Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Mai Phong Trang

Cánh Chim Bạt Gió 56 ____tác Giả: Quỳnh Dao

Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 56
Thôi thế là hết, bức tường thành đã sụp đổ, mọi quyết tâm đều không cánh mà bay đi, tôi lại trở thành con bé nhu nhược nhất trần gian. Dại khờ nhìn chàng, chàng đã hiểu được tình tôi, có còn gì để nói? Khiết Anh cầm lấy bàn tay thon nhỏ của tôi:
- Em còn chờ gì nữa mà chưa giáng cho anh một cái bạt tai? Anh sẵn sàng quỳ gối xuống cho em đánh. Trừng phạt anh đi Phương Kỳ, anh khốn nạn, bạc bẽo, hồ đồ, hàm hồ... em muốn chửi mắng bao nhiêu cũng được hết, có như vậy anh mới đỡ khổ tâm.
Chàng quỳ xuống thật, mặt ngẩng cao. Tôi chới với trong cảm giác giải thoát. Lệ chợt đọng đầy đôi mắt nhung đen. Đưa tay lên mặt chàng vuốt nhẹ gò má rồi vòng tay ôm cổ chàng:
- Em không giận anh đâu. Lúc nào em cũng chỉ yêu anh. Đừng nói nữa, em khóc bây giờ à!
Nhìn nhau trong say sưa, hạnh phúc đã trở về, Khiết Anh như kẻ cuồng tâm, chàng thì thầm:
- Phương Kỳ! Phương Kỳ, con thiên nga trong trắng của lòng anh, em là châu báu của anh, cô bé ngốc nghếch của anh.
Mái tóc dài của tôi xõa xuống che khuất một bên mặt, đôi má phớt hồng nhìn chàng. Khiết Anh chờ đợi. Tôi liều lĩnh ngó quanh không thấy Bội Tần và Giang Triết đâu cả, tôi cuối xuống hôn chàng thật mau. Khiết Anh luyến tiếc giữ tôi lại:
- Phương Kỳ ơi!
Tôi chặn bàn tay lên môi chàng:
- Thôi đi! Coi chừng Bội Tần thấy được kỳ thấy mồ.
- Em lúc nào cũng hay mắc cở.
- Chỉ có anh là không biết ngượng thôi!
Chàng cười khỏa lấp:
- Kỳ ơi! Anh đang muốn hôn lên từng ngón chân xinh xắn để cám ơn em.
- Ê, đừng anh.
Chàng nhìn tôi không muốn rời:
- Phương Kỳ! Một năm nay em buồn khổ lắm phải không?
Tôi khe khẽ gật đầu, chàng trìu mến:
- Hèn chi em xanh xao như loài cỏ tương tư thảo! Từ giờ trở đi, em không được xanh xao như vầy nữa nghe chưa?
Tôi ngoan ngoãn gật đầu không trả lời, chàng lại hỏi:
- Bấy lâu nay em có oán hận anh không?
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, chàng cười:
- Hôm gặp em ở nhà hàng Trung Ương em đâu có ngoan hiền như chú cừu non thế này. Lạnh lùng, ương ngạnh, lúc đó anh ghét em không thể tưởng tượng nổi, nghĩ đến lúc say rượu mặt em đỏ như nắng chiều.
- Em cũng ghét anh dễ sợ, người gì mà lì lợm quá sức, lại còn dám...
Tôi hết nói, chàng ngắm đôi má đỏ bừng của tôi khẽ huýt sáo:
- Bao giờ em cũng nhút nhát một cách đáng yêu. Vậy mà hôm đó anh cứ tưởng em đã có chồng, suýt nữa thì...
Đến phiên chàng cứng họng, tôi thẹn thùa kéo lọn tóc lên che miệng:
- Em cấm anh nhắc đến chuyện đó nữa.
Nghe tiếng tằng hắng. Bội Tần mang mâm bánh đầy ắp lên, nó tảng lờ không nhìn tôi, đặt mâm bánh xuống bàn. Giang Triết theo sau lưng bưng một khay trà, hắn nhăn nhó với Khiết Anh:
- Sao đàn ông bị đàn bà bắt nạt quá vậy cậu?
Khiết Anh cười:
- Một sự bắt nạt rất dễ thương, lắm kẻ lăm le nhào vô để bị bắt nạt.
Bội Tần ngồi xuống bên tôi:
- Nghe chưa Giang Triết! Khiết Anh biết không, vậy mà mỗi khi tôi nhờ vả cái gì, anh ấy cứ kêu lên: đàn áp quyền tự chủ của anh ấy, nghe có tức không?
Giang Triết suỵt suỵt:
- Thôi mà, kể xấu anh làm gì. Anh vẫn là chư hầu thần phục dưới chân em đây mà.
Tôi trêu hắn bằng cách đọc hai câu thơ của Tô Đông Pha.
- Hốt văn Hà Đông sư tử hống.
Tâm khủng kinh mang lạc thủ trương.
( Dịch:
Chợt nghe sư tử Hà Đông rống
Lòng dạ khiếp sợ rơi cả gậy cầm tay).
Bội Tần đấm vào vai tôi:
- Đồ quỷ, mày dám ngạo tao là sư tử Hà Đông hả ?
Giang Triết cũng hùng hổ:
- Bộ cô cho tôi là sợ vợ hay sao?
Khiết Anh ôm lấy vai tôi la lên:
- Ê! Đừng ỷ đông mà ăn hiếp Phương Kỳ của tôi nhé!
Chúng tôi đang cười thì cánh cửa mở ra, một bóng người như hung thần xuất hiện, như cơn bão táp lướt qua cửa.
- Chà, hạnh phúc đầm ấm quá nhỉ ! Chào tất cả mọi người.
Vương Ánh Tuyết, tôi lạnh người, Khiết Anh bật dậy:
- Ánh Tuyết, em đi đâu đây?
- Tôi đi tìm chồng chứ đi đâu nữa?
Quay lại nhìn vợ chồng Giang Triết:
- Hai người quả là bạn quý! Đây là cái sào huyệt cho chồng tôi tới vụng trộm ngoại tình phải không? Hai người là đồng lõa cho mối tình này phải không?
Giang Triết xám mặt, Bội Tần vội nói:
- Coi kìa Ánh Tuyết, nói gì lạ vậy?
Khiết Anh cũng trầm trầm:
- Em ăn nói cho cẩn thận nghe chưa Ánh Tuyết.
- Em chỉ nói những lời đích đáng. Mẹ bảo em đi tìm anh về gấp, mẹ có chuyện cần bàn với anh đấy! Anh nên thu xếp tình yêu lại mà về đi.
Đến trước mặt tôi, nàng dồn cho một hơi:
- Phương Kỳ, cô còn chối nữa hết? Sự việc rành rành trước mắt, tôi có vu oan cho cô đâu? Nhân phẩm của cô đâu? Dã tâm của cô đã trắng trợn mà còn vờ vịt đạo đức giả! Cô là một kẻ vô liêm sỉ! Vô lương tâm! Thiếu nhân cách! Một loại gái bán thân lẳng lơ!
- Ánh Tuyết! Em câm ngay!
Ánh Tuyết trợn tròn đôi mắt sắc:
- Anh định giở trò vũ phu bắt tôi im à? Tôi không hiền đâu, anh đụng tới tôi là có chuyện ngay đó! Tôi về đây, anh muốn về gặp mẹ thì về, hay muốn nhờ tôi nhắn lại với mẹ anh còn bận tỉ tê với tình nhân tôi cũng rất sẵn sàng nói giúp.
Nhìn tôi nàng rít giọng:
- Phương Kỳ! Đừng quên những gì tôi nói, chống mắt mà xem.
Nàng đóng sầm cửa lại, tôi gục đầu lên vai Bội Tần khóc oà, không hiểu sao tôi có ý nghĩ đời người là con xúc xắc lăn trên mặt dĩa, may rủi khôn lường, hạt xúc xắc nhảy múa xoay chuyển, tưởng chừng đã ngừng ở điểm hạnh phúc này, nhưng chỉ một cái lăn vô tình đau khổ lại hiện ra rồi.
Tôi thao thức suốt đêm với những giọt nước mắt ướt chiếc gối đơn lẻ. Tình yêu của tôi đã bị kết án như vậy sao? Mi là một con người hư hỏng, tội lỗi! Mi đã phá hạnh phúc của gia đình kẻ khác. Tôi hận mình sao quá ủy mị, chỉ mới nhìn thấy chàng là đã quên hết tất cả. Phải chấm dứt mối tình ngang trái này, tôi không được phép hưởng thứ tình yêu vụng trộm đó. Luật pháp bảo vệ quyền sở hữu của Ánh Tuyết, tôi phải tỏ ra một con người gương mẫu, biết tôn trọng luật pháp.
Thời tiết kỳ lạ, gần cuối mùa đông bỗng ấm áp như ngày xuân, tạo hoá cũng còn thay đổi huống chi con người! Lại mang túi xách lên vai, bỏ cây dù cũ ở nhà, tiếp tục cuộc đời tư chức của mình. Nắng đã lên trên khắp phố phường. Các đại lộ nhởn nhơ những kiểu áo mùa đông, những bước chân êm thấm, ngắm đời nối tiếp nhảy trên vỉa hè khô lạnh. Một đứa trẻ cầm chùm bong bóng đi ngang, trái bóng đó tuột khỏi tay nó bay vút lên cao, làm tôi ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi hút bóng. Tại sao con người không biết giữ chặt tay để rồi khi thoát khỏi tầm tay mới cuống cuồng hối tiếc?
Một ngày như mọi ngày tiếp diễn, đám cô giáo trẻ đang bàn luận về các thời trang thịnh hành, nhìn tôi bước vào không một chút thân thiện: Bao giờ tôi cũng là kẻ cô đơn lạc loài. Ngồi xuống bàn giấy, tiếng chuông reo đã gọi các giáo sinh vào lớp. Ông hiệu trưởng ra lệnh tôi thảo tờ đơn cho bộ giáo dục xin được yểm trợ tài chính để mở mang phòng ốc, xin giảm thuế nhân viên. Giữa hai dòng chữ khô khan vẫn nhảy múa những lời cảnh cáo: “Mi phải có lương tâm con người! Chàng sắp làm cha! Mi không được biến chàng thành người cha vô trách nhiệm!”
Tôi phải sửa lại hai lần mới xong. Mệt mỏi vuốt trán, tôi đang loay hoay tìm ấm nước nóng, thì ông lao công già đi vào chìa cho mảnh giấy.
- Cô Kỳ ơi! Có cậu nào đứng ngoài cổng nhờ tôi đưa cái này cho cô.
Lướt qua những nét chữ viết vội, chàng vẫn chưa chịu để tôi yên sao?
“Phương Kỳ! Anh chờ em ở quán Lãm Thúy trưa nay, có chuyện cần bàn gấp với em.
Khiết Anh”
Im lặng vò nát mảnh giấy, tôi phải chơi trò cút bắt với chàng như ngày xưa ư? Liệu tôi có bị chàng bắt được không? Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi, giữa tiếng cười đùa của đám học sinh vô tư lự, Hạo Bình tới bên tôi với một cuốn sách dày:
- Chào nữ sĩ, hôm nay anh mới kiếm được cuốn truyện này cho em, hay lắm.
Tôi nhìn tựa đề, đây là một cuốn đã coi, nội dung tả lại một mối tình lén lút của một thiếu nữ với một thi sĩ đã có vợ. Tôi khó chịu:
- Anh cho tôi mượn cuốn truyện này để làm gì?
Hạo Bình vẫn vui:
- Anh tưởng Kỳ thích đọc tiểu thuyết cho giải khuây chứ.
Nhìn Bình, thấy anh chàng chẳng có ý sỏ xiên, chỉ tại tôi có ý đa nghi. Quả là có tật giật mình, bất giác tôi mỉm cười chua xót. Hạo Bình nói tiếp:
- Dạ Tú còn có nhiều danh tác quốc tế nữa, để anh mượn cho Kỳ coi.
Té ra là kho tàng của Dạ Tú! Tình yêu thật là chiếc vòng lẩn quẩn. Hạo Bình đã nhận lời tới dạy thêm cho Dạ Tú. Ông thầy bô trai có lẽ đã trúng tuyển vào trái tim cô bé học trò. Họ cũng xứng đôi ấy chứ? Hạo Bình ân cần:
- Xem nét mặt Kỳ bơ phờ quá, hình như em không được khỏe? Có bị đau đầu nữa không? Chắc không khí bụi bặm của thành phố không thích hợp với Kỳ? Có dịp Kỳ cũng nên thay đổi không khí, về vùng đồng quê cho thoáng đãng, cho sảng khoái hơn. Quê anh ở Đài Nam, có một nông trại cũng khá rộng có nuôi cả cừu và dê. Làm mục tử chăn nuôi cừu cũng thú lắm. Hôm nào anh xin đưa Kỳ về làm thượng khách nhé!


Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 57

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com