Xì! Đói dã họng mà còn giữ mãi được không?
- Con tôi muốn học thì để cho nó học, tiền đó là của tôi không phải của bà, đừng nhiều chuyện không xong với tôi đâu! Bây giờ qua nhà bà Khương mượn đỡ ít tiền cho tôi! Còn mấy món nữ trang đó, chiều đem cầm đi.
Dì Hoa rít lên:
- Thánh thần ơi! Ngó xuống mà coi tôi có khổ không nè!
- Lắm mồm quá! Đi đi!
Tôi lặng lẽ bước vào, cha đang ngồi trên chiếc ghế ở góc nhà hút tẩu thuốc, ông nóng nảy nhổ phì nước bọt xuống sàn nhà. Tôi lại gần ông:
- Thưa cha con mới về.
Dì Hoa có lẽ đi ra bằng cửa sau. Cha vỗ vào chiếc ghế đẩu bên cạnh:
- Phương Kỳ! Con ngồi xuống đây, cha muốn hỏi con một chuyện.
Chờ tôi ngồi xuống, ông thở dài qua một hơi khói thuốc:
- Từ hôm cha về đến nay con luôn tránh mặt cha, tại sao thế?
Tôi cúi đầu:
- Dạ đâu có, tại vì lúc con ở nhà thì cha đi vắng, còn con đi ngủ sớm thì cha về khuya đó chứ!
Cha gật gù có vẻ hài lòng:
- Ít ra cũng phải vậy. Giờ cha hỏi con, mười năm nay con sống có sung sướng không? Dì Hoa có lo cho con chu đáo không?
Tôi đáp như cái máy:
- Con vẫn sống đầy đủ.
- Được lắm! Món tiền đó cha đã đổi bằng mười năm tù, nếu nó không lo cho con mà lấy cho con trai thì cha sẽ giết nó.
- Cha đừng nói bậy!
Cha cười ngắm nghía tôi:
- Phương Kỳ! Con càng lớn càng giống mẹ con, giống quá, nhất là đôi mắt.
Đột nhiên ông đẩy vai tôi:
- Đi đâu thì đi, cha không muốn thấy mặt con nữa, con giống hệt mẹ con. Hiển Vân ơi!


Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 5

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com