Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 55
Nhìn nhau sầu thảm, giọng chàng thoảng bay như cơn gió thu khua khóm trúc đầu hôm ngày xưa:
- Phải chi em là vợ anh thì sung sướng biết ngần nào.
Tim tôi thầm thì: Em vẫn là của anh đây Khiết Anh! Người chồng duy nhất của em chỉ có thể là anh, nhưng đừng nên biết đến điều đó, anh đã có vợ rồi! Làm sao chàng nghe được tôi nói những gì? Thôi hãy chôn vùi tất cả vào đáy mồ dĩ vãng. Đời sống lại tiếp tục trong mòn mỏi.
Sáng sáng thức dậy theo tiếng chuông đồng hồ báo thức đến sở với nét trầm lặng xa xăm, những ngón tay thon lạnh giá gõ lên máy chữ như một điệu nhạc của cuộc đời. Chàng đã chiều ý tôi về với gia đình, không tới làm rộn tôi nữa. Nhưng lòng tôi nào có được an tịnh? Tình yêu như cơn sóng mù khơi ngày đêm vỗ mãi, vách tim dù có bằng đá cứng cũng phải bị bào mòn. Tôi nhớ chàng quay quắt, người héo sầu buồn như cánh hoa ấu tím, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Chưa đầy một tuần sau, cuộc sống phẳng lặng của tôi lại bị xao động.
Buổi chiều tan giờ làm, vừa ra đến cổng, Ánh Tuyết đã chờ sẵn đấy với chiếc xe hơi bóng loáng, áo cừu xù lông khoác ngoài làm nàng có vẻ mập ra.
- Chào cô bạn cũ của tôi, tôi chờ Kỳ hơi lâu rồi đó.
Tôi kéo cao cổ áo nỉ, nhìn nàng có vẻ ngạc nhiên:
- Chờ tôi có chuyện gì không Ánh Tuyết?
- Đương nhiên là có, chúng ta vào quán café gần đây nói chuyện tiện hơn.
Năm phút sau chúng tôi đã có mặt trong một quán café khá sang và vắng, không khí có lẽ thích hợp với các cặp tình nhân. Ánh Tuyết gọi cafe sữa, nàng mở đầu câu chuyện:
- Phương Kỳ! Cô vẫn như trước, vẫn đẹp và ngạo nghễ như sao mai.
Tôi đáp:
- Ánh Tuyết cũng không có gì đổi khác, đẹp lộng lẫy như bông hồng nhung mãi.
Ánh Tuyết phác tay:
- Có chứ! Có sự thay đổi khác: bây giờ là bà Uông Khiết Anh.
Tôi nghe tim thắt lại:
- Chị có cần tôi gọi bằng bà Khiết Anh không?
- Không cần thiết lắm. Tôi chỉ muốn nhắc cho cô rõ điều đó. Giữa hai chúng ta địa vị có sự phân định rõ rệt. Bây giờ tôi đi thẳng đến vấn đề: cô còn yêu Khiết Anh không?
- Không có người vợ nào mà lại đi hỏi người tình cũ của chồng mình như thế đâu Ánh Tuyết ạ.
Ánh Tuyết rùn vai:
- Tôi hỏi vậy để chơi thôi, chứ tôi thừa biết cô vẫn còn yêu si mê Khiết Anh.
- Tôi không phủ nhận điều đó.
- Cô có sợ một trận đòn ghen không?
- Tôi thiết nghĩ chị không phải là loại người nông cạn thiếu suy nghĩ.
- Nhưng tôi lại thuộc hạng người biết sử dụng đến chai acides lắm đấy! Chỉ dự liệu trước một tình trạng có thể xảy ra. Lẽ phải đứng về phía tôi, tôi là vợ chính thức của Uông Khiết Anh.
- Chị nghĩ là tôi đang mê hoặc Khiết Anh? Chị lầm.
Ánh Tuyết cười mũi:
- Lầm? Tôi không bao giờ lầm lẫn cả, giữa chồng tôi và cô xảy ra chuyện gì tôi đều biết rõ như lòng bàn tay. Cô tưởng tôi lầm nổi sao? Ngay đêm đó cô với chồng tôi đã ngầm hẹn hò để cùng bỏ đi một lượt. Mấy ngày qua chồng tôi đã trả cho cô bao nhiêu tiền rồi. Cô đã ngủ với chồng tôi bao đêm rồi Phương Kỳ?
Khuôn mặt trắng xanh của tôi lại lợt thêm:
- Chị không có quyền nói với tôi những điều đó! Chị không được sỉ nhục tôi.
Mắt Ánh Tuyết vẫn nhìn tôi độc hiểm:
- Không phải là sỉ nhục mà chỉ phơi bày một sự thật. Cô đã từng làm vợ lẽ người khác, bây giờ định nhảy vào làm vợ bé Khiết Anh nữa à? Đừng hòng bòn rút của Khiết Anh một đồng một cắc. Nếu cần tiền cứ xin thẳng tôi, làm vũ nữ hay gái bán bar cũng có khá tiền lắm cơ mà!
Máu dâng lên tới cổ, tôi uất nghẹn:
- Chị tưởng đồng tiền có thể mua nổi nhân phẩm sao?
Ánh Tuyết trề môi khinh miệt:
- Nhân phẩm của cô không đáng giá một xu teng! Loại gái cướp chồng người ta mà lên mặt lễ nghĩa nữa hay sao?
Tôi nắm chặt hai tay:
- Tôi không có ý định cướp chồng chị bao giờ cả! Nhớ cho điều đó, trước khi mở mịêng mạt sát chị cần phải biết xét đoán, tại sao không hỏi thẳng Uông Khiết Anh?
Ánh Tuyết gạt ly café sang một bên, mắt nàng rực thú:
- Tôi nói bậy à? Xin lỗi đi, nếu không do cô xúi giục thì làm gì Khiết Anh đòi ly dị. Đang yên ấm bỗng nhiên đòi ly dị ngang xương, thử hỏi tôi nói đúng hay sai?
- Tôi không bao giờ xúi Khiết Anh đòi ly dị cả.
- Cô đừng chối, cô định đổi lỗi cho chồng tôi đấy à? Người đàn ông không có lỗi, tất cả đều do sự lả lơi gợi tình của cô mà thôi.
Phẫn hận làm người lạnh toát, Khiết Anh, anh có nghe thấy không? Không, tôi phải bình tĩnh, nàng phải được bảo vệ hạnh phúc gia đình vì nàng là vợ Khiết Anh. Cố đè nén cơn giận, tôi đanh giọng:
- Chị Ánh Tuyết, những lời lẽ xấu xa nãy giờ chị trút lên đầu tôi thật hết sức vô lý và sai lầm. Tôi không chối là tôi vẫn còn yêu Khiết Anh, nhưng tôi cũng tự hiểu rằng anh ấy đã bị hôn nhân ràng buộc. Giữa tôi và Khiết Anh không có gì liên quan nữa cả. Còn chuyện anh ấy đòi ly dị là chuyện của gia đình chị, chúng ta mỗi kẻ một đường nên giữ cho khỏi tổn thương hòa khí. Mong rằng chị đừng tiếp tục làm mất thì giờ và danh dự của tôi nữa. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Chào chị.
Tôi đứng lên. Ánh Tuyết chặn lại:
- Khoan đã, Phương Kỳ! Cô có thể hứa là không còn gặp mặt Khiết Anh nữa không?
- Tôi đã chấm dứt mọi liên hệ với Khiết Anh.
Ánh Tuyết cau mặt:
- Được, tôi tạm tin ở lời hứa danh dự của cô. Về phần tôi, tôi cũng cho cô biết là vĩnh viễn tôi không bằng lòng ly dị đâu. Tôi đã mang thai, chẳng lẽ tôi đành để con tôi thiếu tình thương của cha nó ngay trong bụng mẹ.
Tôi choáng váng:
- Chị sắp có con? Nếu vậy Khiết Anh sẽ không quá vô tình đâu.
- Anh ấy đời nào thích con cái! Phương Kỳ! Tôi mong cô cũng còn lương tâm để khỏi gây ra một thảm họa gia đình.
- Con người cũng có lương tâm làm gì để phải đau khổ. Nếu tôi vô lương tâm, tôi đã cướp lại Khiết Anh, đâu có để tê tái tâm can thế này.
Nhìn người đàn bà trước mặt, lúc cương lúc nhu, thủ đoạn của nàng thật lợi hại, tôi không muốn đối đầu với nàng nữa, quay mình bỏ đi. Đứng chơ vơ trên hè phố vắng tôi không đủ can đảm để về nhà một mình nữa, có lẽ tôi khóc mất. Tìm đến Bội Tần có vẻ nhẹ nhõm hơn. Từng bước chân đơn côi trên hè phố vắng. Ngọn gió lạnh thổi vào da thịt gây gây, tôi đi hết con lộ Nam Hà thì đến nhà Bội Tần. Ngôi nhà riêng của hai vợ chồng xây theo lối Nhật Bản xinh xắn núp trong lùm cây. Cánh cửa màu hồng với giàn hoa thiên lý. Tôi vừa bước lên hàng hiên, trong phòng khách có tiếng nói chuyện loáng thoáng. Bội Tần thò mặt ra, nhìn thấy tôi nó hét ầm lên:
- Phương Kỳ! Con tiểu quỷ! Vừa nhắc tới mày là mày bò tới ngay, linh ứng như thần.
Tôi mỉm cười:
- Mày với ông xã đang kể xấu gì tao đó. Để xem món bánh xếp tổ chưng mày thí nghiệm lần thứ ba đã thành công chưa vậy mày?
- Rồi, rồi ngon lắm, lần này Giang Triết còn chê nữa tao sẽ để ông ấy nấu ăn một mình cho bõ ghét.
Sự vui vẻ của Bội Tần làm tôi bớt nặng lòng. Tần kéo tôi vào nhà:
- Vô đây! Đúng là “Tôm tới nhà rồng”, hôm nay hai vị đã tới thì phải ở lại ăn tối với tụi này luôn nghe không Phương Kỳ, Khiết Anh.
Chân tôi chùn lại, thật là oan gia gì đâu. Khiết Anh đã ngồi sẵn nơi ghế salon, chàng nhìn sững tôi khác thường. Bên cạnh Giang Triết vẫn còn bê bối gác chân lên bàn, thấy tôi hắn bỏ vội xuống. Liếc nhìn Diệp Bội Tần, tôi tạo vẻ lãnh đạm bước tới chiếc ghế cách Khiết Anh khá xa. Bội Tần nháy nháy mắt với chồng, nó ba hoa:
- Để tao lấy bánh cho mày ăn nhé, tao vừa làm xong tức thì, còn nóng hổi tuyệt cú mèo. Chờ tao một tí.
- Tao xuống phụ mày nghe!
Bội Tần xua tay:
- Ý, đâu được, mày là khách mà! Để tao nhờ đức lang quân của tao, được không Giang Triết?
Giang Triết đứng dậy phân bua:
- Bội Tần huấn luyện tôi thành một ông chồng đảm đang ghê chưa Phương Kỳ?
Khiết Anh lên tiếng, câu nói đùa có âm hưởng buồn:
- Nhiều người muốn đảm đang như anh mà không được đó.
Hai vợ chồng Giang Triết đã khuất sau cánh cửa hông rẽ qua nhà bếp. Còn mình tôi với Khiết Anh trong căn phòng vắng lặng chỉ có tiếng máy sưởi rì rầm ấm cúng.
Tôi ngồi cúi mặt nhìn xuống bứt rứt không an. Sao lâu quá mà chẳng thấy ai lên? Họ lại dàn cảnh gì nữa đây? Tôi phải xuống lôi Bội Tần ra mới được, vừa đứng dậy, giọng Khiết Anh đã dịu dàng:
- Phương Kỳ, qua đây với anh, anh muốn nói chuyện với em.
Đôi mắt chàng như có sức thôi miên. Tôi như tuân theo một bản năng thần bí. Thơ thẩn bước tới bên chàng, Khiết Anh kéo tôi ngồi xuống ghế, chàng nâng mặt tôi trong hai bàn tay ấm dịu, bắt tôi phải nhìn chàng:
- Phương Kỳ, em phải chịu đau khổ bao nhiêu lâu rồi? Thật tội nghịêp cho Kỳ của anh biết chừng nào?
Tôi bàng hoàng, giọng nói thoáng run chứng tỏ Khiết Anh bị xúc động. Tại sao vậy?
Chàng ngậm ngùi:
- Bội Tần vừa nói cho anh hay tất cả về em rồi; đừng dấu diếm làm chi nữa, đóng kịch chỉ thêm đau lòng chứ có ích gì đâu.
Tôi ngẩn ra:
- Bội Tần nói... tôi có nhờ nó đâu, đúng là đồ lẻo mép mà.
Khiết Anh bịt miệng tôi:
- Không nên mắng Bội Tần, nếu không nhờ cô ấy, anh làm sao biết được sự thật? Em đã vì anh chịu biết bao khổ cực giông tố trong khi anh cứ nguyền rủa em là kẻ bội bạc. Em vẫn son sắt chờ anh mà anh lại bỏ em bơ vơ để đi hưởng sung sướng có một mình. Kỳ ơi! Em cao quý như thiên sứ còn anh chỉ là một thằng ngu xuẩn hồ đồ lại còn dám đốn mạt lợi dụng em. Đánh anh đi, đánh cho thật đau vào. Tát cho mấy chục, mấy trăm cái cũng được. Tội anh đáng bị đánh đòn lắm mà.
Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 56
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com